. Tiến hóa…
Tại lầu ba của nhà máy, trong căn phòng lờ mờ tối, nắng trời xuyên qua cửa chớp thành những vệt sáng mảnh song song, hắt lên đường nét khuôn mặt của Mông Phong và Trương Dân.
Lâm Mộc Sâm ngồi trong chỗ khuất bóng, không thể nhìn rõ biểu tình của gã, phía sau lưng có bốn tay đàn em chầu quanh.
“Năm thùng súng ống.” – Mông Phong mở lời – “Mỗi thùng cây, tổng cộng là khẩu súng, một thùng đạn gồm viên, và quả lựu đạn. Đây là số lượng lớn nhất mà chúng tôi có thể lấy được.”
“Hy sinh bao nhiêu anh em?” – Lâm Mộc Sâm hỏi.
Mông Phong đáp: “Đều trở về cả, đang chờ ở ngoài kia.”
Lâm Mộc Sâm lại hỏi: “Không ai bị thương chứ?”
Giọng nói của Mông Phong thấm đượm vẻ lạnh nhạt không che giấu: “Không rõ lắm, tốt nhất là anh tự mình đi xem đi.”
Lâm Mộc Sâm tiếp tục bày tỏ quan tâm: “Hai cậu thì sao? Không việc gì chứ? Nếu người một nhà có ai bị thương thì rắc rối lắm đây.”
Mông Phong không đáp nửa lời.
Lâm Mộc Sâm quét mắt qua sáu thùng lớn, thản nhiên rằng: “Làm rất tốt, hai cậu lập công to đấy, anh sẽ ghi nhớ thật kỹ, thôi về tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Trương Dân dường như còn điều gì muốn nói, nhưng Mông Phong lại dùng mắt ra hiệu, bảo anh đừng quá nóng vội đề cập đến chuyện khác vào lúc này. Sau đó hai người xoay lưng bước ra ngoài, khép cửa lại.
Mấy tay đàn em vừa tham gia đợt đột kích vừa rồi đứng dưới lầu, ai nấy đều kiệt quệ tàn tạ, chợt một gã lâu la khác lao xuống thông báo: “Anh Sâm ra ngoài rồi, ngày mốt mới về, trước khi anh ấy đi có dặn dò sắp xếp, tụi bây cứ ở đây chờ đi. Lưu Nghiễn đâu? Lưu Nghiễn đi lên trên cùng bàn bạc công chuyện.”
Mông Phong và Lưu Nghiễn bước ngang qua nhau, Mông Phong nhỏ giọng nói: “Gã vẫn còn ở đây.”
Lưu nghiễn khẽ đáp: “Biết rồi, anh đi thu dọn chút đi.”
Lát sau, Lưu Nghiễn từ lầu hai đi xuống, sau lưng cậu còn có bốn gã đàn em theo cùng.
Trương Dân đã chạy đi tắm rửa, còn Mông Phong vẫn đứng lại trong phòng chờ Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn đánh mắt qua Mông Phong, chưa nói lời nào, đoạn cậu quay sang những người còn lại cất tiếng: “Mọi người đi theo tôi.”
Mười một người trong đội rời khỏi nhà máy, đi đến bờ sông đương lúc giữa trưa, Lưu Nghiễn mới bảo: “Chỗ này được rồi, người nào bị thương mời bước ra.”
Mông Phong không rõ: “Để làm gì?”
Lưu Nghiễn hạ giọng: “Đâu có bảo anh.”
Mông Phong cũng khe khẽ nói: “Ý anh không phải vậy. Gã để em ra mặt kiểm tra, rồi mượn tay em giết người một nhà sao?”
Lưu Nghiễn gắng giảm âm lượng thấp nhất, trong từng câu chữ thốt ra kèm theo cả lửa giận khó lòng kìm nén: “Trước đó gã nói những gì với anh hả? Không phải gã đã bảo phải vứt bỏ hết những đội viên bị thương đi à? Sao anh không đánh tiếng với em trước lời nào? Em hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào cho ổn thỏa đây này.”
Hai người cứ thậm thụt to nhỏ với nhau, một tay đàn em đứng phía đối diện cách chừng năm bước chợt hỏi: “Anh Sâm muốn vứt bỏ tụi tôi phải không?”
“Anh Sâm không có ở đây!” – Một gã đi theo giám thị Lưu Nghiễn bắt đầu lên đạn – “Đây là quyết định của Lưu Nghiễn, chính cậu ta phụ trách thực hiện, ai có thương tích tự giác đứng ra mau!”
Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, rồi cất cao giọng: “Mọi người đều hiểu mà, khoan đã… Cậu kia định làm gì?! Tôi có bảo cậu giết người chưa!?!” – Cậu túm lấy cổ áo của gã lâu la giám thị bên cạnh, gằn giọng – “Nếu cậu dám giương súng, anh đây cá chắc người ngỏm đầu tiên là cậu đấy, tin không hả?!”
Một người đứng đối diện lên tiếng: “Vậy bây giờ sẽ giết chết những anh em bị thương hay sao?”
“Không.” – Lưu Nghiễn buông tay khỏi người gã lâu la kia – “Trước mắt cho tôi biết những ai bị thương, lại đây nào, bước dần về phía trước, đừng sợ.”
