Ngày tháng năm ,
Mông Phong và Trương Dân đã trở về an toàn, chúng tôi thu được đợt hàng vũ khí đầu tiên. Lâm Mộc Sâm là người rất có dã tâm. Dã tâm của gã sâu kín mà rõ rệt, trầm lặng nhưng nguy hiểm. Khi mọi người ra sức cố gắng để sinh tồn, thì gã lại không cam chịu chỉ vì mục đích sinh tồn. Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là gã mong muốn giành được điều gì đó sau khi đại dịch zombie này kết thúc.
Một quốc gia? Một chính quyền? Nhưng chuyện này rất viễn vông, người của gã còn quá ít, hơn nữa chỉ là những người bình thường vừa mới thu nạp, trước mắt còn chưa đủ năm chục người đàn ông có sức chiến đấu.
Gã bảo Mông Phong và Trương Dân huấn luyện năm mươi người này, bao gồm cả gã.
Bọn họ tụ tập ở bờ sông dựng bia ngắm bắn, buổi sáng theo Trương Dân luyện bắn, buổi chiều thì để Mông Phong huấn luyện họ, trên mỗi chân đeo một túi cát nặng kg, trèo núi lội sông rèn thể lực.
Chị Phương Tiểu Lôi lại đưa ra một giả thiết cực kỳ kinh khủng, nhưng Lâm Mộc Sâm chẳng hề bận tâm.
Chỉ có chúng tôi hiểu rằng chuyện kia có ý nghĩa thế nào – bọn zombie đang dần tiến hóa đến mức có ý thức tự chủ. Vốn dĩ con người có thể tự bảo vệ mình khi dịch zombie bùng nổ bởi vì tất thảy lũ zombie không có khả năng suy nghĩ, bọn chúng hành động hoàn toàn dựa trên bản năng sinh tồn: ăn thịt, tấn công hoặc khác nữa. Chúng nó chỉ biết chiến đấu đơn lẻ, không biết cách kết hợp với nhau để tấn công, điều này khiến lũ zombie chia năm xẻ bảy. Chỉ cần không đụng phải số lượng zombie quá áp đảo, từng nhóm người nhỏ nếu được trang bị vũ khí thích hợp vẫn có thể tìm đường trốn thoát.
Nhưng một khi giả thiết tiến hóa được chứng minh, chúng ta không thể tưởng tượng được một đội quân zombie có tổ chức kỷ luật, biết cách vây đánh chính diện, đánh du kích có sức chiến đấu ghê gớm nhường nào. Nếu bọn chúng không đi tấn công loài người nữa, mà chuyển mục tiêu sang các loài sinh vật khác, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Nhật ký của tôi càng viết càng dài, hy vọng tất thảy mọi chuyện sẽ không phát triển đến tình huống xấu nhất…
“Lưu Nghiễn.” – Một người đứng bên ngoài gõ cửa – “Ra ngoài cùng huấn luyện.”
Lưu Nghiễn đóng lại quyển sổ tay, nhét nó xuống giường, rồi đáp: “Tôi là nhân viên kỹ thuật cơ mà.”
Người nọ lại nói: “Anh Sâm bảo thế, tất cả mọi người đều phải đi huấn luyện, tập trung ở sân trong.”
Lưu Nghiễn đành phải rời khỏi phòng, ngoài hành lang đứng đầy người đang ngóng cổ nhìn xuống dưới. Lâm Mộc Sâm đeo một miếng giáp lót bằng sắt trên vai trái, tay phải nắm dao găm, hơi khom người.
Trước mặt gã là một con zombie!
Lưu Nghiễn không khỏi kinh hãi, cậu trông thấy con zombie nhắm đánh vào Lâm Mộc Sâm, gã nhanh chóng nghiêng người né đi cánh tay của zombie. Nó lập tức tru lên phẫn nộ, ngoặm chặt lấy miếng lót vai của gã, Lâm Mộc Sâm liền thụi con dao găm lên, Mông Phong lên tiếng cắt ngang: “Dừng lại!”
