1LDK, Soshite 2JK. 26-sai Salaryman, Joshi Kousei Futari to Doukyou Hajimemashita

chương 1: 2jk

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó là kết thúc của tuần lễ vàng đi cùng với biết bao sóng gió. Lúc 10:38 tối một ngày nào đó tháng Năm, có một chuyện đã bỗng nhiên xảy ra.

Tôi áp cái smartphone vào tai mình. Người đàn ông phía bên kia đầu dây chính là ông già nhà tôi; có lẽ ông ấy vừa mới nói cho tôi thứ gì đó rất sốc, nhưng nó lại quá đột ngột khiến não tôi không thể xử lý nổi.

“Chuyện gì đó hả, ông già? Tôi không nghe thấy ông được.” Tôi ấp úng nói.

“Hm? Đường truyền hơi tệ sao? Mày đã nghe về em họ Kanon của mày rồi phải chứ? Con bé là con gái của dì Shouko. Ta muốn mày chăm nom cho nhóc ấy một thời gian.”

“…………………………”

Tôi chết lặng.

Mấy tiếng cười đặc trưng của các chương trình truyền hình được nghe thấy rõ, át hẳn sự tĩnh lặng trong căn phòng. Yêu cầu của lão đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

*****

“Haaah……”

Tôi thở dài một tiếng ngay khi cúp máy. Tựa lưng vào ghế sofa, tôi uống cạn ly bia còn phân nửa khi nghe tạp âm của những tin tức. Thật kinh khủng khi mà bia đã âm ấm và cacbonat cũng bay hết mất. Đảo mắt qua một bên, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường và thấy đã quá 11 giờ đêm.

Một lần nữa, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện mới ban nãy. Trước nay ông già chưa từng gọi cho tôi vào thời gian này buổi tối nên trong đầu tôi có lóe lên một linh cảm xấu. Ban đầu, tôi tự hỏi liệu tình trạng của người mẹ đang nằm viện có chuyển biến xấu đi không. Tuy nhiên, ông lại nói với tôi một điều gì đó mà tôi chưa từng nghĩ tới. Nhận thức được tình hình, tôi thử gắng hiểu điều đó.

Và thế là, tôi đã chấp nhận yêu cầu của lão.

Dù không có lý do chính đáng nào để từ chối cả, tâm trí tôi vẫn cứ đang quay cuồng. “Sống chung với một nữ sinh cao trung ư. Không đời nào…”

Kurachi Kanon.

Dù có là em họ của tôi, tôi hầu như không biết gì con bé.

Dì Shoko, mẹ của cô nhóc, là một bà mẹ đơn thân luôn bận rộn với công việc và họ cũng hiếm khi mới đến thăm. Kanon chưa từng để lại nhiều ấn tượng trong tôi ngoài là một cô bé núp sau mẹ, ngoan ngoãn nói lời chào.

Nếu không lầm, lần cuối tôi nhìn thấy cô bé là vào ngày đầu năm mới, 8 năm trước. Dì Shoko đã tặng tôi một món quá trong bữa tiệc mừng tôi tốt nghiệp. Dì ấy có đề cập đến chuyện Kanon hồi đó là một học sinh lớp 3… phải, chính xác rồi- em ấy giờ đang là một học sinh cao trung.

“Thật ra hôm nay Kanon có đến thăm… Cơ mà hình như Shoko-san đã bỏ đi được 3 ngày rồi. Cô nhóc đang hi vọng rằng ta biết dì con ở đâu. Cũng có vẻ như là Shoko thường xuyên làm vậy nên Kanon đã không mấy chú ý về điều đó. Tuy nhiên, một cô gái tự thân sống một mình là cả một vấn đề đấy. Kazuki à, mẹ mày hiện đang ở bệnh viện và ta đang dành thời gian rảnh của bản thân cho bà ấy, nên nói thẳng ra là ta không thể làm người giám hộ cho con bé được. Giờ ta muốn mày chăm sóc cho nhóc ấy. Hơn nữa thì trường của Kanon cũng gần căn hộ của mày hơn so với đây.”

Dì tôi đột nhiên biến mất. Những câu hỏi như là tại sao hay liệu đã điền bản báo cáo người mất tích nào chưa cứ sượt qua tâm trí tôi, cơ mà tôi lại không hỏi được. Không, đúng hơn là tôi còn chẳng có thời gian mà hỏi.

“Dù sao thì, mình cần phải dọn dẹp thôi…”

Sống cùng với một nữ sinh cao trung nghĩa là tôi cầm phải dọn vệ sinh đêm khuya một chút. Vì không mong có bất kỳ ai đến thăm mình, phòng tôi chẳng là gì ngoài một mớ hỗn độn. Xét đến thời gian thì tôi không thể dọn dẹp cho hẳn hoi được, cơ mà ít nhất là cũng có thể vứt đi mấy cái lon rỗng và rác vương vãi quanh bàn với bếp.

Dẫm bẹp từng cái lon một rồi sau đó đặt chúng vào một cái túi siêu thị. Thật đau khổ khi phải xử lý mấy cái hộp thức ăn rỗng không do nó có quá nhiều, và giờ tôi còn đang hối hận vì đã dùng hết toàn bộ túi rác vài ngày trước mà không chịu lập tức thay lại.

*****

Sáng hôm sau, tôi chỉ vừa mới kịp thắt xong cái cà vạt thì thiết liên lạc đã reo lên. Vì đã dành khoảng một giờ để dọn dẹp tối qua nên tôi có ít thời gian ngủ hơn thường lệ, nhưng có một lý do lớn hơn khiến tôi không thể ngủ ngon được.

Tôi ổn định lại giọng nói của mình và trả lời-

“Xin nghe?”

“Errrr… đây có phải là nơi ở của Komamura-san không ạ?” Bạn có thể nghe thấy sự bối rối từ chủ nhân của giọng nói, có thể là vì tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.

“Đúng rồi. Và cô là ai vậy…?”

“Kanon.”

Dù đã bắt đầu vỡ giọng từ hồi còn là một học sinh trung học, đó không còn nghi ngờ gì nữa là của Kanon rồi. Thẳng ra mà nói, tôi có chút hoài nghi về yêu cầu đêm qua, rằng đó chỉ là ảo giác gây nên bởi cơn say của bản thân, nhưng rồi nó lại là sự thật.

Tuy nhiên, thiết bị liên lạc của tôi không có cái camera nào cả. Đó chỉ là một sự liên lạc hai chiều bằng giọng nói.

“Ông già đã kể cho anh rồi. Để anh ra mở cửa cho.”