Lão mập răng vàng kia bỗng rú lên: “Con mẹ mày đeck là cái thá gì!”
Lưu Nghiễn lạnh giọng quát lại: “Không ai khiến ông, ông đâu có bị zombie đớp, cút sang một bên đi, còn lèo nhèo tôi bắn chết toi luôn đấy!!”
Lão mập như được tha bổng, cong đít dọt thẳng.
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Những người còn lại.”
Mông Phong bèn nói: “Anh còn nhớ rõ, để anh.”
Lưu Nghiễn cự tuyệt: “Không, là gã bảo em làm.”
Ban ngày nắng gắt oi ả, nhưng sắc mặt mọi người đều tái mét, Lưu Nghiễn ra tiếng: “Không có ai chịu nhúc nhích luôn à? Vậy thì đổi cách khác, người nào không bị thương đứng ra.”
Cậu vừa sửa lời thì lập tức có sáu tay đội viên tiến lên trước từng bước, hai người bị zombie cào trúng vẫn đứng bất động tại chỗ, tiếp sau vài giây, lại có hai người khác đồng thời bước ra.
Một hàng ngang tám người, còn hai người xếp đằng sau.
Lưu Nghiễn hướng về phía hai người kia bảo: “Hai cậu cởi quần áo ra.”
“Lưu Nghiễn! Mẹ kiếp mày đeck phải con người nữa!!” – Một người giận dữ rống lên.
Lưu Nghiễn nhận ra người đó, là Văn Thư Ca. Cậu không hề đáp lời cậu ta.
Mông Phong móc súng lục ra, hai người kia buộc phải cởi quần áo, Văn Thư Ca thở dốc từng hồi, thân thể trần trụi dứng dưới nắng trời, trên cơ thể cậu ta không có vết thương, người còn lại trên lưng bị cào rách một vết máu, vết thương còn chưa khép miệng, thớ thịt đo đỏ lồi cả ra ngoài, đã chuyển sang màu tím đen rõ rệt.
Lưu Nghiễn lại nói: “Mặc đồ vào đi, anh tên gì?”
“Vương Huy” – Người đó đáp.
Văn Thư Ca mặc xong quần áo, nhìn chằm chằm Lưu Nghiễn, liền lúc đó có một người theo bản năng xoay người, chậm chạp thụt lùi ra sau, thuận chân tăng tốc bỏ trốn, mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn dè chừng về phía Mông Phong.
“Quay về!!” – Lưu Nghiễn tiến tới từng bước hô lớn – “Tôi không định giết các cậu! Mọi chuyện vẫn còn hy vọng cơ mà!!”
Tay còn lại đang định bỏ chạy theo, vừa nghe những lời đó, kinh ngạc dõi theo Lưu Nghiễn với vẻ ngờ vực.
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Cho các anh đồ ăn nước uống trong ba ngày, cứ chờ ở đây, được không? Trương Dân có nói, chốc nữa sẽ tới đây xem bệnh cho các anh, nếu có thể chữa trị thì không còn gì phải bàn cãi, tất thảy vẫn như cũ.”
Văn Thư Ca cũng quát lên: “Tao… tao sẽ giết chết mày, Lưu Nghiễn!!!”
“Đừng vậy nữa, a Văn.” – Vương Huy lên tiếng – “Ai cũng đều hiểu mà, đây chính là số phận rồi.”
Lưu Nghiễn: “Hai người ở cùng nhau phải không, là bạn nối khố? Văn Thư Ca, cậu phụ trách đưa cơm nước cho anh ta, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, tôi… tôi sẽ gắng nghĩ cách, còn bây giờ vẫn chưa có biện pháp cụ thể, được chứ?”
“Tao nhất định sẽ giết mày!” – Văn Thư Ca điên cuồng rống – “Tao thề! Lưu Nghiễn! Mày cứ chờ đấy!!!” – Cậu ta phát cuồng muốn xông lên liều mạng với Lưu Nghiễn, lại bị mấy người khác ghì chặt.
Trong chớp mắt Mông Phong cũng rút súng chỉa đầu Văn Thư Ca, lạnh giọng: “Xem chừng anh đây phải xử chú trước rồi.”
“Thôi đi, Mông Phong.” – Lưu Nghiễn can ngăn – “Mọi người trở về hết đi.”
“Từ từ đã!” – Trương Dân từ trong nhà máy chạy tới, dừng lại ở bờ sông thở dồn dập, chỉ vỏn vẹn có năm mươi bước đi đường lại khiến anh có chút mệt đứt hơi.
Trong tay anh còn cầm theo hai ống tiêm, anh kêu lên: “Đừng chạy! Người anh em! Đâu cả rồi?!”
Mông Phong chau mày hỏi: “Trương Dân, anh bị gì vậy?”
Trương Dân gượng đáp: “Tôi… không sao hết, hai anh bạn bị thương ban nãy đâu?” – Anh bước lên ra hiệu cho Vương Huy ngồi xuống, vén tay áo của anh ta lên, tìm đúng mạch máu rồi đâm ống kim từ tốn tiêm vào.
Lưu Nghiễn nhíu mày: “Làm sao anh lấy được thứ này?!”
Trên cánh tay Trương Dân còn một vết cắt chưa hoàn toàn khép miệng, nguyên cả cánh tay ửng đỏ, trong khi sắc mặt lại tái nhợt đến phát sợ.