Lâm Mộc Sâm gấp rút lộn nhào lách người tránh ra, bọn đàn em vây xung quanh đều trầm trồ ca ngợi.
Mông Phong tức khắc phi lên trước, tung một đá khiến con zombie bay tọt vào trong cũi, hai người đứng bên cạnh cấp tốc đóng cửa lại, dùng xích sắt khóa chặt.
“Dao găm đâm không đúng chỗ.” – Mông Phong nhận xét – “Lực tay vẫn còn chưa đủ, nếu đâm từ dưới cằm lên cần phải xuyên qua gáy của nó, như vậy mới có thể giết chết được.”
Dứt lời thì vung tay đáp thẳng lên yết hầu của Lâm Mộc Sâm, dùng sức nhấn tới, đẩy Lâm Mộc Sâm lui mạnh về sau, áp lên bức tường.
Lâm Mộc Sâm gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Mông Phong bèn đứng sang một bên.
Lâm Mộc Sâm cất tiếng: “Người tiếp theo.”
Người cuối cùng bước lên, Lâm Mộc Sâm giao nhiệm vụ: “Cậu, rút con dao găm từ trên người nó xuống, rồi chém luôn đầu của nó.”
Người kia mặc một chiếc áo khoác rất dày, đeo miếng lót vai, trên đầu đội mũ kín mít, trông hệt như tướng cướp.
Người canh cũi sắt thả con zombie ra, người kia liền xông lên trước, túm lấy con dao găm rút ra, Mông Phong quát lên: “Chú ý đừng đánh trực diện!”
Người kia liền vọt sang bên cạnh zombie, cầm dao găm chém mạnh qua cái gáy của nó rồi mau chóng nhảy ra, con zombie gục xuống đất, co giật một hồi, bất động.
Những người phụ trách dọn dẹp mang bao tay vào, khuân con zombie dùng để huấn luyện kia bỏ lên xe cút kít(xe rùa) đẩy đi. Người ban nãy tháo mũ xuống, rồi liếc mắt về phía Lưu Nghiễn – đích thị là người mấy hôm trước hùng hồn tuyên bố sẽ tìm Lưu Nghiễn trả thù, Văn Thư Ca.
“Lưu Nghiễn.” – Lâm Mộc Sâm nhác trông thấy cậu, gã xoay người gọi – “Cậu thấy sao?”
Lưu Nghiễn chỉ hỏi: “Bắt từ chỗ nào thế?”
Lâm Mộc Sâm đáp: “Dạo này hay có mấy nhóm nhỏ vài ba con zombie loanh quanh ngoài kia, máy giám thị cảm ứng được, anh cho người bắt từng con một nhét bao tải vác về đấy.”
Mấy tay đàn em đẩy cũi sắt đi.
Lưu Nghiễn quét mắt nhìn lên những người đang đứng ở dãy hành lang phía trên, sau đó nhỏ giọng rằng: “Làm thế này rất nguy hiểm, dễ bị lây nhiễm.”
Lâm Mộc Sâm trả lời: “Trước sau gì cũng phải đối mặt thôi, đầu tiên tập đấu với một con, sau này sẽ tăng dần lên, súng đạn nào phải vạn năng.”
Lưu Nghiễn băn khoăn: “Nếu trong quá trình huấn luyện sơ ý bị cào trúng thì làm sao?”
Lâm Mộc Sâm liền nói: “Anh đã chuẩn bị biện pháp đề phòng an toàn cho cả bọn, cậu nhìn bên kia đi.”
Lưu Nghiễn hướng theo ánh mắt của Lâm Mộc Sâm ngó lên trên, Trương Dân đang vác một khẩu súng bắn tỉa đứng trên lầu ba, anh vẫn luôn gắt gao dõi theo từng động tĩnh của cuộc huấn luyện ở sân trong.