Sau khi tắt thiết bị liên lạc và lập tức hướng đến phía cái cửa, tôi hít một hơi thật sâu khi xoay chìa khóa.

Ổn thôi mà. Tôi đã cố hết sức có thể để lau chùi căn phòng tối qua rồi nên chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề nào đâu. Tôi tự hỏi sao mình lại thấy lo nếu con bé không nghĩ căn phòng đủ tốt chứ vì giờ đã quá muộn để làm bất cứ điều gì rồi.

Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục đứng đó. Con bé với dáng người nhỏ nhắn mặc một chiếc áo blazer xanh thẫm, tôn lên mái tóc nhuộm sáng ngời ấy. Không quan trọng có nhìn thế nào, em ấy là cách mà tôi sẽ hình dung một học sinh cao trung hiện đại. Vẻ ngoài em ấy trong trí nhớ khác hẳn so với người đang đứng trước mặt tôi. Thành thực thì, tôi có hơi run chút. Ờm, con bé là một học sinh cao trung mà, bạn không thể tránh được việc muốn ăn mặc theo mấy cách khác đâu.

Dù thế thì đồng phục của em ấy…

Tôi tự hỏi sao mắt mình lại bị thu hút bởi đồng phục của một học sinh cao trung cơ chứ.

“Ahh, unm, cũng lâu rồi anh ha.”

Ra vẻ bồn chồn, ánh mắt của Kanon đảo quanh và chào ngượng ngịu. Khi người khác lo lắng, người ta không thể không cảm thấy bình tĩnh cho được.Được rồi! Đây nên là phần mà tôi thể hiện phẩm giá của mình như một người trưởng thành. Cho dù bản thân tôi chưa từng có ý thức về điều đó cho đến hiện tại.

“Vào đi. Từ nay em sẽ sống ở đây.”

Tuyệt, tôi nghĩ vậy, tôi nói mà không ngắt ngứ luôn kìa. Theo sau, Kanon bước qua cánh cửa. Thoáng chốc, tôi thấy lông mày mình như nhíu lại dù chẳng biết lý do tại sao.

Cô nhóc cởi giày ra và đặt nó gọn gàng.

“Trước tiên, về hành lý. Giờ em cứ tùy ý để nó ở đâu cũng được.”

“…Vâng.”

Lầm bầm một tiếng, em ấy đi theo tôi ngay sau đó. Con bé có để ý thấy tôi đang kiêu căng không? Khi bước vào căn phòng, tôi cảm thấy như thể em ấy đã vứt đi hết mọi phép tắc và khiến tôi hơi khó chịu chút. Đúng như mong đợi từ một nữ sinh cao trung.

Liếc nhìn về hành lý của Kanon, tôi nhận thấy nó chỉ gồm có mỗi một chiếc túi Boston với cặp sách, mấy thứ tôi nghĩ có hơi ít so với một cô gái trạc tuổi.

Em ấy hẳn phải là đã mang đi những thứ tối thiểu nhất.

“Vậy em đã ăn sáng chưa?”

“Em có mua chút bánh mỳ từ cửa hàng tiện lợi trước nhà ga.”

Câu trả lời của em ấy còn thẳng thừng hơn cả trước nữa.

Có phải em ấy đang cảnh giác với tôi không? Thực lòng, tôi thậm chí còn không biết cách hành xử với những cô gái tầm tuổi mình. Tôi chỉ có một đứa em trai, và hồi còn là học sinh, tôi cũng chẳng thể tiếp xúc với những cuộc chuyện trò của bạn cùng lớp chị gái mình. Tuy thế, dù có là một học sinh cao trung, em ấy vẫn là người trong gia đình.

Cuối cùng tôi sẽ quen với điều đó thôi. Có lẽ vậy.

Dù sao thì, tôi đã cảm thấy bớt căng thẳng trước câu trả lời của Kanon. Thứ duy nhất được gần được coi là bữa sáng ở đây là một ổ bánh mì. Đặt chuyện đó qua một bên, những thứ duy nhất trong tủ lạnh cũng chỉ là nước đóng chai, rượu rẻ tiền, trứng, kim chi và mực khô. Tôi cũng biết chẳng phải ý hay gì khi để một học sinh ăn kim chi và mực vào buổi sáng.

Tôi chạm mắt với Kanon. Em ấy nhìn tôi trong tĩnh lặng. Rồi sau đó quan sát căn phòng và lại nhìn vào tôi thêm lần nữa. Đôi mắt em ấy không ấm áp chút nào cả. Thực tế thì chúng có cảm giác khá là lạnh lẽo.

“Có chuyện gì sao à?”

Có phải em ấy thấy gì khó chịu sao? Tôi tin rằng mình đã cố hết sức để dọn dẹp đêm qua, thế nên nhóc ấy lẽ ra phải không thấy gì kỳ quặc mới đúng chứ. Chỉ nên có đồ đạc và mấy cái đồ gia dụng thông thường thôi, tôi nghĩ thế.

“…Không có gì.”

Nhóc ấy đảo mắt đi, mang lại một cảm giác “Em không có gì để nói với anh cả.” Tôi không hiểu nổi. Cư xử với một nữ sinh cao trung nhất định rất là khó, huh?

Đột nhiên nghĩ về thời gian hiện tại, tôi nhìn về phía cái đồng hồ.

…Tôi nên bắt đầu đi ngay, bằng không thì tôi sẽ trễ mất chuyến tàu thường ngày của mình mất.

“Đến giờ anh phải đi làm rồi. Mà em có biết cách đi đến trường từ đây không? Có muốn cùng đến ga tàu chứ?”

“Không, ổn mà, em có một chiếc smartphone. Thế là đủ rồi.”

Câu trả lời của em ấy tỏa ra đầy sự hờ hững khi vuốt ngón tay trên màn hình điện thoại. Qua việc nhìn cách lướt ngón tay, có lẽ nhóc ấy còn thân thuộc với thao tác của nó hơn cả tôi nữa. Tôi chỉ dùng cái của mình để chơi game và thỉnh thoảng là những cuộc gọi từ đồng nghiệp mà thôi.

“Chắc vậy. Thế thì hãy nói chuyện chi tiết hơn một khi anh quay lại. Dù có nói thế, có thể là anh sẽ về muộn nên em cứ cầm lấy một cái chìa sơ cua đi.”

Tôi đưa cho em ấy cái bản sao mình nhìn thấy trong lúc dọn dẹp tối qua.

“…Cảm ơn.”

