Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hóa ra cô đã từng đầy cõi lòng chờ mong vào anh, rồi lại lần lượt thất vọng.
Vậy mà anh hoàn toàn không biết những chuyện này.
“Em cũng có rất nhiều chỗ sai.”
Hàn Trác Trác khó có khi cúi đầu, đến bản thân cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nếu không phải mất trí nhớ, thì em cũng không có cơ hội ở chung hòa hợp từng đấy ngày với anh. Thật ra anh không hề khó ở chung, chỉ là cho tới nay em đã phòng bị quá mức, luôn từ chối ý tốt của anh, nên anh mới sử dụng những thủ đoạn cực đoan áp đặt lên em. Cho nên, em cũng có chỗ sai, rất nhiều chuyện em luôn khinh thường không thèm giải thích với anh, khiến anh nghĩ nhiều và bối rối, em xin lỗi anh.”
Nói thêm gì nữa chỉ sợ hai người sẽ ôm đầu khóc rống mất, thế là câu “Xin lỗi anh” đặt dấu chấm đột ngột tại đây.
Vương Tĩnh Nghiêu không bỏ qua thời cơ, hỏi: “Sửa giấy khai sinh của Thịt Thịt một chút được không? Thêm tên của anh vào đi——”
Đôi mày Sếp Hàn nhăn lại.
Vương Tĩnh Nghiêu thở dài, không thể không giơ tay đầu hàng: “Tất cả theo em hết, được rồi chứ gì.”
Nhưng khi xuất viện, cả họ cả tên của Vương Tĩnh Nghiêu vẫn nghênh ngang bước lên —— cột tên họ người bố trên giấy khai sinh.
Anh Vương phởn quá không chợp mắt suốt đêm.
Vương Tĩnh Nghiêu tự mình đưa Hàn Trác Trác về khu đô thị.
Tới dưới lầu, Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Gượm chút đã.”
Sau đó Hàn Trác Trác thấy một cậu nhóc đốt một chùm pháo dưới lầu nhà cô.
Bùm bùm vang dội.
Hàn Trác Trác: “Anh làm gì vậy?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Em không hiểu đâu, đây là quy củ.”
Làm sao cô lại không hiểu cơ chứ. Ở quê của cô, lúc phụ nữ sinh con xong bế về nhà, thì phải đốt pháo cạnh nhà để nghênh đón.
Vương Tĩnh Nghiêu vừa nói như vậy, là cô nghĩ ra ngay.
Có một lần Vương Tĩnh Nghiêu đưa cô về nhà, gặp được sản phụ xuất viện, pháo nổ trúng phải anh.
Vương Tĩnh Nghiêu cực kỳ phản cảm, nói đây tư tưởng phong kiến của thời nào đây, đúng là ngu muội cùng cực.
Lúc ấy cô cũng chỉ thuận miệng nói: “Anh thì biết cái quái gì, đây là quy củ.”
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy…… Anh hơi đáng yêu.
Cuối cùng đợi pháo đốt hết, Hàn Trác Trác đang định bế Thịt Thịt xuống xe, Vương Tĩnh Nghiêu lập tức ngăn cản: “Không được.”
“Tại sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu lấy một tấm chăn mỏng ra, bọc kín từ đầu đến chân Hàn Trác Trác không một kẽ hở.
Một phụ nữ có gương mặt hiền hòa mở cửa xe ra, Vương Tĩnh Nghiêu giao Thịt Thịt cho chị, cũng nói với Hàn Trác Trác: “Chị Diêu, vú em đạt huy chương vàng đấy, anh thuê chị ấy tới chủ yếu là để phối hợp với công việc dạy dỗ con của anh.”
Hàn Trác Trác: “Ai đồng ý cho anh tự ra quyết định như thế?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Khỏi cần cảm ơn.”
Sau đó anh bế Hàn Trác Trác lên lầu.
Hàn Trác Trác: “Đây lại là nghi thức gì nữa?”