“Đến như vậy mà còn bị cào phải.” – Lâm Mộc Sâm chậm rãi nói – “Chỉ có thể tự trách mình tới số, cứ để tụi nó thử đi, sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”
“Tới phiên cậu thử xem!” – Lâm Mộc Sâm chợt lớn giọng.
Mông Phong cản lại: “Cậu ấy là dân kỹ thuật, không cần đâu.”
“Không sao.” – Lưu Nghiễn lên tiếng – “Tôi có thể làm được.”
Trương Dân đang đứng trên cao dùng một tay nắm báng súng, một ngón tay khác lần tới cò súng, cất tiếng nói vọng xuống: “Mông Phong, cứ tin tôi, không có việc gì đâu.”
Lưu Nghiễn đón lấy con dao găm từ tay Mông Phong, khom mình thủ thế, lại có hai tay đàn em đẩy một chiếc cũi sắt khác tới, bên trong truyền ra tiếng va đập bang bang, con zombie tựa chừng đang vô cùng cáu tiết.
“Mở cửa!” – Lâm Mộc Sâm phát lệnh.
Dây thừng được tháo đi, cửa lồng sắt mở toang, một con zombie vận âu phục chúi nhũi ra ngoài, Lưu Nghiễn nháy mắt nín lặng.
Cậu lùi sau nửa bước, mãi khi con zombie kia ngẩng đầu, lảo đảo đứng thẳng dậy, ào đánh về phía Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn gấp gáp nhảy tọt ra sau, cậu bàng hoàng trừng lớn đôi mắt vào khuôn mặt vàng vọt hư thối của con zombie.
Trước ngực nó đeo một chiếc kẹp cravat, trên đó có khắc huy hiệu trường của Lưu Nghiễn.
“Thầy?” – Lưu Nghiễn thì thào tự hỏi, giây phút cậu và con zombie kia đối mắt với nhau, tưởng như có tiếng nổ to vang lên trong đầu cậu, trời đất cuồng quay.
Zombie kia không ai khác chính là thầy chủ nhiệm khoa của cậu, người và zombie cứ thế đứng sững trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi zombie rống lên một tiếng, bổ nhào vào Lưu Nghiễn!
Mông Phong vội quát: “Đừng mất tập trung!”
Chỉ trong chớp mắt, Lưu Nghiễn gập người né đi hai tay vung ngang tới của thầy cậu, đoạn chống một tay xuống đất, lấy đà phóng ra một đá, móc vào đầu gối của nó rồi lập tức giật ngược lại, đầu gối zombie bị móc lên, khiến nó mất thăng bằng ngã dúi về sau!
Xung quanh rộn tiếng cổ vũ, Lưu Nghiễn tay siết dao găm, chầm chậm rảo bước vòng quanh khoảnh sân hình vuông, ánh mắt cậu vẫn một mực dán chặt vào zombie trung niên mặc âu phục kia.
Hai mắt nó trợn trắng, khó khăn gượng đứng dậy, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ ô ô, hai tay vung vẩy loạn xạ.
Lưu Nghiễn thu lại con dao, ngờ vực nheo nheo đôi mắt, bỗng nhiên con zombie xoay người, không thèm bận tâm tới Lưu Nghiễn mà nhào đánh về phía Lâm Mộc Sâm!
Dân tình nhốn nháo hãi hùng, Lưu Nghiễn hét lớn: “Chậm đã!”
Nhưng tiếng hét kia đã quá trễ, Trương Dân đứng trên lầu quyết đoán nổ súng, phát đạn bắn bể đầu con zombie.
“Đánh đấm bài bản quá nhỉ?” – Lâm Mộc Sâm nói bằng giọng tán thưởng.
Lưu Nghiễn giải thích: “Mông Phong có dạy tôi một chút, vào mỗi đợt nghỉ phép về nhà hồi anh ấy còn đi lính.” – Dứt lời thì thẩy cái liếc mắt sang Mông Phong.