Lời cảm ơn của con bé mang lại cho tôi một cảm giác ân cần nhỏ nhoi. Em ấy ngay lập tức cất cái chìa vào trong ví, rất có thể là để không làm mất nó.

“Vậy tạm biệt, hãy nói chuyện thêm khi anh trở về nhà.”

“…Vâng.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, tôi quay lưng lại với Kanon và rời khỏi nhà. Tôi có thể làm thân với em ấy ở cái tốc độ này không? Một làn sóng lo âu đột ngột tấn công tôi, tôi không thể không nghĩ về nó lúc này.

Có lẽ tôi nên quay về sớm nhất có thể nếu như thời gian cho phép. Dù sao thì với tôi đó cũng chẳng phỉa thời gian đặc biệt bận gì. Tôi quyết định vậy khi rảo bước qua hành lang.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phân nửa cơ thể. Bầu trời hôm nay thật trong xanh nhưng dự báo thời tiết lại nói rằng buổi tối trời sẽ đổ mưa. Tôi lập tức lờ đi suy nghĩ về chuyện thời tiết và bấm nút thang máy.

*****

5 giờ chiều. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ làm việc vang dội khắp căn phòng. Tôi đã dọn dẹp bàn làm việc và đứng dậy lúc chuông reo lên.

“Này, Komamura. Chốc nữa cậu có muốn đi uống không?” Đồng nghiệp của tôi, Isobe, hỏi vậy khi ngáp.

“Không, tôi định sẽ về nhà.”

Có lẽ là tôi đã đi nếu tôi không có trước bất kỳ kế hoạch nào, nhưng Kanon chắc đã đang đợi tôi ở nhà. Từ sáng tôi đã quyết định sẽ về nhà sau khi hoàn thành công việc hôm nay rồi.

“Tôi đoán rằng cậu sẽ vậy mà. Cậu trông như thể đã sẵn sàng để rời đi ấy. Vậy lần sau nha.”

Tựa lưng vào chiếc ghế, cậu ta duỗi tay ra và vẫy chào tạm biệt. Cậu đã ngừng dò hỏi lý do khi tôi đã từ chối điều đó quá nhiều lần. Cũng có thể cậu ấy nghĩ tôi là một người tâm trạng thất thường, dù tôi cũng sẽ không bác bỏ điều đó. Tuy nhiên, tôi không nói không phải vì tôi không thấy thích tham gia với cậu ta. Thế nhưng nếu nói cho cậu lý do thì tôi sẽ rất khó giải thích.

Tôi nhanh chóng rời khỏi khuôn viên công ty mà không ngoái nhìn lại.

*****

Không giống như sáng nay, chuyến tàu buổi tối đã đông nghịt người. Dường như đã có vài chuyến đi bị dừng do một vụ tai nạn. Vì chuyện này mà lượng hành khách đợi tàu cũng tăng cao hơn. Dù không phải giờ cao điểm buổi sáng nhưng vẫn đủ để cơ thể mọi người đụng vào nhau và làm chật cứng đoàn tàu. Cũng có cả vài người đang trò chuyện khiến cho toa trở nên khá ồn ào.

Tôi nắm chặt quai chiếc cặp khi nhìn vào cái quảng cáo nhức đầu lúc toa tàu xóc lên. Một người đàn ông trung niên phía trước đột nhiên mất thăng bằng và va đầu vào kính của tôi làm nó có hơi bị lệch chút. Tôi nhanh chóng đưa một tay lên chỉnh lại nó.

Người này không cho thấy bất kỳ dấu hiện nào của việc nhìn lại hay xin lỗi. Điều đó khiến tôi có hơi bực mình. Nhưng nói bất kỳ điều gì không cần thiết sẽ chỉ khiến người ta rơi vào những hoàn cảnh kỳ lạ mà thôi. Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ điều gì rắc rối cả.

Tôi bình tĩnh lại và cố nhìn lại vào tấm quảng cáo phía trước, nhưng mà…

(…Hm?)

Tôi cảm thấy không thoải mái.

Đó là thứ mà tôi thường sẽ bỏ qua, là thứ rất đỗi thông thường, nhưng điều gì đó lại mách bảo tôi rằng chuyện ấy không chỉ có vậy.

Phia trước người đàn ông trung niên va đầu vào kính tôi là một cô gái trẻ quay mặt lại với tên đó. Với cơ thể và bàn tay cô bé kề sát lối vào, nó tạo ra cảm giác một bầu không khí hơi chặt hẹp. Đó là một kịch bản khá phổ biến mà bạn có thể nhìn thấy ở bất kỳ chuyến tàu đông đúc nào.

Tuy nhiên, biểu cảm của cô bé lại nói khác.

(Không đời nào…?)

Tôi nhìn vào người đàn ông phía trước mình lần nữa. Khoảng cách của ông ta đến cô bé trông rất gần. Vì quá đông đúc, bị chen chúc là điều không thể tránh khỏi nhưng tuy thế… nó lại khiến tôi không thoải mái vì…

“Một kẻ quấy rối ư?”

Nhưng tôi không thể nhìn thấy tay hắn từ nơi mình đang đứng. Người đàn ông to lớn bên cạnh đã đóng vai trò một bức tường hoàn hảo.

Tôi nên làm gì đây?

Không.

Tôi không làm bất cứ điều gì. Tôi có thể đã nhầm nó với thứ khác. Nếu là thế, tôi sẽ mang lại cho người đó một cái chết xã hội không xứng đáng. Cũng có khả năng ông ta sẽ điên lên nổi cơn thịnh nộ.

Đúng vậy, tôi sẽ chỉ việc vờ như mình không nhìn thấy gì-

Thế nhưng giờ đây mắt tôi lại dán chặt vào đôi mắt em ấy.

Em ấy là cô gái đứng cạnh chiếc cửa kính. Biểu cảm trông rất căng thẳng, nhìn như thể sắp hét lên đến nơi rồi vậy. Lúc đó, gương mặt cùng câu trả lời thẳng thắn của Kanon lướt qua đầu tôi. Em ấy hình như cũng bằng tuổi với con bé.

……………………

Đã năm giây rồi? Mười? Hay có lẽ là đến tận ba mươi. Tôi không biết đã trôi qua bao lâu những tôi có thể chắc rằng bản thân đang lo lắng.

Thời gian trôi qua càng lâu, cảm giác muốn giúp cô bé càng lớn dần lên.

Tôi sẽ làm gì nếu em ấy là Kanon?

Không phải tôi sẽ di chuyển mà không do dự à?

Tôi nhìn vào cái cửa kính một lần nữa. Em ấy đã khép chặt đôi mắt mình lại như thể đang chống chịu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tên này nhất định là một kẻ quấy rối rồi.