Anh dùng ngón tay kẹp lấy một ống tiêm, lại đem huyết thanh trong ống thuốc khác tiêm toàn bộ vào cơ thể Vương Huy.
Đột nhiên đằng xa vang lên một tiếng súng, có người tự sát.
Trương Dân không đành lòng nhắm lại đôi mắt, thở dài.
“Sao lại đi tự tử cơ chứ!” – Trương Dân buồn bã hô lớn – “Biết đâu còn có thể cứu được!!”
Vẫn còn một người đứng từ xa ngó chừng thật lâu, cuối cùng bước tới, để cho Trương Dân tiêm huyết thanh vào.
Mông Phong lại chau mày hỏi: “Có tác dụng không?”
“Cứ thử xem.” – Trương Dân ngẩng đầu nhìn Mông Phong đáp, trong mắt anh tràn ngập sự mơ hồ.
Lưu Nghiễn lại bảo: “Anh rút bao nhiêu máu mới lấy được hai ống huyết thanh này vậy?”
Trương Dân lảo đảo đứng dậy: “Tôi… xài cách thủ công, hồi xưa trong dịch lở mồm long móng cũng từng dùng rồi, lấy một chén đầy máu đi làm lạnh… rồi sau đó gạn lấy phần dung dịch ngưng lại ở trên cùng…”
“Anh ấy được cứu rồi sao?!” – Văn Thư Ca bật hỏi – “Đây là thuốc gì?”
Trương Dân lắc đầu cười đáp: “Tôi cũng không rõ, cứ quan sát xem sao đã. Chỉ sợ dị ứng, mà dù sao còn đỡ hơn bị lây nhiễm, tí xíu vậy không ăn nhằm gì.”
Lưu Nghiễn rất muốn hỏi cách trị bệnh lở mồm cho heo dùng được cho người hay sao? Nhưng cuối cùng vẫn chưa thốt ra miệng, cậu chỉ nói: “Văn Thư Ca ở lại đây, quan sát tình hình.”
Sau khi cậu trở về báo cáo cho Lâm Mộc Sâm mọi chuyện, gã nói bằng giọng lạnh tanh: “Cậu giải quyết thế thì chả dứt khoát gì cả, chỉ tổ phí phạm cơm gạo.”
“Anh Sâm.” – Lưu Nghiễn gay gắt phản bác – “Mông Phong từng nói, cho người khác một lối thoát cũng chính là chừa lại cho bản thân một lối thoát. Nếu dưới tình huống như vậy mà thẳng tay nổ súng, thì đàn em của anh làm sao đoàn kết cho được. Anh thử nghĩ mà xem, sau này khi đang giữa trận chiến, lỡ có một người bị thương thì người đó lập tức cho rằng: ‘A, mình còn đánh tiếp để làm gì? Giúp đỡ đồng đội sống sót rồi, về sau bọn chúng cũng nổ súng bắn chết mình thôi’, vào thời điểm đó họ chỉ có duy nhất một đường là giết chết đội trưởng và anh em trong đội, còn bản thân bỏ trốn chờ biến thành zombie. Anh chờ mong bọn họ sẽ vì nghĩa diệt thân sao? Chuyện viễn vông.”
Lâm Mộc Sâm không hé nửa chữ.
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Trương Dân bắt đầu lấy mẫu huyết thanh để cứu họ, nhưng chưa chắc đã có tác dụng. Muốn chính xác còn cần phải chờ sư tỷ Phương chiết xuất mới được. Mà hơn hết anh phải kiếm gì bồi bổ cho Trương Dân đi đã, chứ kiểu này thì sớm muộn gì anh ta cũng khô máu mà chết ở đây luôn.”
Lâm Mộc Sâm đứng dậy khỏi ghế, nói: “Cậu ta có khỏe mạnh không đấy? Các cậu trông có vẻ thân nhau lắm nhỉ, chắc không bị si đa gì chớ?”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong lên lầu một đi tắm táp, Lưu Nghiễn thì ngồi thừ trên ghế đá ở sân trong, chốc sau chợt nghe một tiếng đánh rầm bên mé lầu hai, giọng Trương Dân phát cuồng rống lên: “Thứ khốn nạn đó ở đâu?!!”
Lưu Nghiễn nghe thế liền cười, Quyết Minh đuổi theo anh ra khỏi phòng, hô lên: “Từ từ đã ba!”
“Có một con zombie bổ nhào lại, ông đây vì phải bảo vệ cho thằng nhóc con… Đấy đấy mấy em nhìn xem, là thằng nhóc đó đó, tận bây giờ anh còn không biết nó chui ra từ xó nào, chắc mẩm là tổng quản Lưu của chúng ta giếm trong phòng rồi…” – Lão mập răng vàng đang ở một góc sân trong mà khoác lác đến độ nước miếng tứ tung, khoa tay múa chân chém gió sự tích anh dũng của lão trước mặt hai cô nàng bụi đời.
Trương Dân phi thân qua lan can lầu hai, lao thẳng xuống sân trong, ánh mắt anh lúc này tựa như một con báo săn nguy hiểm bị chọc giận, chưa nói câu nào liền sấn tới nắm cổ lão mập dập mạnh xuống bàn đá, anh thở hồng hộc móc súng ra dí vào đầu lão.
