Nigi nhìn vẻ ngoài hơi bối rối thế thôi chứ bên trong, ruột gan cô như muốn trào ngược ra hoài hết vậy. Thế mà trông Fuu vẫn bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Một phần, anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho chuyện này sẽ xảy ra rồi. Mặt khác, anh cũng tính sẽ nói sự thật với ba mẹ Nigi, nhưng không ngờ lại sớm hơn dự kiến một tí. Lo lắng, chỉ một chút thôi, anh thở nhẹ ra, điềm tĩnh bảo “Dạ, đúng như hai bác thấy đấy ạ” Nigi tay nắm chặt lấy chiếc váy đồng phục. Ba cô chau mày “Thế tại sao lại có đồ cháu ở đây, còn có cả đồ lót nữa?” “Dạ chuyện là...”,đoạn, anh đưa mắt nhìn sang Nigi đang sợ hãi “Cháu được Nigi mời sang đây ở chung ạ” Bầu không khí căng thẳng chợt im ắng đi trong sự ngỡ ngàng của Nigi. Mọi ánh mắt hướng về phía cô gái bé nhỏ.
Ba cô khuôn mặt giận dữ “Nigi, chuyện này là sao?” “Ba...Ba...” Cô ấp a ấp úng chẳng biết phải nói sao, mọi chuyện sao bất ngờ đổ dồn vào cô hết vậy. Ông như nổi điên lên, căn nhà như nóng hổi lên bởi ngọn lửa tức giận của ông “Là Sao......” Nhìn gương mặt rưng rưng như sắp rơi nước mắt của Nigi, Fuu nhịn cười. Chẳng phải anh muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên cô đâu, chỉ là muốn chọc cô một chút thôi. Còn toàn bộ kế hoạch đã có sẵn trong đầu anh rồi. “Dạ”, anh đứng dậy tiếp lời ngăn lại dòng máu nóng nảy của ông “Cháu chưa nói hết ạ”
Nghe câu nói của Fuu, ông điềm lại, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, thở dài, gằng giọng “Vậy nói hết đi!” Anh quay sang nhìn Nigi, mỉm cười nhẹ nhàng để cô lấy lại bình tĩnh. Rồi, Nigi cùng hòa theo câu chuyện của Fuu. “Vâng, mọi chuyện là, con gái hai bác là người cứu cháu ạ. Lần đó may mà có em không là cháu đã bị lũ côn đồ kia đánh lên chầu diêm vương luôn rồi” Ông liền chen vào “Tại sao cháu lại bị bọn côn đồ đó đánh?” Nigi giải thích “Ba, vì hôm đó anh cứu một bé trai bị bọn côn đồ chặng đường ấy ạ. Lần đó anh ấy bị thương, nên con đưa anh ấy về nhà mình qua đêm ạ, nên...” “Thế còn chuyện con mời cậu ta sang nhà ở chung?” “Dạ là...” Fuu liền nhanh nhảu trả lời thay Nigi “Thưa là, từ sau lần đó cháu đã cảm thấy quý em ấy rồi ạ. Nào ngờ chung trường, rồi làm quen nhau rồi thương nhau ạ. Con gái hai bác tốt lắm ạ, thấy cháu khó khăn nên mời cháu qua ở chung để tiết kiệm tiền...” “Khó khăn?”Ba cô thắc mắc chau mày. Ngay lúc này, Nigi chớp lấy thời cơ “Ba, mẹ, Fuu mồ cô ba mẹ từ nhỏ ạ, anh phải đi lang thang kiếm sống rồi được cho đi học nhờ một lần cứu giúp gia đình kia. Hiện anh đang ở căn trọ kia nhỏ hẹp nghèo nàn lắm, nên con bảo anh sang đây ở chung, dù gì cũng chỉ có mình con, anh cũng phải đỡ trả tiền trọ nữa” Hai ông bà im lặng một hồi. Bà mẹ trông có vẻ dễ tính hơn, còn ông bố thì “Thật chứ?” “Thật chứ!” Nigi cùng Fuu đồng thanh. Ông gật gù tay chống cằm, bèn hỏi tiếp “Vậy...hai đứa sống chung bao lâu rồi?” “Dạ...mới đây ít ngày...” Chợt, ông đứng dậy đập bàn, quát lớn “Hay lắm! Con gái con đứa lại cho con trai vào phòng ngủ, còn chung sống cùng nữa! Rồi tụi bây đã làm gì rồi? Sao một tiếng hỏi ba mẹ cũng không có! Bộ tính...” “Thôi ông ông này” Bà mẹ xoa dịu cơn tức giận của ông “Bình tĩnh nghe tụi nhỏ nói...” “NÓI GÌ NỮA! BÀ KHÔNG THẤY NÓ QUA MẶT TỤI MÌNH À? MỚI ĐI CÓ MẤY THÁNG MÀ...” “Ba à, tụi con...” Giọng Nigi run run khẽ kêu lên “IM LẶNG MÀ TỰ KIỂM ĐIỂM BẢN THÂN MÌNH ĐI! NẾU VẬY SAO LÚC ĐẦU KHÔNG NÓI LUÔN?” “Con...con sợ...” Thấy tình cảnh không được tốt lắm, Fuu bèn đứng dậy cúi gập người “Cháu xin lỗi, xin bác đỡ giận. Bác đừng trách em nữa, là lỗi cháu đã theo đuổi em. Nếu bác không thích cháu xin đi về ạ.” Anh lấy mấy bộ đồ của mình, đi ngang Nigi, anh lấy bàn tay ấm áp mình xoa đầu cô “Mai gặp em ở trường” rồi bước đi như một lời dỗ ngọt, lời trấn an. Fuu đi, Nigi cũng đứng dậy bước lên phòng mình, để lại hai ông bà dưới phòng khách.