Tôi quyết định nắm lấy vai hắn ta.

“-Huh?!”

Vai tên đó run lên khi quay lại nhìn tôi. Đôi mắt mở to ấy bắt gặp ánh mắt tôi trong ngạc nhiên. Sự lo sợ hiện rõ trong đôi mắt hắn, có lẽ tên này đã nghĩ rằng bản thân sẽ không bị bắt.

Nhưng rồi-

Uỵch một cái, đoàn tàu đã đến điểm dừng. Cú va chạm gần như đã khiến tôi ngã nhào, làm tôi rời tay mình khỏi vai tên đó.

Chết tiệt. Chúng ta đã đến ga mất rồi.

Chẳng mấy chốc sau khi cánh cửa mở ra, cô bé vội chạy về phía sân ga. Theo vậy, gã ấy cũng xuống tàu chạy trốn.

Tôi cũng nhanh chóng đuổi theo sau hắn ta.

Không may thay, nhà ga đang nhung nhúc những người đang hối hả trở về nhà. Hắn dễ dàng lẩn qua đám đông và chăng mấy chốc mà biến mất. Tôi đã cố để theo sau nhưng như thể được lên kế hoạch sẵn, hàng tấn người đổ xô ra khỏi đoàn tàu mới đến làm tôi chẳng thể di chuyển nhanh nhất được. Giờ tôi không còn có thể cố và đuổi theo hắn được nữa.

“Chết tiệt!”

Tôi hét lên hối hận.

Tôi đã để hắn chạy thoát…

Nhưng có chuyện gì với hắn vậy? Hắn ta quá nhanh, phải chăng tên đó đã quen với nó rồi sao?

Tôi sực nhớ về cô bé. Em ấy vẫn đang sửng sốt đứng giữa sân ga. Từ khuôn mặt tái nhợt ấy, tôi chắc chắn được tên kia là một kẻ quấy rối.

Đúng là có thể nhìn thấy bắp đùi từ cái quần ngắn của con bé, nhưng biết nó là thứ bạn không thể chạm vào mà không được phép đã là thường thức luôn rồi. [note28591]

“Em có ổn không?”

Tôi gọi cô bé. Đôi vai ấy khẽ run lên ngạc nhiên trước khi quay sang phía tôi.

“Ah?! Ah, v-vâng.”

“Cũng có thể anh sai nhưng… hắn ta đã chạm vào em à?”

“Vâng… đúng vậy… Vậy mấy tên quấy rối có tồn tại hử…?”

Cảm giác tội lỗi ập vào tôi. Nếu giữ gã đó chính xác, tôi có thể đã bắt được và đưa hắn ta cho nhân viên nhà ga rồi.

“Em có muốn báo cáo lại những đặc điểm nhận dạng của ông ta đến cảnh sát không? Anh có thể đứng ra làm chứng.”

“Eh?! Không cần thế đâu, nó ổn thôi, thật mà.”

“Nhưng-“

“Dù vậy thì cũng cảm ơn anh nhiều vì đã làm điều đó. Đây là lần đầu chuyện này xảy đến với em nên em có hơi mất cảnh giác… nhưng lần tới em nhất định sẽ lên tiếng.”

“Lần tới em có khả năng sẽ không thể tránh khỏi bị hại đâu.”

“C-Chuyện đó có lẽ cũng đúng, nhưng mà… Uhm, thực sự ổn thôi mà, anh không cần phải báo cáo lại đâu! Thực sự, thực sự ổn mà!”

Vì lý do nào đó mà em ấy khá cương quyết về chuyện đấy. Cơ mà thậm chí nếu em ấy có ổn với điều đó, những người phụ nữ khác có lẽ không vậy và…

Nhưng, không lý gì mà tôi, một người không liên quan đến, lại đi xa đến vậy. Tôi có nên làm theo yêu cầu của em ấy và bỏ cái chuyện báo lại cho nhân viên không? Dù cho nó có không phù hợp với tôi lắm.

“Nếu em đã đi xa đến thế để nói điều đó thì… anh sẽ không nói thêm gì nữa vậy.”

Sớm hay muộn thì thằng già đấy sẽ bị trừng phạt thôi.

Sau khi phó mặc mọi chuyện cho chúa, tôi lại đứng xếp hàng lần nữa. Đương nhiên, chuyến tàu tôi đi đã rời mất rồi nên tôi cần phải đợi chuyến tiếp theo. Nhắc mới nhớ, tôi cần phải về nhà nhanh lên. Tôi đã hoàn toàn quên rằng Kanon đang đợi mình mất rồi.

“Eh? Uhm, anh không định xuống ga này sao?”

“Ừ.”

“Vậy ra đó không phải chỉ là tưởng tượng của em khi chúng ta chạm mắt qua tấm kính à… Cảm ơn anh khi đã hết mình vì lợi ích của em.” Mái tóc dài ngang vai của em ấy rủ xuống khi cúi đầu. Tôi không thực sự có thể giúp được gì nên em ấy không cần phải cảm ơn tôi. Chuyện này đã trở thành thứ gì đó hơi không thoải mái nên tôi chỉ có thể xoa gáy mình đáp lại.

“Và, uhm, em không muốn tự phụ hay gì nhưng em có thể xin anh một ân huệ được không…”

“Oh? Vậy rốt cuộc là em vẫn muốn đến chỗ nhân viên à?”

“Dạ không, không phải thế…”

Cô bé sau đó chắp hai tay trước ngực và-“Er… chỉ hôm nay thôi cũng đủ rồi. Em có thể ở với anh qua đêm không…?” Với một đôi mắt đẫm lệ, em ấy đã đưa ra một yêu cầu không thể đoán nổi. [note28592]

“-Huh?”

Tôi bất giác dồn sức mà nhăn mặt mình.

*****

Lúc bước chân ra khỏi nhà ga, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Trong khi tôi đang vội vã về nhà, cô bé ban nãy đã theo sát phía sau tôi.

Tôi đã không thể thành công cắt đuôi em ấy từ lúc đó. Tôi đã không thể tận dụng lợi thế của đám đông vì có ít khách ở ga này hơn những ga khác. Tôi cũng đã thử chạy dọc theo con đường nhưng do bản thân đã đột ngột sử dụng quá nhiều năng lượng, sức chịu đựng của tôi không thể theo nổi và em ấy cuối cùng cũng đã đuổi kịp.