Vương Tĩnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Ở cữ, không được chạm đất mà.”
Hàn Trác Trác: “……”
Sau khi vào nhà, vú em hỏi: “Phòng em bé ở đâu?”
Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Không có.”
Sau đó anh quen cửa quen nẻo bế Hàn Trác Trác vào phòng ngủ, đặt cô lên giường tử tế. Tự anh thì đi vào phòng kho, lấy một chiếc giường em bé ra.
Đến cả giường em bé mà anh còn biết để ở đâu, còn lắp ráp đến là tử tế, Hàn Trác Trác cảm thấy tò mò: “Đây là nhà em, sao anh còn quen thuộc với nó hơn cả em vậy?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Bởi vì em chẳng bao giờ dọn dẹp cả, nên anh đành phải làm Chàng tiên Ốc, dọn dẹp giúp em những lúc em không ở nhà.”
Đồ nội thất trong nhà có thể so với căn hộ mẫu, còn đồ trang điểm thì sánh ngang được với beauty blogger.
Hàn Trác Trác cố gắng nhớ lại, nhưng đúng là cô không thể nhớ nổi cảnh tượng mình tự thu dọn hơn thỏi son môi đồ sộ trên kệ trang điểm này.
Đặt con đâu đấy xong, anh đầu gấu đã vã mồ hôi vì nóng.
Hàn Trác Trác muốn bật điều hòa, Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Chờ một chút.”
Sau đó, anh cực kỳ trịnh trọng lấy ra một bộ quần áo cho con bú áo dài quần dài bằng cotton, một đôi tất dài, và một đôi giày bale rất kiểu đồ ở cữ.
(Bộ quần áo cho con bú có hai lớp ở ngực để các chị em vạch ra cho con bú bất cứ lúc nào mà không cần phải cởi áo.)
Hàn Trác Trác: “Bây giờ là giữa hè.”
Vương Tĩnh Nghiêu “Ừ” một tiếng: “Phòng điều hòa, phải chú ý giữ ấm.”
Hàn Trác Trác từ chối.
Vương Tĩnh Nghiêu y như một ông lão, trịnh trọng lạ thường bắt cô phải ăn mặc chỉnh tề, rồi mới nói: “Thể chất của em không tốt, nhân cơ hội ở cữ, anh sẽ bồi bổ lại cẩn thận cho em.”
Hàn Trác Trác từ bé đã không có mẹ, nhưng vào thời khắc này, cô lại cảm nhận được chút hương vị của mẹ từ người đàn ông này.
Vú em đứng bên cạnh cười: “Bây giờ người trẻ tuổi hiếm khi hiểu về những chuyện này, anh Vương thật là có tâm.”
Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên trở nên rất khiêm tốn: “Chuyện thuộc bổn phận thôi mà.”
Nhân lúc vú em ra ngoài giặt quần áo cho em bé, Hàn Trác Trác nói với Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh tính ở lại nhà em luôn hả?”
“Chứ không thì sao nữa?”
Sếp Hàn nói: “Chưa xét nghiệm ADN đã vội vã làm cha, em sợ anh toi công đấy.”
Vương Tĩnh Nghiêu biết sếp Hàn đang tính sổ với anh đây, ngẫm lại mấy hôm nay anh chơi cũng hơi quá đáng, anh bèn thẳng thắn nhận sai, xin được khoan hồng: “Anh thừa nhận, anh giậu đổ bìm leo, trả thù chuyện tư……”
Nhưng Sếp Hàn cũng không dễ dụ vậy đâu: “Rõ ràng anh biết từ đầu đến cuối em chỉ có một người đàn ông là anh, thế mà anh còn quấn lấy một cô nhóc tuổi suốt ngày, đòi danh phận gì gì đấy, anh không thấy xấu hổ à? Rõ ràng anh biết thằng bé này chính là con của anh, vậy mà anh còn mang con gái nhà người ta đi tìm bố khắp nơi, thú vị lắm hả?”
