Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_______
Đợi mất hai ngày ở Thành An, làm xong xuôi các loại thủ tục, cuối cùng Hứa Duy cũng hoàn thiện xong hộ khẩu.
Sau đó cô gặp chủ thuê để trả phòng, trong phòng còn chút đồ dùng trong nhà và đồ điện là do Hứa Duy mua từ trước, không có cách nào mang đi được, thế là đều tặng cho chị Đàm và dì Trương hàng xóm, Hứa Duy chỉ cầm đi vài bộ quần áo, dọn dẹp sắp xếp vừa hay đầy một chiếc vali.
Nơi này nhỏ, ở cũng đã lâu nên tất cả đều quen thuộc, một vài chuyện nhỏ cũng truyền đi rất nhanh, lúc Hứa Duy còn đang thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người rất nhanh đã biết cô có đối tượng kết hôn rồi.
Tin tức cũng truyền đến tai của ông chủ Trần ở cửa hàng đồ ăn.
Ông chủ Trần rất kinh ngạc, sau đó cũng có chút ảm đạm, buồn rầu.
Nhưng anh ấy vẫn có lòng nhiệt tình, đem chút hoa quả tới tặng cho Hứa Duy.
Bọn họ ở trong sân nói chuyện, một mình Chung Hằng trong phòng tiếp tục dọn dẹp.
Qua mấy phút, Hứa Duy đi tới, giải thích cho anh: "Ông chủ Trần kia biết em định đi, cho một ít hoa quả để chúng ta lên xe ăn."
Chung Hằng nhẹ gật đầu.
Hứa Duy quan sát sắc mặt của anh, không phát giác ra được gì bất thường, cũng không nhiều lời nữa.
Lần này về ngồi tàu hoả, là vé đi buổi tối, Chung Hằng đặt giường nằm.
Hơn tám giờ tàu hoả xuất phát, Hứa Duy cầm điện thoại của Chung Hằng xem hết một bộ phim, xoay người, bàn tay đưa xuống dưới trả di động cho anh.
Chung Hằng hỏi: "Không chơi nữa à?"
"Mệt mỏi."
Hứa Duy ghé tới bên cạnh trên giường, đầu ló ra ngoài nhìn anh: "Lấy giúp em kẹo bạc hà được không."
Chung Hằng ngồi xuống, nhíu mày: "Không phải buồn ngủ sao?"
Hứa Duy nói: "Muốn ăn."
"Thế chút nữa đánh răng nhé?"
"Ừm."
Chung Hằng lấy ra một hộp kẹo từ trong balo, keo kiệt cầm một viên đưa cho cô: "Chỉ có thể được ăn một viên."
Anh sớm đã phát hiện, cô ăn cái này giống như hút thuốc, rất nghiện, không khống chế không được.
Đối với việc này, Chung thiếu gia trỗi dậy tâm tư của một người mẹ, anh rất lo lắng cho răng của Hứa Duy.
Nhịn đến khi toa xe tắt đèn, Hứa Duy đứng lên, Chung Hằng từ trong túi lấy ra bàn chải đánh răng và kem đánh răng cho cô.
Vệ sinh xong Hứa Duy quay lại, trong toa xe nhỏ đã an tĩnh, cái hành khách đã lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Chung Hằng vẫn ngồi ở đó, Hứa Duy tiến tới, đè ép vừa nói: "Em xong rồi."
Chung Hằng ôm cô, hôn một lúc: "Đi ngủ sớm một chút, đến nơi anh gọi em."
"Vâng."
Sáu giò sáng tàu tới tỉnh thành.
Hai người nghỉ ngơi ở tỉnh thành một ngày, buổi chiều Chung Hằng đi gặp Hà Nghiễn, Hứa Duy không có chuyện gì để làm, ở nhà nghỉ ngủ một giấc, tỉnh lại quyết định thừa dịp nhàn rỗi như này đi tới chung cư của Phương Nguyệt một chuyến.
Cô nhắn tin cho Chung Hằng xong liền đi.
Bốn giờ, Chung Hằng và Hà Nghiễn tạm biệt nhau, nhìn thấy tin nhắn anh gọi cho Hứa Duy, hỏi qua địa điểm, anh lái xe tới đón cô.
Hứa Duy mang theo túi giấy đi ra khỏi chung cư.