Lần cuối mà tôi tập thể dục là khi vẫn còn là một sinh viên đại học và điều đó khiến tôi cảm thấy chút buồn trước ý nghĩ về sự xuống sức của bản thân. Có lẽ là tôi không thể chạy nhanh nữa rồi. Mới đây, tôi đã uống quá nhiều rượu và đã có bụng bia một chút … Tôi cảm thấy như thể mình đang chậm rãi biến thành một ông già vậy.

Tôi quay lại phía sau nhìn cô bé và rũ bỏ hiện thực buồn bã.

“Anh nghĩ tốt hơn là em nên về nhà…”

“Đó là điều cuối mà em sẽ làm.” Em ấy trả lời vậy.

…Rồi, em ấy là một người khó chịu. Tôi đã nói điều như lúc bắt đầu và câu trả lời của em ấy không bao giờ thay đổi cả.

Tôi đã định đưa em ấy đến đồn cảnh sát và cuối cùng lại quyết định ngược lại vì tôi có thể dễ dàng mường tượng ra mọi thứ sẽ chuyển thành thế khác nếu em ấy khai tôi quấy rối hay tôi đòi hỏi bản thân thực hiện hành vi tình dục hoặc là còn có thể nói rằng tôi đang nói dối. Dù tôi không nghĩ em ấy là kiểu người sẽ làm điều đó, nhưng bạn không thể hoàn toàn nói thế mà chỉ dựa vào mỗi mình vẻ bề ngoài của họ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu em ấy hoàn toàn quay ngoắt đi 180 độ đâu.

Tôi hay một cô gái trẻ.

Tôi còn chẳng cần phải nghĩ đến lần thứ hai về chuyện cảnh sát sẽ đứng về phía ai. Tôi nghĩ xã hội Nhật Bản có thể đối xử với đàn ông tử tế hơn nhưng… hiện thực thật tàn nhẫn, không phải vậy sao?

Tuy thế đây lại là một vấn đề. Làm thế nào để tôi cắt đuôi em ấy đây? Tôi có nên thử chạy hết tốc lực lần nữa không? Khi vừa mới suy nghĩ về điều đó, chợt nhận thấy một cảm giác lạnh lẽo rớt lên đầu mình nên tôi nhìn lên bầu trời. Oh, phải rồi. Dự báo có nói là tối trời sẽ mưa...

“…Chỉ là giả thuyết thôi, cơ mà em sẽ làm gì nếu hai ta không gặp nhau tối nay?” Bị tính tò mò đã đánh bại nên tôi đã thử nghe em ấy.

“Hmm. Có lẽ là ngủ trong công viên hay đâu đó dưới gầm cầu chăng?” Cô nhóc thờ ơ mà nói lên điều đó.

“Thế có nghĩa là em sẽ không thỉnh cầu một người đàn ông khác, phải không? Nói cho anh. Trong tất cả mọi người, sao em lại thỉnh cầu cầu anh chuyện này vậy?”

“Nếu như mà phải nói một lý do thì… trực giác của em nói rằng anh là một người tốt. Rốt cuộc, chỉ với một cái chạm mắt nhẹ, anh đã biết và vẫn giúp đỡ em. Cộng với việc, cái kính của anh làm em nghĩ anh là một người đứng đắn.”

“Ờm, thậm chí nếu có đúng… làm sao để anh diễn tả điều này đây ta… trực giác của em vẫn có thể sai mà.” Tôi thở dài sau khi nói vậy.

Tôi không biết liệu bản thân có xem xét chuyện này một cách thiếu thận trọng hay là ngây thơ không nữa.

Ờ thì, không phải kiểu tôi thấy tệ khi nghe một nữa sinh cao trung nói với tôi rằng tôi “trông như một người tốt”, nhưng chuyện này là chuyện này và chuyện kia là chuyện kia. Em ấy chưa từng thấy tin tức những cô gái vị thành niên trở thành nạn nhân sao? Sẽ chẳng lạ gì nếu em ấy bị vướng vào mấy cái trường hợp kiểu đó bất kỳ lúc nào nên tôi có chút bối rối trước cái ý tưởng hoàn toàn lóe lên trong đầu em ấy.

“Mà dù sao thì em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em sao? Em 16 rồi, một học sinh năm hai cao trung.”

Vậy ra nhóc ấy học năm hai à. Thế mà tôi đã nghĩ em ấy là một nhân tình của………

Không. Giờ không phải lúc để nhớ về những điều đó.

“Một học sinh năm hai bỏ trốn khỏi nhà sao? Không phải em có hơi lớn so với thời kỳ nổi loạn rồi sao?”

“Chuyện đó… có lẽ vậy. Em đã cam chịu quá lâu rồi và giờ thì em không thể chịu đựng thêm được nữa…”

“Em đã bị la mắng nhiều hay gì à?”

“Đó là thứ rất quan trọng… thứ gắn liền với giấc mơ của em… đã bị vứt đi.” Nói vậy, một nụ cười tự giễu nở trên môi em ấy.

Trái tim tôi đã lay động trong giây lát. Tôi thấy như thể điều gì đó tận sâu trong trái tim mình đã được chạm đến vậy.

Đúng sau đó, cả hai đã đến trước khu trung cư.

Cơn mưa cũng đã nặng hạt đến nỗi thấm đẫm qua đôi vai tôi.

“Uhm… ngay cả lối vào cũng ổn thôi, em có thể ngủ ở đó. Ngay cả chỉ một đê-“

“Tên của em là gì?”

“Eh?”

“Tên ấy.”

“Eh? Uhm, em tên là Himari.”

“Vậy được rồi, Himari. Em có thể ở chỗ anh chỉ trong đêm nay. Nhưng mà chỉ trong đêm nay thôi. Đúng vậy, chỉ đêm nay. Nếu anh cứ ném em ngoài mưa và em bị viêm phổi hay gì chỉ vì anh đã để em bị ướt thì anh sẽ không thể nghỉ ngơi thoải mái được. Nên hãy ở lại. Không có lý do nào khác cả. Anh sẽ cho phép em ở lại chỉ trong đêm nay.”

Tôi đã nhấn mạnh cái quyết định của mình nên mong rằng nó sẽ truyền tải được ý của bản thân tôi.

Dù khuôn mặt bối rối của Himari có đơ ra một lúc, cuối cùng em ấy cũng đã cúi đầu xuống và nở nụ cười rạng rỡ.

“Chỉ đêm nay thôi là ổn với em rồi! Cảm ơn anh nhiều! Điều đó thật sự giúp em nhiều lắm! Uh, anh…?”

“Komamura.”

Vì điều gì đó mà Himari cứ cười khúc khích.

“…Có chuyện gì sao hả?”