Lâm Mộc Sâm lại tiếp: “Vầy rất tốt, có khả năng tự bảo vệ mình, anh yên tâm rồi, từ ngày mai ban kỹ thuật các cậu cũng đến tập bắn súng, còn huấn luyện thể lực có thể điều chỉnh cho phù hợp.”
Lưu Nghiễn đáp: “Được.”
Có vài người bước ra thu gom cái xác zombie, Lưu Nghiễn nháy mắt ra hiệu, Mông Phong khẽ gật đầu, thế là Lưu Nghiễn xoay người rời khỏi.
Chạng vạng tối, Mông Phong chống cây súng, ngồi trên tảng đá lớn ven sông, Lưu Nghiễn lúc này cũng rời nhà máy đi tới, cậu cất tiếng hỏi: “Con zombie kia tìm ở chỗ nào vậy? Lâm Mộc Sâm có nói địa điểm cụ thể không?”
Mông Phong đáp: “Không, em biết nó sao?”
Lưu Nghiễn bèn nói: “Là thầy của em.”
Mông Phong nghe vậy chỉ thở dài, Lưu Nghiễn lại đứng yên đó hồi lâu, cố nén nhịn cảm giác xót xa cuồn cuộn trong lòng, đoạn nhíu mày rằng: “Là đợt di tản đầu tiên cùng với mấy người Tiêu Vũ.”
Mông Phong tiếp lời: “Tiêu Vũ đã chết, anh kể cho em rồi đấy thôi.”
Lưu Nghiễn day dứt: “Vậy thì tại sao bọn chúng lại… xuất hiện ở bên ngoài?”
Mông Phong: “Anh cũng không biết, em hỏi anh thì anh đi hỏi ai đây? Cũng có khả năng Lâm Mộc Sâm mang theo người xông vào bắt.”
Lưu Nghiễn nghi hoặc: “Gã lớn gan vậy sao? Dám chui đầu vào tận trong trại lính bắt zombie?”
Mông Phong giả thiết: “Biết đâu cũng có một hai con chạy ra từ cống thoát nước, có thể là thầy của em chưa vào trong đó, hoặc trước khi bị biến đổi đã trốn ra, khi thành zombie rồi vẫn cứ lang thang bên ngoài.
Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, Mông Phong lại nói: “Quân đội sẽ lập tức cho người oanh tạc chỗ đó.” – Nói xong thì móc ra một tờ giấy, chính là văn kiện hôm ấy hắn lấy được ở tòa nhà hành chính.
Lưu Nghiễn vội vàng mở ra đọc một lượt: “Sao anh không nói sớm?”
Mông Phong phản bác: “Đưa cho Lâm Mộc Sâm coi có ích gì? Em xem tay Trung úy gửi bức điện tín này cho người nào?! Gã Lâm Mộc Sâm chắc chắn sẽ hỏi, Mông Kiến Quốc này là ai!”
Lưu Nghiễn: “Anh có thể lấp liếm rằng hai người chỉ trùng họ thôi.”
Mông Phong: “Bớt giỡn đi, ông cha làm Tướng, thằng con là lính đặc chủng, em tưởng ai cũng ngu ngốc đấy à?”
Lưu Nghiễn ngẫm thấy cũng đúng, đành phải trả tờ công văn khẩn cấp lại cho Mông Phong: “Đây là thư tay, anh có chắc đã gửi hay chưa?”
Mông Phong: “Cái này nhất định đã được gửi fax đi rồi, người báo tin tự sát mà chết, nếu chưa gửi đi thì sao ông ta lại tự sát cho được? Anh đoán là bên quân đội chưa có thời gian rỗi để giải quyết dứt điểm trại tập trung này, nhưng sớm muộn gì họ cũng đến.”
Lưu Nghiễn phóng tầm mắt ra xa, ráng chiều tím đỏ đầy rực rỡ đang trải dần ở cuối trời.
“Cách bảy mươi dặm.” – Lưu Nghiễn lên tiếng – “Nếu ném bom có ảnh hưởng tới chỗ này không?”