“Ba!” – Quyết Minh hoảng hốt gọi.
“Con giun xéo lắm cũng quằn()!” – Trương Dân hầm hầm hét lớn – “Ông muốn gì! Ông dám làm gì con tôi hả?!!”
()Nguyên văn: “Tượng đất cũng có tim có máu”. Vì muốn thuận miệng hơn nên mình đổi sang một câu tục ngữ tương đối quen thuộc^^’
Lưu Nghiễn lập tức thôi không cười nữa, một cô nàng giang hồ ngó thấy tình hình không ổn, vội vã chạy lên lầu gọi người.
Quyết Minh đang bận một chiếc áo ba lỗ mỏng, kiểu dáng giống hệt cái của Lưu Nghiễn, rộng thùng thà thùng thình, gấu áo bên hông còn đang vén lên cao, lộ ra phần eo thâm tím, Lưu Nghiễn vừa liếc mắt đã hiểu ngay, hẳn là khi Trương Dân về phòng kiểm tra cho Quyết Minh thì phát hiện bất thường, rồi gặng hỏi mãi Quyết Minh mới kể ra mọi chuyện.
Lưu Nghiễn nào ngờ được tính tình Trương Dân lại dễ mất kiểm soát như vậy, cậu vốn tưởng anh đang đùa giỡn thôi, nhưng rồi lại thấy tay phải cầm súng của Trương Dân không ngừng run rẩy, như thể sắp bóp cò tới nơi rồi.
Mà lão mập răng vàng hãy còn cho là Trương Dân chỉ giỏi hăm he, thế là càng lớn gan, mạnh mồm chửi to: “Tới đi! Mày có ngon thì cứ nổ súng!”
Mông Phong vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ sân trong, chỉ tròng mỗi chiếc quần đùi ngắn liền bước ra, trầm giọng can ngăn: “Trương Dân, đừng xúc động.”
Trương Dân phì phò thở, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Giết lão chỉ tổ bẩn tay, anh buộc lão thề đi, xong xuôi thì tha cho lão.”
Đợt tranh chấp này khá náo nhiệt, biết nội tình chỉ có vài người ít ỏi, mà số người hóng hớt xem kịch hay thì châu đầu ghé tai, bu đen bu đỏ quanh sân trong.
Trương Dân quát: “Ông thề đi! Sau này tuyệt đối không được đụng chạm vào Quyết Minh! Tôi không ngán giết ông! Không ngán giết ông đâu!!”
Lão mập răng vàng kia vội luôn mồm cam đoan: “Không đụng thì không đụng, có làm gì nó đâu chứ!”
“Được rồi.” – Lưu Nghiễn lên tiếng – “Trương Dân, thu súng lại, về phòng đi.”
Trương Dân từ từ thu súng, nhẫn nhịn gằn giọng: “Ông nhớ kỹ cho tôi.” – Dứt lời thì xoay người đi về phía Quyết Minh, nắm lấy tay nhóc.
“Cứ chờ đó đi, thằng đĩ lăng loàn…” – Lúc này lão mập mới gượng đứng dậy, tục tĩu mắng Quyết Minh, rồi còn giơ ngón giữa sau lưng Trương Dân.
Chỉ trong tíc tắc, Trương Dân không mảy may do dự quay phắt người bóp cò súng!
Tiếng súng nổ đoàng, phát đạn khoét ngay một lỗ máu giữa trán lão mập!
Khắp bốn phía khoảng sân vuông rộng lớn lặng ngắt như tờ, lão mập răng vàng đương trợn tròn mắt, mang theo vẻ mặt bàng hoàng không tin nổi ngã ngửa ra sau, nằm sóng xoài giữa đất.
Một tay Trương Dân vẫn nắm chặt Quyết Minh, anh đứng im một lát, sau đó khẽ nói: “Nhóc cưng, ba sẽ mang con đi, đừng sợ.”
“Đứa nào nổ súng dưới kia thế hả?!” – Trên lầu ba rốt cuộc vọng xuống tiếng quát hỏi của Lâm Mộc Sâm.
“Tôi.” – Trương Dân đáp gọn lỏn.
Lâm Mộc Sâm: “Sao lại nổ súng, cậu giết lão Vương rồi?”
Trương Dân: “Lão dám táy máy tay chân với con tôi.”
Lâm Mộc Sâm chống hai tay lên lan can nhìn xuống, Trương Dân và Quyết Minh ngẩng cao đầu, đối mắt với gã.
“Thằng con cậu đâu ra thế?” – Lâm Mộc Sâm cười hỏi – “Tên là gì?”
Lưu Nghiễn nháy mắt ra hiệu cho Mông Phong, hắn bèn chen lời: “Thằng nhóc tới cùng lúc với anh Trương.”
Lâm Mộc Sâm nói: “Trương Dân, buông súng xuống, sao lại chỉa súng vào người anh hả?”
Trương Dân đáp: “Xin lỗi, anh Sâm, ai cũng không được đụng đến con tôi, mấy ngày vừa qua rất biết ơn anh đã chiếu cố…”
Lâm Mộc Sâm ngắt lời: “Người là cậu giết.”
Trương Dân không hé răng.
Lâm Mộc Sâm lại nói: “Vậy nên cậu phải phụ trách thu dọn.” – Dứt lời thì xoay người trở vào phòng.