“Không có gì đâu. Chỉ là rốt cuộc trực giác của em đã đúng. Komamura-san hóa ra lại là một người tốt~”

Tôi không biết là bản thân lúc này trông như thế nào, nhưng có lẽ là tôi trông cay đắng như lúc lần đầu ăn bầu vậy.

*****

Himari và tôi đứng đơ ra trước ngưỡng cửa.

Tôi chưa bao giờ thấy căm ghét sự thiếu thận trọng của bản thân hơn hôm nay.

Tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện cuối cùng Himari và Kanon sẽ có thể xung đột với nhau…?

Không. Không phải có chuyện có quá nhiều những dị thường lại xảy ra với tôi trong một ngày rồi sao?

Giống như một cái tokoroten bị ép ra, tôi không thể không quên những sự kiện sáng nay…

Còn tệ hơn nữa, tôi chỉ nhớ đến Kanon duy có lần khi mà đang ở nhà ga.

Kanon điếng người trong thoáng chốc. Với sự ngờ vực lấp đầy trên khuông mặt, cô bé nhìn chằm chằm vào tôi đầy hoài nghi và chốt một câu ngắn gọn.

“Cô ấy là bạn gái của anh à? …Anh là một tên lolicon ư?” (Himari-maybe)

Những lời đó đục khoét trái tim tôi còn hơn cả tôi tưởng nữa. Nhưng khi như thể em ấy muốn đẩy luôn tình hình xuống cống, Kanon cũng mở miệng-

“Có thể cô ấy là bạn gái sống chung nhà của anh sao? Eh? Nhưng mà bộ đồng phục… Một học sinh cao trung hả? Anh có mấy cái khẩu vị như này sao, Komamura-san…?”

“Em ấy không phải là bạn gái của anh, được chưa? Cả hai hãy bình tĩnh lại và nghe đây. Không một ai trong hai đứa là bạn gái của anh cả. Đây chỉ là những dòng sự kiện không thể tránh khỏi, chỉ là một sự ngẫu nhiên thôi. Thế nên hãy bình tĩnh lại, được không?”

Không, tôi mới là người là người mất bĩnh tĩnh nhất trong căn phòng này. Nhưng tôi có thể thế nào khi bản thân bị nghi ngờ là một tên lolicon cơ chứ? Gu của tôi là một người người phụ nữ trưởng thành với chút gợi cảm và trông còn tuyệt nữa trong đôi tất chân đen, ai đó như thể cô ấy nuông chiều tôi thì chỉ có mà là tuyệt của tuyệt. Cả hai đứa nó đều trực tiếp đối lập với điều đó.

Không, nếu tôi bị đứng trước họng súng và nói nói rằng tuổi trẻ là một thứ tiêu cực thì đó không phải là- [note28593]

Chờ chút đã, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Và thậm chí tại sao tôi lại nghĩ đến viễn cảnh một người đàn ông bị bắt quả tang đang ngoại tình thế?

Và còn thêm cả tại sao tôi vẫn cứ tiếp tục nói đến chuyện đó nữa cơ chứ?

…Chết tiệt, tôi cũng chẳng biết nữa.

“Bây giờ tất cả hãy vào trong và anh sẽ giải thích, có được không?”

Tôi không biết cái sự rối loạn chân thật của bản thân có vượt qua được hay không nhưng Kanon vẫn đang chết lặng khi tôi gợi ý cả hai đi vào trong.

Là chủ nơi đây nhưng ấy thếmà tôi lại cảm tưởng vai trò của chúng tôi đang bị đảo lộn vậy.

*****

“……………”

Sau khi tôi giải thích chi tiết xong, sự im lặng đổ đầy vào căn bếp chặt hẹp. Ừ đúng đấy, vì không có đủ ghế cho ba người, tất cả chúng tôi đang đều đang đứng. Không cần phải nói, đứng trong nhà của bạn để rồi nói chuyện với người khác quả là một kinh nghiệm kỳ quái.

“Vậy anh đã quên em luôn sao.” Kanon thì thầm hờn dỗi.

“Anh thực sự xin lỗi…”

Không thể làm gì khác ngoài xin lỗi. Không ai cảm thấy ổn với việc bị nói sự tồn tại của bản thân họ bị lãng quên cả. Hơn nữa, Kanon chỉ đến mới sáng nay. Đây là ngày đầu tiên của con bé trong một môi trường hoàn toàn mới. Dù đây cũng là lần đầu với tôi…

Mà nếu anh em họ của tôi có nói họ đã quên mất tôi thì tôi nhất định cũng sẽ rất buồn.

“Uhm… xin lỗi… Em đoán là em nên-“ Có lẽ là nó đã trở nên khó chịu nên em ấy đã bắt đầu lặng lẽ rút lui. Và rồi- [note28594]

ọccccc

Một âm thanh đói bụng vang lên.

Chủ nhân của âm thanh đó lập tức đã rõ như ban ngày. Đó là vì Kanon đã chuyển đỏ tươi và quay mặt đi.

Đói bụng hả…? Nó khiến tôi nhớ rằng bản thân đang cũng khá đói.

“Em… em đói nhưng mà……” Em ấy nói vậy trong khi bĩu môi.

Tôi há hốc miệng trước những lời con bé, chuyện mua sắm hoàn toàn tuột ra khỏi tâm trí tôi. Tất cả là vì Himari nhưng tôi sẽ không biện hộ thêm gì nữa- tôi biết là mình đã không ăn chút thức ăn tử tế nào từ sáng cả rồi. [note28597]

“Xin lỗi, anh đã hoàn toàn quên mất về chuyện thực phẩm mất rồi… Anh sẽ gọi pizza, liệu điều đó có ổn không?”

“Không, không cần đâu. Nếu không có thứ ăn thì đúng là không thể tránh khỏi điều đó. Em có thể đi mua ngay bây giờ nhưng mà… Không có cái siêu thị hay cửa hàng tiện lợi nào gần đây phải chứ?”

Đúng thế. Khu này hoàn toàn là một khu dân cư. Mất khoảng 20 phút đi bộ mới đến được cửa hàng tiện lợi gần nhất.

Cơn bản thì là 40 phút đi bộ.

Đó là lý do mà tại sao giá thuê tương đối rẻ. Thế nên ngay cả khi em trai tôi rời đi, tôi vẫn có thể sống trong một căn hộ 1LDK. [note28595]

“Bên ngoài trời đang mưa nặng hạt và thành thật thì, nó cũng sẽ rất rắc rối. Cả chuyện, khi em kiểm tra tủ lạnh thì cũng, chẳng có gì có thể dùng để nấu một bữa cả.”