Mông Phong nói: “Trừ phi dùng đầu đạn hạt nhân, nhưng diện tích nhỏ như vậy thì không cần thiết, có thể dùng loại bom GBU- điều khiển từ xa bằng laser có uy lực xung kích bao trùm %. Hậu quả là, đánh sập hơn nửa doanh trại, có khả năng lũ zombie còn sót lại thoát ra ngoài.
Lưu Nghiễn gật đầu: “Phải báo cho Lâm Mộc Sâm biết, cần tăng cường cảnh giới.”
Màn đêm buông xuống, vạn vật rơi vào tĩnh mịch, không khí oi bức, bầu trời vần vũ mây đen, mặt đất bị bao trùm trong bóng tối.
Cửa sổ trong phòng ký túc mở toang, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn, thân thể trần trụi của hắn nghiêng sang đè lên cậu, ngủ say sưa.
Lưu Nghiễn trong giấc chập chờn thi thoảng cục cựa khó chịu, người cậu toát đầy mồ hôi, từng giọt dính dớp hòa cùng mồ hôi của Mông Phong trộn lẫn, chiếc chăn lật tung, trên tủ đầu giường có đặt một ly thủy tinh chỉ còn non nửa nước, chuẩn bị sẵn để nửa đêm tỉnh giấc có khát thì lấy uống.
Hai giờ khuya.
Nước trong ly thủy tinh khẽ sóng sánh, ngay giữa tâm sóng như bị lực gì tác động vào, nảy lên một giọt nước rồi rơi ngược vào trong ly.
Khoảng ba giây sau, gợn nước lại lan tỏa.
Mông Phong chợt mở mắt thức dậy.
Ở phòng bên cạnh, giọng Quyết Minh vang lên: “Ba ơi?”
Trương Dân choàng tỉnh, trong căn phòng nhỏ hẹp vô cùng yên ắng, Quyết Minh mang vẻ mặt nghi hoặc áp tai vào tường nghe ngóng.
Lưu Nghiễn cũng vừa tỉnh giấc, nhoài người ngồi dậy, Mông Phong đã cảm giác được điều gì, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng, hắn mau chóng mặc quần áo, đẩy cửa bước ra, cùng lúc đụng phải Trương Dân vừa lao ra hành lang.
“Anh cũng nghe thấy rồi?” – Mông Phong dò hỏi.
Trương Dân nói: “Cái gì vậy nhỉ? Động đất sao? Có cần đánh thức mọi người không?”
Mông Phong đáp: “Trước mắt phải làm rõ nó là cái gì đã…”
Phút chốc cả hai người đồng loạt nín thở, một tiếng vang trầm cực khẽ từ phương xa vẳng tới, cả mặt đất bị chấn động nhẹ đến độ khó phát hiện.
Mông Phong chợt kêu lên: “Lưu Nghiễn! Em đi đâu vậy!!”
Lưu Nghiễn cầm theo ống nhòm, phóng như bay qua hành lang, xông lên sân thượng, Trương Dân kéo theo Quyết Minh, cùng với Mông Phong chạy lên trên. Tiếng hét vang trong đêm yên tĩnh khiến không ít người tỉnh giấc, đèn phòng liên tiếp bật sáng. Lưu Nghiễn chạy tới sát mép phía Tây của sân thượng, nâng ống nhòm trông ra.
Giữa núi đồi trùng điệp ngợp chìm trong sương mù đêm đen, có một bóng đen đồ sộ như quả núi đang dần dần tiến về phía Đông.
Mọi người trừng lớn hai mắt, hầu như không thể tin nổi những gì đang diễn ra ở phía xa.
Một tiếng ầm nặng nề vang lên, tựa như sấm sét xé toạc mây đen, mặt đất như lún xuống rồi nảy bật lên, Lưu Nghiễn bị giật lùi nửa bước.
“Đó là gì?” – Mông Phong hỏi – “Có phải…quái vật không?”
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Anh tự coi đi.”
Rồi cậu giao ống nhòm cho Mông Phong.