Vương Tĩnh Nghiêu: Thú vị chứ.
Nhưng ngoài miệng anh vẫn nhận thua: “Cũng bởi vậy anh mới phát hiện, hóa ra em lại chung thủy với anh như thế. Nếu trước kia chúng mình nói chuyện tử tế với nhau kiểu khác, thì đã tránh được biết bao hiểu lầm. Cho nên, em có thể nể mặt Thịt Thịt mà……”
“Không thể.”
Vương Tĩnh Nghiêu: Có thuốc làm mất ký ức không? Muốn mua.
Không biết có phải tại thay đổi hoàn cảnh không mà Thịt Thịt không ngoan như ở trên bệnh viện, phải để người ta bế mãi, cứ bỏ xuống là khóc.
Vú em đã thay tã, vỗ trớ, hát ru cho Thịt Thịt, nhưng vẫn không hữu dụng.
Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Để tôi cho.”
Vú em đưa Thịt Thịt cho anh.
Chỉ trong vài phút, Thịt Thịt đã thôi khóc.
Vú em nói thẳng, có quan hệ huyết thống vào cái là khác hẳn.
Khác khác cái con khỉ.
Hàn Trác Trác nhìn Vương Tĩnh Nghiêu vừa bế Thịt Thịt “đong đưa” vừa “à ơi”, nổi trận lôi đình: “Bỏ thằng bé xuống, đừng có bế nó đong đưa mãi, không tốt cho sự phát triển não bộ đâu.”
Vương Tĩnh Nghiêu còn đắm chìm trong thành tựu Thịt Thịt vừa vào lòng bố là ngừng khóc: “Em thì biết cái gì?”
Hàn Trác Trác: Lại nữa rồi.
Đây là khuyết điểm lớn nhất của Vương Tĩnh Nghiêu—— cưng chiều.
Nghe thì ngọt ngào lắm, nhưng tính chất của nó trong hiện thực lại rất dã man.
Nhớ tới những lần bị anh cố tình đuổi khách, làm hỏng việc của mình…… Tuy rằng lần nào cô cũng nổi giận đùng đùng đi tìm anh đánh lộn, cuối cùng họ toàn đánh lên tới giường, lăn thành một cục, cô quên mất cả mục đích tới tìm anh.
Nghĩ lại mà hãi.
Có trời mới biết cô phải tốn bao nhiêu công sức để không trở thành một nhành hoa leo phải dựa vào anh đầu gấu mới tồn tại được.
Bây giờ, cô lại phải trơ mắt nhìn Vương Tĩnh Nghiêu chiều hư con trai cô.
Hàn Trác Trác lấy một quyển bách khoa toàn thư nuôi dạy trẻ ra, kêu Vương Tĩnh Nghiêu qua đọc.
Nếu là cô của trước kia, chắc chắn cô sẽ chẳng nói lấy một câu lôi thôi dài dòng mà sẽ cướp thẳng con về, bắt Vương Tĩnh Nghiêu cuốn xéo.
Nhưng bằng kinh nghiệm trong khoảng thời gian mất trí nhớ, cô cảm thấy, thật ra mình cứ đổi phương thức khác, sửa lại thái độ, thì Vương Tĩnh Nghiêu vẫn là một người rất tốt, rất kiên nhẫn, rất có lý có tình.
Vương Tĩnh Nghiêu đọc xong, nói: “Anh hiểu rồi.”
Sau đó anh tiếp tục bế Thịt Thịt dỗ dành đủ kiểu không rời tay.
Hàn Trác Trác nổi giận: “Anh đừng có chiều nó như thế, thói quen của con trẻ có thể bồi dưỡng được. Anh cứ bỏ nó xuống cho nó tự ngủ, từ từ sẽ được.”
Vương Tĩnh Nghiêu miễn cưỡng bỏ Thịt Thịt vào giường em bé.
Thịt Thịt lập tức: “Oa oa oa……”