“Eh…? Em đã kiểm tra tủ lạnh hả?”

“Vì anh đi về nhà quá lâu đó. Em thì lại đang đói nên đã nghĩ rằng bản thân nên nấu thứ gì đó.”

“Anh…anh thực sự rất xin lỗi về điều đó.”

“Xin lỗi…”

Hiimari cũng theo vậy và xin lỗi.

“Cả hai không cần phải xin lỗi gì nữa đâu…Em chỉ muốn ăn thứ gì đó ngay bây giờ thôi. Hãy nhanh gọi pizza đi.”

Trước lời thúc giục của Kanon, tôi đem cái tờ rơi pizza mình giữ và mở nó ra. Tôi thường ném chúng đi ngay khi chúng ở trong hòm thư nhưng tôi đã giữ riêng ra một cái chỉ tầm một tuần trước, nghĩ rằng bản thân ít nhất vẫn nên giữ lấy một tờ.

Tôi tự vỗ lưng mình trước nước đi tuyệt vời của bản thân.

“Trước nay em chưa từng ăn pizza bao giờ cả…”

Tôi không thể không suy ngẫm trước những gì Kanon thì thầm.

“Thật ư? Chưa một lần luôn…?”

“Vâng.”

Tôi hiểu rồi. Ừ, thật đúng là không dễ để bị vướng vào một tình huống như này.

“Vậy hãy chọn cái kỷ niệm lần đầu em ăn pizza đi.”

“…Cảm ơn anh.”

Và Kanon bị thu hút đến chiếc… chiếc pizza chất lượng cao đắt tiền nhất, món mà bạn có thể thưởng thức tất cả những mùi vị phổ biến cùng một lúc.

Không phải cô bé này đánh giá quá cao sức mạnh tài chính của một người làm công ăn lương rồi sao? Ngay cả trước đây thì tôi chưa từng đặt chiếc nào như vậy cả.

*****

Đi vào phòng khách, chúng tôi đã tự giới thiệu bản thân ngắn gọn lại khi chờ pizza đến. Hành lý của Kanon, thứ được để ở phòng ăn sáng nay giờ được đặt bên cạnh chiếc sofa. Bên cạnh hành lý của mình, Kanon đang ngồi trên sàn, chụm hai đầu gối lại với nhau.

Vì gần như có thể nhìn thấy bên trong váy của con bé nên tôi nhanh chóng quay đầu đi và ngồi lên chiếc ghế dài. Tôi ước gì em ấy có thể cẩn thận hơn nhưng đã ngừng lại ngay khi cảm thấy đây không phải lúc để chỉ ra điều này.

“Err…Himari, phải không?”

Khi Kanon gọi tên em ấy, Himari, người đang ngồi seiza thẳng lưng đối diện với cô giật mình.

“Uhm, v-vâng.”

“Sao cậu lại chạy khỏi nhà vậy?”

Nó trực tiếp một cách thú vị y như nó mang đến vậy. Có phải đây chính là khả năng đàm thoại của một nữ sinh cao trung không?

“Ermm… cậu thấy đấy, trong đầu mình đã luôn ấp ủ một ước mơ nhưng cha mẹ lại phản đối điều đó. Mình chưa từng nghe cha mẹ trong một khoản thời gian rất dài nên mình chẳng thể hoàn thuận với họ từ hồi trung học...”

Nhân tiện thì Himari có nói rằng những dụng cụ gắn liền với giấc mơ của em ấy đã bị vứt đi.

“Và năm sau là đến kỳ thi đại học của mình rồi. Cha mẹ muốn ngăn mình theo đuổi điều đó, nhưng mình không muốn. Nên là mình đã lờ họ đi và nỗ lực hướng tới giấc mơ nhưng-“

“Dù sao thì giấc mơ của cậu là gì vậy?”

“Eh? Uhm... Đó là trở thành một người vẽ tranh minh họa…” Himari lầm bầm với bản thân và xấu hổ nhìn xuống.

Khuôn mặt Kanon biểu lộ ra đầy sự kính mến. Kiểu như thể là em ấy không hiểu cơ mà lại biết đó là một điều tuyệt với. Tôi cũng ở chung trong tình huống đó. Tuy nhiên, tôi biết trở thành một người vẽ tranh minh họa không phải một công việc ổn định.

“D-Dù sao thì…Họ không đồng ý với nó nên đã ném đi bộ sưu tập những dụng cụ của mình mà không được phép. Chúng không chỉ là những thứ tương tự như cọ với màu mà cả cái máy tính bảng vẽ của mình nữa…” [note28596]

“Không phải chưa được phép mà đã ném chúng đi đã đủ tệ rồi sao? Họ phải thật nhẫn tâm mới…!”

Thậm chí có là bậc cha mẹ đi chăng nữa thì ném đi những đồ dùng của con cái nhất định là đã đi quá xa rồi.

Nếu chuyện này xảy ra với một cặp đôi, nó nhất định sẽ xảy đến chia tay. Tôi đã từng thấy trên mạng rồi.

“Nó quá đột ngột và như vầy cũng đến giới hạn rồi… nên mình đã bỏ đi.”

“Mình hiểu rồi… vậy điều đó đã khiến cậu đi lang thang không mục đích à.”

“M-Mình thực ra đã tự thuê một căn phòng đó! Mình đã tích cóp được rất nhiều tiền mừng tuổi! Mình sẽ chứng minh cho bọn họ rằng bản thân cũng có thể tự làm tốt. Và rồi mình đã đến một chi nhánh bất động sản nhưng mà… bọn họ nói rằng trẻ vị thành niên cần được phép từ cha mẹ…”

“Ah…”

Himari trông rất ngoan ngoãn nhưng em ấy có vẻ lại rất quyết đoán. Dù thế thì em ấy lại thiếu thứ gì đó. Thực ra thì nó là sự xấu hổ.

“Mình đã ở tại một khách sạn được thời gian nhưng cuối cùng rồi cũng lập tức tiêu hết tiền. Và trên con tàu, mình đang tự hỏi bản thân nên làm gì từ khi đó…”

“Và đó là nơi chúng ta gặp nhau.”

Himari gật đầu.

“Vậy giờ cậu đang có kế hoạnh gì?”

“Hm?”

Một lần nữa, câu hỏi của Kanon rất thẳng thừng. Đó là thứ tôi muốn nói, nên theo một cách nào đó thì nó cũng có ích.

“Em không có nơi nào để đi phải không? Vậy em có muốn trở lại không?’