Lưu Nghiễn và Mông Phong đều thở phào nhẹ nhõm, đám người hóng chuyện cũng giải tán. Trương Dân ngồi xuống ghế đá, ngoắt bảo Quyết Minh bước tới. Anh đang ngồi, còn Quyết Minh vẫn đứng.
Quyết Minh ôm lấy đầu của Trương Dân, nhẹ nhàng xoa lên tóc anh.
Mười giờ đêm:
Mông Phong vừa tuần tra xong, hắn đứng dưới lầu một hồi, nguyên cả dãy nhà đèn tắt gần hết, chỉ còn mỗi phòng của hắn và Lưu Nghiễn là sáng đèn, luôn luôn như vậy, vẫn có một người chờ hắn trở về.
Lưu Nghiễn bày ra bộ dạng dửng dưng hệt như lúc trước, chỉ khác là bản vẽ cậu đang xem lúc này đổi thành chi tiết súng ống, cậu nâng mắt qua bản vẽ, liếc nhìn Mông Phong một cái rồi thôi.
Mông Phong mặt không đổi sắc, thản nhiên cởi áo, thay dép lê, đu người lên khung cửa làm hai chục động tác hít xà đơn, sau đó cầm ly đi đánh răng, lúc quay lại chỉ mặc mỗi chiếc quần lính, nửa người trên để trần.
Lưu Nghiễn đã tắt đèn, ngoài cửa sổ lấp lánh sao trời, gió Thu cuốn theo hơi cỏ ngai ngái ùa vào phòng, Mông Phong mơ màng có một loại ảo giác – trở lại khoảnh khắc vẫn còn ở ký túc xá thời trung học.
Sau khi tan buổi tự học, Lưu Nghiễn quay về ký túc xá tắm rửa, còn kẻ với thành tích be bét tệ lậu như Mông Phong vẫn phải cắm trong phòng tự học cày cuốc đèn sách, tới mười rưỡi mới về tắm táp. Mười một giờ toàn ký túc xá tắt đèn, ngủ nghỉ.
Tháng ngày đó đơn điệu nhàm chán đến độ bức bối, lịch trình quanh đi quẩn lại chỉ có căn tin, lớp học, phòng ký túc, rồi công thức Toán và một mớ chữ tiếng Anh bùi nhùi nhìn vào như chữ ngoài hành tinh… Mông Phong quả tình chẳng muốn nhớ lại chút nào nữa.
Nhưng cái kiếp sống buồn tẻ nhàm chán thời cấp ba ấy, dường như có một ma lực khiến Mông Phong không thể chối bỏ, cảm giác mỗi lần công bố thứ tự thi đua toàn khóa luôn bị kẻ khác cười nhạo, rồi thì sách giáo khoa và sách bài tập khiến hắn đần độn cả người, chữ nghĩa rối nùi, và những câu văn lủng củng diễn đạt không tới nơi tới chốn, tất thảy lại ẩn dấu một thứ lãng mạn không nói nên lời.
Mông Phong dần thích ứng buổi đêm thiếu ánh đèn trong ký túc, vừa nâng mắt thì bắt gặp đôi mắt đượm ý cười của Lưu Nghiễn.
“Em còn nhớ không?” – Mông Phong ngồi bên giường cầm khăn lau khô bàn chân, chăm chú cất lời – “Hồi còn học cấp ba ấy.”
“Hồi đó thì sao?” – Lưu Nghiễn vẫn thờ ơ nằm duỗi lưng.
Mông Phong: “Thi giữa kỳ đứng trong top mười của lớp…”
Lưu Nghiễn lập tức ngắt lời: “Đừng nhắc chuyện đó nữa, em muốn đi ngủ.”
Mông Phong kiên trì nói: “Là có thể hôn em, và ôm em ngủ.”
Mông Phong: “Thi học kỳ trong top hai mươi, mà phải trên hạng hai mươi… là được ‘làm’ cùng em một lần…”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong: “Nếu lọt vào top mười toàn khóa, em nói mỗi tối đều cho anh ‘làm’ thoải mái…”
Lưu Nghiễn bao biện: “Ai mà chưa từng có quá khứ lầm lỗi chứ? Người thông minh cách mấy cũng có lúc tụt xuống hạng hai thôi, là vì em muốn đốc thúc anh học tập chứ bộ, rồi cùng vào một đại học…”
Mông Phong: “Ừ đấy! Vậy nên anh mới liều mạng dốc sức cày bài vở, chỉ vì được ngủ với em thêm vài lần thôi, hồi đó sao anh ngu vậy không biết, lại xúc động vì cái điều kiện vớ vẩn như thế? Yêu đương hồi hộp, suốt ngày chờ đợi đến buổi thí nghiệm vào mỗi thứ Năm… Giờ nhớ lại quả thật là…”
Lưu Nghiễn mỉa mai đáp trả: “Phải đó, sao anh ngu vậy chứ? Rõ rành rành là gỗ mục không thể khắc, học hành là chuyện của chính anh, mà em còn phải dùng…”
Mông Phong bồi thêm: “Dùng cái gì làm phần thưởng nào?”
Lưu Nghiễn tức tối: “Đủ rồi nha, còn nói nữa là chọc em điên lên đấy!”