Trong bóng tối mịt mùng, Mông Phong nhìn thấy một con quái vật cực lớn, thân hình đồ sộ ước chừng cao ba chục mét, nó không có đầu, toàn thân đều là mảnh xác chết. Nhung nhúc xác người đã chết lần thứ hai hợp lại thành một người khổng lồ nhớp nháp máu thịt!
Nó không có đầu cũng không có tay, giống như đem tất cả cái xác đứt tay gãy chân nhào lại, nặn ra một tổ hợp xác chết hình người đồ sộ cao lớn. Hai chân nó nặng nề giáng xuống mặt đất, một bước sải ra cả chục mét, vượt qua quốc lộ và rào lưới sắt, tiến thẳng về phía nhà máy!
“Nhắm chừng… tốc độ của nó…” – Lưu Nghiễn gấp gáp – “Nhìn thử mau lên, Mông Phong!”
Trương Dân cũng giơ ống nhòm lên, chỉ vừa liếc mắt nhìn đã shock hoàn toàn.
Mông Phong nói: “Còn khoảng năm phút nữa thôi… sắp tới gần chúng ta rồi! Lập tức kéo chuông báo động! Mau!” – Mông Phong gần như thét toáng lên lao ào xuống sân trong, kéo vang chuông báo động khẩn cấp.
Từng đợt địa chấn mỗi lúc một rõ rệt, mọi người bừng tỉnh giữa giấc ngủ, hoảng loạn như ong vỡ tổ, Lâm Mộc Sâm quát lên: “Zombie ở đâu ra!”
“Chạy khỏi chỗ này!” – Mông Phong thét lớn – “Mọi người mau chạy khỏi đây! Trương Dân! Chuẩn bị tên lửa!”
Mọi người trong nhà máy hóa chất đều kinh hãi ào xuống sân trong, khi chạy ra đường cái có người trông thấy người khổng lồ be bét máu thịt sù sụ như ngọn núi, tức thời ngây người đứng sững ở ven đường, quên cả việc phải chạy trốn, vô thức ngẩng đầu nhìn ra xa.
“Nhanh đi!” – Lưu Nghiễn quát to – “Đừng có nhìn nữa! Tìm chỗ trốn đi!”
Ầm ầm ầm! Người máu thịt khổng lồ đã tiếp cận nhà máy hóa chất, giáng một cước long trời lở đất, đạp sập cái ga ra ở mép ngoài nhà máy, gây ra một loạt tiếng nổ mạnh liên hoàn.
Mông Phong vác súng vừa chạy vừa hét: “Mọi người đã chạy ra hết chưa! Tên lửa đâu rồi!!”
Lâm Mộc Sâm sốt ruột hô: “Không biết! Đừng quản nhiều chuyện thế! Mau bắn đi!”
Trên đường cái đối diện nhà máy, hầu hết mọi người đều trốn vào rừng cây, tiếng súng nổ rát liên thanh, loạt AK thay phiên giương họng bắn đì đoàng, khẩu Gatling sáu nòng nhập cuộc với tiếng nổ đinh tai nhức óc, Trương Dân đeo kính mắt phòng hộ nhảy ra ngoài đường cái.
Mưa đạn bão táp bay về phía người khổng lồ, khiến cho hàng vạn xác zombie hợp lại trên người nó bị bắn nát bem máu thịt, nhưng trong người nó cứ như chứa một khối nam châm cường lực, tất thảy những máu thịt xương cốt vừa rơi xuống lại bị hút ngược trở lại, không mảy may sứt mẻ.
“Ngừng bắn!” – Lâm Mộc Sâm phát lệnh – “Khoan hẵng bắn tiếp!”
Mông Phong kê ngón tay vào cò súng của chiếc tên lửa mini, bốn phía tĩnh lặng, ngẫu nhiên vang lên một vài tiếng súng thưa thớt lạc lõng.