Xe Chung Hằng dừng ở ven đường, anh dựa vào cửa xe, thấy cô đi tới, đứng thẳng người: "Lấy được rồi à?"
"Ừm."
Chung Hằng nhìn túi giấy trong tay cô một chút. Anh chỉ biết là cô tới lấy đồ, cũng không biết rõ là cái gì.
Hứa Duy nói: "Đi thôi."
Lên xe, Hứa Duy xem xé túi giấy trong tay.
Chung Hằng cảm thấy nhìn thật quen mắt, nhìn một hồi mới chợt nhận ra, là những bức thư năm đó anh gửi tới nơi kia, đó là thành quả lúc nghỉ hè của anh, anh không rõ viết bao nhiêu phong thư nữa, hình như lúc khai giảng là đã gửi đi được rất nhiều rồi.
Về sau chia tay, anh không quan tâm đến những thứ này được gửi tới đâu nữa.
Hứa Duy quay đầu nhìn anh: "Lái xe đi anh."
Chung Hằng nhẹ gật đầu.
Trên đường đi, trong xe rất yên lặng, hai người không trò chuyện gì, Chung Hằng lái xe, Hứa Duy ở bên cạnh xem những bức thư của anh.
Cảm giác này có chút kỳ quái.
Chung Hằng không nhớ nổi ở trong thư có viết ra lời gì ngu xuẩn không.
Nếu có, anh đoán thời gian nhất định sẽ làm cho những lời nói ngu xuẩn kia càng ngu hơn.
Chung Hằng hơi khẩn trương.
Lái xe đến bãi đỗ xe, Hứa Duy vừa vặn xem hết, Chung Hằng đánh giá sắc mặt của cô, Hứa Duy bị anh nhìn cười cười: "Làm gì mà nghiêm túc như vậy?"
Chung Hằng nói: "Em xem hết rồi?"
"Vâng."
Hứa Duy nhớ tới trong thư anh nói những lời khoa trương kia, nhịn không được lại cười: "Viết văn không tệ nha chàng trai."
"..."
Sau đó nhưng bức thư kia bị Hứa Duy giấu đi đâu mất, sau khi trở về Phong Châu, Chung Hằng mới tìm được cơ hội nhìn lén.
Nhìn lén khiến người ta thổn thức, Chung thiếu giahai mươi bảy tuổi bị chính mình lúc mười bảy tuổi chỉnh đến mức cả người nổi đầy da gà.
Bức thư đầu tiên không dám nhìn tiếp nữa, anh lập tức từ bỏ, cơm tối ngày hôm đó bực bội không muốn ăn.
Việc này trở thành một việc xấu hổ nhất trong lịch sử.
Hạ tuần tháng chín, Phương Nguyệt bị phán án mười bốn năm tù, nói sẽ quay lại tù ở nguyên quán, trước lúc này Phương Mẫn Anh luôn tìm luật sư chống án, nhưng về sau cũng không giải quyết được gì.
Hứa Duy nghe được tin tức này cũng chẳng có cảm giác gì.
Hai tháng này, cô chưa trở về quê, cũng không có ý định trở về.
Chung Hằng và Hứa Duy lĩnh chứng là vào cuối tháng chín, đặc biệt là trước tết Trung Thu.
Đã vào Thu rồi, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Hai người cũng không nói gì trước, sáng sớm rời giường, lúc ăn sáng hai người bàn bạc, ba phút liền chuẩn bị đồ đạc.
Một giờ sau hai người lại cảm thấy có chút bối rối, bọn họ đều không có kinh nghiệm, Chung Hằng dùng di động tra một chút, mới xác định được ngoại trừ thẻ căn cước và sổ hộ khẩu không cần mang thêm tài liệu gì khác.
Sau đó anh lại tra xét quá trình, đọc cho Hứa Duy nghe.
Hứa Duy nói: "Cần chụp ảnh sao, vậy em đi trang điểm."
Chung Hằng rất đồng ý: "Trang điểm nhạt thôi, không nên quá đậm."
Hứa Duy gật đầu: "Được."
Chung Hằng lại hỏi: "Mặc quần áo gì?"
"Áo sơ mi đi." Hứa Duy nói: "Anh có áo sơ mi không?"