Mông Phong không thèm cởi quần, cứ để nguyên xi vậy chui vào trong chăn, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ, Ngân Hà lóng lánh đẹp đẽ, rồi lại mở miệng: “Khi em giảng Toán cho anh luôn cáu kỉnh, anh còn nhớ rõ lúc em giảng đến sin và cos…”
Lưu Nghiễn đáp: “Đã ráng bình tĩnh lắm rồi, bạn hiền.”
Mông Phong thét giận: “Nhưng rõ ràng là em giảng sai! Cái đề đó chính em cũng không biết giải!”
Lưu Nghiễn: “Rốt cuộc là anh định nói gì nào?”
Mông Phong: “Giờ thì biết sự lợi hại của anh chưa? Anh học hành không ra gì, nhưng nếu không có anh thì…”
Lưu Nghiễn: “À há, thì ra đây mới là mục đích chính cơ đấy, anh muốn nghe cái gì đây? Hay là để em bày tỏ sự ngưỡng mộ với anh nhé?”
Mông Phong: “Em luôn cứng đầu như vậy, chỉ có anh lúc nào cũng bị em ăn hiếp, em không thể dịu dàng một chút thôi à? Giống như tiểu Minh phòng bên ấy? Anh làm nhiều chuyện đến thế, chả lẽ không đáng cho em ngưỡng mộ hay sao?”
Lưu Nghiễn chân thành mà rằng: “Em thiệt là ngưỡng mộ anh sát đất luôn.”
Mông Phong cười nhạt: “Anh bảo vệ em lây nay, vậy mà một câu cảm ơn em cũng chả thèm nói, nếu không có anh thì em đã sớm đi đời rồi.”
Lưu Nghiễn: “À, cảm ơn lắm lắm.”
Mông Phong: “Coi đó, cả lúc cảm ơn mà cũng…”
Lưu Nghiễn: “Anh bảo vệ cho em không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh không bảo vệ cho em thì đi bảo vệ ai? Còn em không cho anh bảo vệ, thì phải tự nguyện theo ai đây? Giống như hai người Trương Dân vậy, nếu một người còn sống người kia sẽ tiếp tục sống sót, mà trong số họ lỡ có một người đã chết, người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa, loại chuyện thế này còn cần phải cảm ơn hay sao? Quyết Minh có lúc nào nói cảm ơn với Trương Dân không?”
Mông Phong nghẹn họng.
“Được lắm, rốt cục cũng chịu thừa nhận là em yêu anh…” – Mông Phong tiếp tục nói – “Lần này không phải nói chơi đấy chứ?”
Lưu Nghiễn đánh trống lảng: “Mà yêu nhau có nhất thiết phải dính lấy nhau không?”
Mông Phong dứt khoát: “Chuyện đó không quan trọng, anh nghĩ bây giờ anh đủ tư cách rồi.”
Lưu Nghiễn thắc mắc: “Tư cách gì?”
Mông Phong: “Tư cách được ‘làm’ em!”
Lưu Nghiễn: “Tốt nhất là anh nên đánh nhanh thắng nhanh, không thì Lâm Mộc Sâm lại tới nữa cho coi.”
Mông Phong tức khí: “Gã mà còn đến nữa, anh bắn cho toác đầu!”
Trong phòng bỗng chốc lặng đi hồi lâu, Lưu Nghiễn lên tiếng: “Sao vậy?”
Mông Phong: “Cái gì mà sao vậy?”
Lưu Nghiễn: “Không phải anh muốn qua đây à?”
Mông Phong: “Sao không phải là em qua bên đây?!”
Khi Mông Phong toan đứng dậy thì Lưu Nghiễn đã bước tới chỗ hắn, cậu mặc chiếc áo ba lỗ và quần lót tam giác, cưỡi lên hông của Mông Phong, vươn tay cởi bỏ chiếc quần lính rằn ri của hắn.
Hai người trao nhau ánh nhìn chăm chú, Lưu Nghiễn bỗng nói: “Anh hồi hộp kìa.”
Mông Phong bị chọc đúng huyệt nổ, nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo áp Lưu Nghiễn xuống giường, hung hăng hôn xuống.
[Tắt đèn.]
Hết thảy cuối cùng đã yên ổn, sau một cơn mưa Thu, tiết trời dần dần chuyển lạnh, hôm sau Lưu Nghiễn nhờ người chuyển bàn làm việc đến dưới tàng cây ngô đồng ở sân trong, cậu ngồi giữa sân đầy lá vàng rơi rụng mà hì hục chế lại súng ống.
Sáu cây súng AK được giao vào tay cậu, Lưu Nghiễn nhận nhiệm vụ sửa chúng lại thành súng dùng cho việc luyện tập.
Cậu tháo rời một cây súng trong số đó để vẽ lại bản vẽ chi tiết linh kiện, cứ thế tập trung suy nghĩ hết sức chăm chú cả hồi lâu.
Quyết Minh không cần phải trốn ở trong phòng nữa, Lâm Mộc Sâm vừa thấy mặt nhóc đúng một lần đã cảm thấy khá yêu thích, tuy nhiên gã không tỏ vẻ quá mức nhiệt tình, tựa như sợ đụng chạm tới Trương Dân vậy – gã đã nghe đàn em báo cáo, không hề nghi ngờ khả năng của Trương Dân, anh có thể đứng ở khoảng cách cả trăm bước bắn bể đầu gã đang ở trên cao dễ như chơi. Rồi Lâm Mộc Sâm lại suy tính, phải giao cho Quyết Minh một công việc hợp lý mà không quá mức nặng nhọc, thế là gã bảo Quyết Minh đi phụ việc ở nhà bếp.