Người máu thịt khổng lồ sải từng bước tiến tới, dẫm nát cả con đường quốc lộ cách họ chục mét, rốt cuộc mọi người đều nhìn rõ bề mặt của nó – vô số xác zombie kết chặt với nhau, tạo thành một cái chân cực lớn.
Những con zombie đã chết có bộ dạng dữ tợn khủng khiếp, giống như các bức phù điêu trên cột Phật đài, hoặc quay lưng hoặc hướng ngực ra ngoài, tay chân xen kẽ biến tấu, sít sao liền kề.
Cái chân kia nâng lên cao, biến mất khỏi tầm mắt của họ, hơn chục người đồng thời ngẩng đầu ngóng lên, người khổng lồ dang một bước đạp thẳng lên dãy nhà xưởng của nhà máy, phát ra tiếng nổ mạnh như thiên thạch rơi!
Trong loạt thanh âm gào thét tuyệt vọng của nữ giới, ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt, ngay lập tức lại bị một đạp dụi tắt ngóm.
“Mục tiêu của nó không phải chúng ta.” – Lâm Mộc Sâm cất tiếng.
Mông Phong buông tên lửa mini xuống, người khổng lồ đi tới nhà xưởng, đạp sụp hết dãy ký túc xá công nhân phía Tây, rồi băng qua sân trong, bồi thêm một đạp sập nát khu nhà xưởng phía Đông, tiến tới dẫm bẹp khu vườn trồng lương thực mưu sinh của họ, chậm rãi nhắm về hướng Đông.
Mọi người chết lặng chứng kiến hàng loạt sự việc diễn ra trước mặt, ga ra bị sập, khu ký túc xá quây thành hình vuông nay phá hủy hơn một nửa, chỉ còn trơ lại hai dãy Nam và Bắc, phế tích liêu xiêu sắp đổ, trên những thanh thép nhầy nhụa những mảnh máu thịt, đó là vụn xác vướng lại của người khổng lồ kia.
Mặt đất rung lên từng hồi, người khổng lồ đã rời đi.
“Quái quỷ…” – Lâm Mộc Sâm như kiệt sức – “Đó là của nợ gì vậy hả?”
Không một ai trả lời được thắc mắc của gã, sấm rền cuồng loạn trên cao, tia chớp bổ xuống chân trời, mưa ào ào trút nước, dập tắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong ga ra.
Ban tối lờ mờ, Mông Phong bước ra đường cái, hắn bị xối ướt nhẹp, đánh mình trần, chiếc quần rằn ri ướt sũng dán cả vào bắp đùi. Trên mặt, trên người, trên dép đâu đâu cũng lấm lem bùn đất.
Mái tóc sũng nước dính bết lại trên trán Lưu Nghiễn, cậu phóng tầm mắt về phương hướng rời khỏi của người khổng lồ.
“Nó tới từ phía Tây.” – Giọng Lưu Nghiễn hòa cùng tiếng mưa rào rào.
“Cái gì ?!!” – Trong trận mưa như trút nước không cách nào trò chuyện bình thường, Mông Phong phải hét to lên.
Lưu Nghiễn cao giọng: “Doanh trại lính! Nó tới từ phía doanh trại! Chỗ đó chắc chắc đã xảy ra chuyện!”
Mông Phong mù mờ gật gật đầu.
Lưu Nghiễn lại tiếp: “Anh nghe có hiểu không vậy hả?! Chuyện này có nghĩa thế nào!?”
Khoảng ba giây sau, đột nhiên trong rừng cây vẳng lên một tiếng gào xé gan xé ruột, mọi người đồng loạt ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Trong bán kính bảy mươi dặm, vì doanh trại bị phá nát nên để sổng hết những con zombie còn sót lại, ước chừng trong vòng ba ngày, chúng nó sẽ mò theo dấu vết của người khổng lồ tìm đến chỗ trú thân của họ.
Trương Dân hít sâu một hơi, đoạn cao giọng hét: “Mọi người lùi về phía Đông! Đừng trở lại nhà xưởng! Lũ zombie đã ào tới đây rồi!!”
.
.
.
End .