Chung Hằng nhíu nhíu mày, để điện thoại di động xuống: "Anh đi tìm xem."
Anh tìm một hồi, chạy đến, cầm theo bốn chiếc áo nhét dưới đáy tủ cho Hứa Duy nhìn: "Anh nên mặc cái nào đây?"
Trắng xanh đen xám, bốn cái màu sắc không giống nhau.
Hứa Duy lựa chọn khó khăn có chút khó khăn, dứt khoát đề nghị: "Anh thử lên đi."
Thế là lúc Hứa Duy trang điểm thuận tiện thưởng thức Chung thiếu gia biến hoá.
Không thể không nói, quần áo cũng chỉ là phụ, mặt và dáng người vẫn là quan trọng nhất.
Anh mặc đồ trắng nhìn vô cùng cấm dục, mặc màu đen thì gợi cảm, đổi sang màu xanh thì tươi mát trẻ tuổi, mà màu xám thì lại có dáng vẻ trầm ổn.
Chờ anh mỗi cái đều thử một lần, Hứa Duy vẫn không đưa ra được quyết định, ngược lại là muốn đem anh lột sạch ném lên trên giường □□ một phen.
Chung Hằng nhìn đồng hồ, đã nhanh đến chín giờ rồi, nhất thời gấp gáp nói: "Em chọn nhanh một chút nào."
"Màu trắng đi." Hứa Duy đứng bên cạnh vừa thoa son môi vừa nói: "Em cũng mặc màu trắng."
Trên đường tới cục dân chính, hai người đều có chút kích động.
Chung Hằng lái xe so với bình thường nhanh hơn chút, anh còn dò xét gần đường.
Có lẽ rất muốn nhanh chóng, có không ít người tới lĩnh chứng.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, bất tri bất giác Hứa Duy có chút khẩn trương.
Cô nhìn trước mắt còn một đôi nữa, vỗ vỗ Chung Hằng: "Nhìn mặt em đi, có bị trôi lớp trang điểm không anh?"
Chung Hằng so với cô cũng chẳng tốt hơn là bao, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng vẫn trấn an cô: "Không có, đẹp mắt cực kì."
Thật vất vả nhịn đến tới lúc chụp ảnh.
Hứa Duy không biết bày biểu cảm thế nào, cô có thể tưởng tượng được mặt mình nhất định rất cứng ngắc.
Thợ chụp ảnh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một mực líu lo không ngừng chỉ đạo bọn họ thế này thế nọ, lần đầu tiên Hứa Duy phát hiện Chung Hằng tốt tính như vật, toàn bộ quá trình rất phối hợp.
Đợi đến khi lấy anh, dáng vẻ Hứa Duy tươi cười quả nhiên chả tự nhiên tẹo nào, mà người bên cạnh cô kia soái tới mức khiến người người oán trách.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng hoàn thành xong chuyện này.
Lúc ra khỏi cửa lớn cục dân chính, Chung Hằng còn có chút tỉnh táo nhưng sao khi đi đến bãi đỗ xe, Hứa Duy mới phát hiện anh an tĩnh tới mức bất ngờ.
"Anh nghĩ gì thế."
Chung Hằng lắc đầu: "Không có gì."
Hứa Duy đoán anh còn lấy lại được tinh thần nữa.
Cô cười cười, đi tới ghế lái ngồi vào: "Để em lái xe đi, sợ anh đụng phải cây mất."
Chung Hằng mười phần nghe lời ngồi bên ghế lái phụ.
Trên đường trở về, tâm tình đã không giống với lúc đến, hai người không nói gì, Chung Hằng một mực nhìn ở bên ngoài của xe, bỗng nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động nhắn một tin nhắn.
Vài giây đồng hồ sau, ảnh chân dung của Triệu Tắc xuất hiện: "Mẹ Kiếp!"
Ngay sau đó, dưới cùng ra một dải "Mẹ Kiếp".
Đáng tiếc đội hình chỉnh tề rất nhanh bị Lâm Ưu phá hủy: "Mẹ Kiếp, Hứa tiểu thư là của bà đây!"
Chung Hằng nhìn màn hình cười đến mức xuân tình nở rộ, ngón tay chậm dãi ung dung gõ ra mấy chữ: "Đã sớm là của tớ."
~~~~~ HẾT CHƯƠNG