Mông Phong và Trương Dân vẫn phụ trách chuyện tuần tra như cũ, phần thưởng sau phi vụ chôm vũ khí là một gói thuốc lá và một chai rượu Hennessy X.O.
Vào buổi trưa cùng ngày, bên ngoài vang lên một tiếng súng, một trong hai người được Trương Dân tiêm huyết thanh vào đã biến thành zombie.
Lưu Nghiễn đi ra ngoài xem xét, thở dài, cậu lại nhìn sang Vương Huy, tình huống của anh ta lúc này rất không xong, đã không thể động đậy gì được nữa, miệng vết thương ở bên hông đã thối rữa lan ra toàn thân.
Trương Dân ngồi bên tảng đá, hai mắt anh đỏ bừng, cứ vậy nhìn chăm chăm vào con sông phía trước, không nói một lời.
“Vô ích.” – Trương Dân chợt cất tiếng – “Huyết thanh không có hiệu quả.”
Lưu Nghiễn an ủi: “Anh đã cố hết sức rồi.”
Trương Dân lẳng lặng gật đầu, lại hỏi: “Có phải vì liều lượng chưa đủ?”
Lưu Nghiễn vội đáp: “Nếu anh còn lấy máu nữa sẽ chết đấy, đừng tiếp tục nữa. Tối nay tôi sẽ đi tìm sư tỷ Phương hỏi thử.”
Trương Dân thở dài, chống tay đan vào nhau, xoa bóp chân mày và sống mũi, rầu rĩ nói: “Đôi khi, gieo cho người ta một hy vọng sống sót, rồi lại dập tắt cái hy vọng đó, điều này thật tàn nhẫn.”
Lưu Nghiễn cười cười, rồi nói: “Không thử thì làm sao anh biết được cơ chứ? Đi tìm Quyết Minh đi, nhóc ấy mới là người cần anh nhất đấy.”
Trương Dân mỏi mệt gật đầu, đứng dậy quay về nhà máy.
“Khoai tây rất tốt nha, bỏ thêm ít thịt bò đóng hộp, nêm nếm gia vị vừa miệng, đảm bảo no bụng…” – Thím Vu thao thao không ngớt, bên cạnh là Quyết Minh với một sọt khoai tây đầy ắp, hai mắt nhóc đã muốn xoay mòng mòng.
“Ngó cái bộ dạng công tử bột của cháu kìa.” – Thím Vu nói – “Người lớn trong nhà không bắt cháu làm việc gì phải không? Đứa cháu của bác cũng tầm tuổi cháu này, chưa biết nấu cơm bao giờ, đường muối bột ngọt cũng chẳng phân biệt được…”
Quyết Minh cầm củ khoai tây, tay khác cầm con dao bào vỏ lóng ngóng múa may một chặp, rồi mới kề dao chọt củ khoai một cái.
Thím Vu kêu lên: “Ấy! Bậy nào! Làm vậy là sai rồi! Để bác gọt mẫu cho coi này…”
Một sọt khoai tây lớn, một thau cà rốt lớn, trong phòng bếp thì tối tăm ngột ngạt, Quyết Minh cảm thấy không thể bi kịch hơn nữa.
“Để cháu làm cho.” – Trương Dân đón lấy con dao nhỏ từ tay Quyết Minh, thấp giọng – “Nhóc con sao biết làm mấy chuyện này được?”
Thím Vu bèn bảo: “Cháu đừng có nuông chiều thằng bé mãi thế, cái gì cũng không biết, làm sao được đây?”
“Dạ.” – Trương Dân ngó đống khoai tây một hồi, tâm trạng phút chốc tốt hẳn lên, anh cười hỏi – “Nhóc cưng, con vẽ cái gì thế?”
Củ khoai tây trong tay Quyết Minh được vẽ hai cái chân mày rậm và mắt kiểu hoạt hình, đích thị là chân dung của Trương Dân.
Trương Dân cầm lấy “đầu khoai tây” của anh đặt sang một bên, rồi kéo sọt khoai tây lại gần, hỏi: “Ở đâu có mớ này đây ạ?”
Thím Vu đáp: “Lúc mấy đứa ra ngoài thì bọn họ xuống Dụ trấn lấy về đấy, còn trồng thêm kha khá ở mảnh vườn phía sau nữa.”
Trương Dân gật đầu bảo: “Chỗ này giao cho cháu, bác ra ngoài hít thở chút đi ạ.”
Thím Vu lau tay lên tạp dề, cũng không câu nệ gì, duỗi duỗi thắt lưng rồi đi ra tản bộ.
Mẻ bánh mì hấp trong nhà bếp ùng ục không ngừng bốc hơi nước, Trương Dân xách cái ghế đẩu ngồi xuống phía sau Quyết Minh, kéo nhóc ôm vào lòng, vuốt ve thân thiết, nào là dụi nào là hôn, hai tay anh bận bịu gọt khoai tây, Quyết Minh thì nghiêng người gối lên phía trước ngực Trương Dân, nhóc con thích ý vô cùng, khép mắt thiu thiu ngủ.