“E-Em muốn tránh khỏi điều đó bằng bất cứ giá nào…”

“Nhưng em là trẻ vị thành niên mà. Không quan trọng việc em không thích cha mẹ mình thế nào, không phải lựa chọn tốt hơn vẫn là về nhà sao?’”

Tôi không biết sự tức tối của em ấy hướng về tôi hay có lẽ về chính bản thân em ấy. Himari phồng má lên. Tôi muốn nói làm điều như thế là thứ thể hiện em ấy trẻ con như nào. Tuy nhiên, tôi đã kìm lại việc nói bất cứ thứ gì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô bé thêm nữa.

“Nhưng em vẫn không muốn về nhà… Em không thể tự hối thúc bản thân về nhà được… chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến em rất đau đớn rồi…”

“Vậy thì ở lại đây một thời gian thì sao?”

“Eh?”

“Ha?!”

Những lời của Kanon còn làm tôi giật mình hơn cả Himari.

“Chờ chút đã, sao em lại đang tự mình quyết định chuyện đó vậy?”

“Không phải anh là người đã mang cậu ấy về đây sao?”

“Đúng là thế nhưng mà… Anh chỉ thấy có lỗi nếu để em ấy cả đêm trong cơn mưa thôi.”

“Không phải đó là những gì người khác thường hay nói với cảnh sát khi họ bị bắt sao?”

“ACK!”

Em ấy nói đúng.

Dù cho tình huống như nào, sự thật vẫn là tôi đã đưa một đứa trẻ vị thành niên về nhà với mình. Đó là một tội ác chính thống trong xã hội ngày nay.

“Nếu một báo cáo người mất tích được đưa ra, và rồi sau đó cảnh sát tìm thấy em ấy với anh thì-“

Những điều tôi không muốn nghĩ đến cứ tiếp tục trồi lên. Cơn ớn lạnh ngay lập tức lan ra khắp cơ thể tôi.

“Ah, em nghĩ rằng sẽ ổn thôi. Gia đình em chú ý khá nhiều về việc giữ thể diện… Em không nghĩ cha mẹ có thể chịu được nếu có tin tức em bỏ nhà ra đi.”

“Không, cái loại gia đình nào…”

“Ừm, chuyện đó…em thực sự không thể nói được, xin lỗi…” Cô bé đưa đôi mắt xuống, trông có vẻ đau khổ.

Liệu em ấy là một tiểu thư từ một gia đình phong lưu à? Em ấy sẽ không hóa ra lại là con gái của một chính trị gia hay thứ gì đó phải chứ?

Chuyện này đang trở nên ngày càng nguy hiểm hơn rồi đấy.

Liệu tôi thực sự sẽ ổn chứ?

“D-Dù có ở mức nào đi chăng nữa, nó hầu như chẳng phải thứ gì đáng đưa tin đâu.”

“Vậy nhất định cậu nên ở lại đây.”

Sao Kanon lại cứ tự mình quyết định vậy? Đây là nhà của anh đó, em biết không hả?

Khi tôi sắp nên tiếng phàn nàn thì bị Kanon cho một đấm.

“Mình chưa từng sống với một người đàn ông trước đây… nên có lẽ mình sẽ bình tĩnh và vui hơn nếu có Himari ở bên…”

Những lời đó thực sự có thể là những cảm xúc thật của Kanon. Em ấy không nhìn về hướng tôi. Có phải đó là cách em ấy nói xin lỗi không?

Tôi ngậm chặt miệng lại khi bản thân sắp nói lần nữa.

Gia đình Kanon đã chỉ luôn gồm cô bé và mẹ. Dì tôi chưa từng tái hôn bao giờ. Nói cách khác thì em ấy chưa bao giờ trải qua cảm giác như là sống chung với một người đàn ông. Và giờ em ấy đang sống với người anh họ bản thân hầu như không hề biết và đã gần 30.

Đó là một sự thay đổi đột ngột môi trường với Kanon. Đây là lần đầu những nỗi lo của Kanon thực sự chạm đến tôi. Người có thể dễ dàng hình dung ra nó chỉ với việc suy nghĩ chút.

Đó có phải lý do mà em ấy lạnh lùng với tôi sáng nay không?

Và như số phận đã sắp đặt, Kanon và Himari bằng tuổi nhau. Liệu che chở Himari có tốt hơn cho Kanon không?

“Anh hiểu hai đứa các em cảm thấy thế nào nhưng… cả hai thấy đấy…nếu tin tức lọt ra rằng em ở đây thì anh sẽ…”

“Đương nhiên, em sẽ hoàn toàn hợp tác để nó không bao giờ bị phát hiện.”

“E-Em cũng thế!”

Cả hai nghiêng người hết mức về phía trước. Tôi bất giác nhíu mày. Nhưng không đời nào tôi có thể nghĩ ra một giải pháp sẽ làm vừa lòng mọi người ngay lập tức-

“…Ừm, nếu mà cả hai sẽ đi xa đến vậy thì anh đoán là cũng chẳng ích gì…”

Khuôn mặt hai đứa bừng sáng lên trước câu trả lời của tôi và rồi cười với nhau. Rốt cuộc cả hai cũng bằng tuổi nhau nên có một sự ngầm hiểu mà tôi sẽ không bao giờ biết.

“Anh đừng lo. Em sẽ không bao giờ để Komamura-san trở thành một tên tội phạm đâu!”

Nếu một người lớn nào mà thực sự yên tâm trước điều đó, vậy thì họ nhất định phải thực sự vô cùng thoải mái hay chỉ là một tên ngốc.

Cơ mà dường như tôi đã bằng cách nào mà đã trở thành một tên ngốc rồi.

Ồ được thôi, tôi không nghĩ chuyện thay đổi số người tôi sống cùng từ một lên hai sẽ làm khác đi nhiều đâu…

Hay ít nhất thì tôi muốn nghĩ theo kiểu đó.

Nhưng thành thật thì, dù chỉ có là một chút, một phần nhỏ trong tôi rất hào hứng trước viễn cảnh này.

Sống cùng với hai nữ sinh cao trung…

Nếu em trai tôi mà ở đây thì nó sẽ châm chọc kiểu “Em có thể kiếm được cái eroge này ở chỗ nào vậy?!” trước cái tình huống này. Tôi có một cảm giác rằng cuộc sống thông thường của mình sẽ bị thay đổi trầm trọng.

Và thế là, cuộc sống với hai nữa sinh cao trung của tôi bắt đầu.

----------

Just a Maus (Đánh dấu truyện mà mình t dịch :)) )

Truyện Chữ Hay