Mông Phong ngồi trên lan can gạch của phòng ký túc xá công nhân, trước mặt chống một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt dõi về bờ sông phía xa xa bên kia, vừa nhóp nhép đậu nành rang vừa ngẫm nghĩ chuyện gì.
Lưu Nghiễn tự lưng vào bờ lan can, ngồi dưới đất, cất tiếng hỏi: “Làm sao bắt chước lực giật lùi() cho súng luyện tập đây? Mấy loại súng đạn này em chế mãi cũng không giống được.”
() Khi thuốc súng cháy sinh ra khí thuốc. Năng lượng của khí thuốc đẩy đạn ra khỏi nòng, đồng thời tác dụng lên khẩu súng một lực gọi là lực giật. (Cái này ai học quân sự rồi chắc cũng hiểu ^^)
Mông Phong thản nhiên rằng: “Không phải cái gì em cũng biết à? Chàng thạc sĩ tương lai?”
Lưu Nghiễn hạ mình: “Xin chân thành thỉnh giáo anh ạ, trung sĩ Mông Phong.”
Mông Phong vươn tay nhận lấy cây súng, cũng không ngắm nghía gì nhiều, loay hoay nắn nắn vỗ vỗ, rồi hỏi: “Đã nói với Lâm Mộc Sâm chưa?”
Lưu Nghiễn và Mông Phong đã có nhiều năm ăn ý, chỉ cần nói nửa câu trên là hiểu ngay nửa câu dưới, cậu uể oải đáp: “Nói rồi, chắc gã cũng hết hy vọng.”
Mông Phong khịt mũi nói: “Chỉ tội Trương Dân, thêm vài ngày nữa không chừng anh ta lại muốn đền mạng cho mấy người bị chết. Em có biết tại sao anh ta giết lão mập không?”
Lưu Nghiễn nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu, Mông Phong trầm giọng rằng: “Lần trước mấy tay đàn em của Lâm Mộc Sâm từng kể, khi họ vừa đến Dụ trấn, lão mập răng vàng kia cưỡng gian ba đứa trẻ đến chết chỉ trong một đêm. Khi đến tận thế, lương tri, đạo đức tất thảy chỉ là đồ bỏ. Lâm Mộc Sâm giết chết cha mẹ chúng, lão mập răng vàng liền xin mấy đứa nhỏ chưa đến mười tuổi kia về, nhốt vào phòng… nghe đến đó Trương Dân lập tức biến sắc. Bởi vậy khi Quyết Minh bị lão răng vàng kia hăm he, anh ta mới phản ứng mãnh liệt như thế, lẽ ra em không nên cho Quyết Minh theo.”
Lưu Nghiễn không khỏi rùng mình: “Sao em biết được? Tự Quyết Minh trốn trong xe đó chứ.”
Mông Phong lại tiếp: “Em biết trước kia Lâm Mộc Sâm làm thứ gì không?”
Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ, chưa trả lời, Mông Phong bèn nói: “Những người ở đây không một ai tốt đẹp gì cả, mấy thằng đàn em của gã thỉnh thoảng cũng tìm anh và Trương Dân đánh bài, cược mấy điếu thuốc hút, anh còn moi được không ít nội tình. Hồi trước Lâm Mộc Sâm buôn lậu thuốc phiện đấy, em không thấy ánh mắt của gã…”
“Đúng.” – Lưu Nghiễn tức khắc hiểu rõ – “Chẳng trách em cứ thấy ánh mắt của gã có gì đó kỳ quái, thì ra là vậy, chính là tâm trạng mỗi ngày nơm nớp lo sợ sẽ toi mạng lúc nào chẳng hay.”
Mông Phong tiếp lời: “Tay Vương Huy kia trước kia là tội phạm cưỡng hiếp, mà ngay cả anh chàng Lý Tung chỉ đường cho chúng ta lúc trước, là kẻ chuyên đàn áp những công nhân bị quỵt tiền lương, bắt từng người một, nhét vào bao tải rồi đánh đập tới chết…”
Lưu Nghiễn: “Ờ, vậy anh lấy bí mật gì trao đổi với tụi nó?”
Mông Phong hiên ngang đáp: “Không, anh đây ngay thẳng chính trực, bộ nhìn giống người vi phạp pháp luật hay sao?”
Lưu Nghiễn trêu: “Ít ra anh cũng phải bịa ít chuyện phi pháp chứ, tỷ như trốn lậu thuế này, hay đi nhà vệ sinh công cộng không xả nước…”
Mông Phong tức khí: “Có em mới thế!”
Lưu Nghiễn cười lớn, đoạn trầm ngâm một chốc lại nói: “Bây giờ huyết thanh không có tác dụng, nếu Lâm Mộc Sâm đòi Trương Dân đền mạng cho lão mập kia, anh có định giúp Trương Dân không?”
Mông Phong thản nhiên: “Tất nhiên, anh ta là bạn của anh, với lại Lâm Mộc Sâm trước mắt chưa làm khó anh ta đâu, vì còn giá trị lợi dụng cơ mà. Súng của em sửa xong rồi đây, bây giờ có muốn nếm mùi ‘đại bác’ của anh không nào?” (bỉ quá >”