Bấy giờ Hàn Trác Trác mới bất giác nhớ ra, hình như mới nãy ở trên lầu mình đã gọi anh ta là “Anh Nghiêu” ……
Bố của Vương Tĩnh Nguyên uống ừng ực mấy ngụm trà, chắc là để bình tĩnh lại, “Trác Trác à, không phải cháu với Vương Tĩnh Nghiêu luôn bất hòa với nhau sao? Sao dạo này quan hệ giữa hay đứa lại, tiến bộ vượt bậc vậy.”
Ấy chà, bình thường lười quá quên cả chuẩn bị bài.
Hàn Trác Trác hơi hối hận vì đã không điều tra rõ ràng bố của Vương Tĩnh Nguyên có cái nhìn như thế nào với mình. Dù sao thì cô cũng là kẻ khốn nạn đã đùa bỡn tình cảm của thằng con cả nhà ông cụ suốt mấy năm liền.
Cũng may Vương Tĩnh Nghiêu tùy cơ ứng biến, giải vây nói: “Quan hệ giữa con với Trác Trác cũng làm gì tồi tệ đến mức đấy.”
Ông lão: “Tai tao còn chưa điếc, vừa rồi con bé gọi bay là Anh Nghiêu.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Thì làm sao?”
Ông lão: “Trước kia con bé toàn gọi bay là Vương khốn……”
Vương Tĩnh Nghiêu hét lớn một tiếng, ngăn ông bố hại con này lại: “Bố!”
Nhưng Hàn Trác Trác đã nghe được đại khái rồi.
Xem ra quan hệ giữa hai người họ từng rất tồi tệ.
Vậy bây giờ phải giải thích làm sao đây?
Hàn Trác Trác nhớ đến một truyện cười mình đọc được trên mạng, vì thế vội vàng học đến đâu dùng đến đó: “Cháu và Vương Tĩnh Nghiêu cộng lại cũng sắp bằng người tuổi rồi còn gì ạ, cũng nên trưởng thành một chút.”
Ông lão cảm động không thôi, “Bé ngoan, bác biết ngay là cháu nhất định sẽ tha thứ cho nó mà, không ngờ ngày này tới nhanh như vậy. Tuy rằng thằng ranh này từng đối xử với cháu biết bao khốn nạn biết bao vô sỉ……”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Khụ khụ khụ!”
Ông lão: “Thôi được rồi, nếu cháu đã nói vậy, thì bác cũng để lại cho thằng lỏi này chút mặt mũi. Nhưng Trác Trác à, từ lần đầu tiên bác thấy cháu, bác đã biết cháu là một cô gái hiểu rõ nghĩa lớn mà.”
Hàn Trác Trác:???
Ông lão nói: “Năm đó cháu bị gãy một chân vì bảo vệ Vương Tĩnh Nghệ, bác đã tới tìm cháu đầu tiên. Cháu khóc rất buồn, rất tức giận bất bình, người làm cháu bị thương không phải chịu sự trừng phạt đáng có, cháu làm gì cũng không nuốt được cơn giận này xuống.”
Hàn Trác Trác: Ủa? Sao lại không giống với phiên bản của Vương Tĩnh Nghiêu?
Chuyện này Vương Tĩnh Nghiêu cũng mới được nghe lần đầu, anh lập tức im lặng không nói gì, lẳng lặng nghe tiếp.
Không ngờ ông lão lại nói ra những câu rất kinh người: “Bao năm đã qua, nhưng bác vẫn rất hổ thẹn vì còn đưa ra lời thỉnh cầu quá đáng như vậy với một cô gái như cháu. Khi đó, Vương Tĩnh Nghiêu trẻ trung cục súc, dễ nổi nóng, không thể chịu được chút kích thích và kích động nào. Nếu nó thấy cháu buồn và tuyệt vọng như vậy, chắc chắn sẽ nóng đầu, đi trả thù đối phương bất chấp hậu quả. Lỡ như nó lấy mạng người thì hỏng hết tương lai. Cho nên bác chỉ có thể để cháu chịu khổ thôi, Trác Trác à.”
Hàn Trác Trác: “……”
Vương Tĩnh Nghiêu khùng lên: “Ông già, rốt cuộc bố đã cầu xin cô ấy làm gì?”
Ông lão: “Đồng ý ký tên lên thư thông cảm, cũng chấp nhận tiền bồi thường, hơn nữa nhất định phải giả bộ như không sao trước mặt bây, giảm bớt cảm giác tội lỗi của bây càng nhiều càng tốt.”
Ông lão tiếp tục lải nhải: “Bố muốn cho con bé một ít tiền bồi thường, nhưng con bé không nhận, còn nói Vương Tĩnh Nghệ đã bồi thường rồi. Thằng nhãi kia thì có bao nhiêu tiền cơ chứ, Trác Trác đúng là một cô bé ngoan ngoãn đơn thuần……”
Vương Tĩnh Nghiêu đã ngộ ra chân lý.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Mối nghi hoặc bao năm qua của Vương Tĩnh Nghiêu rốt cuộc cũng được giải đáp trong thời khắc này.
Năm đó xảy ra chuyện lớn như thế, mà Hàn Trác Trác không mảy may tức giận, không hề để bụng, chỉ mang thái độ không sao cả. Cô khinh không thèm nhìn cả lời xin lỗi lẫn lời hứa sẽ lấy lại công bằng cho cô của anh.
Anh còn tưởng rằng cô căn bản xem thường bản thân, hại anh cứ canh cánh trong lòng mãi, cảm thấy mình đã nợ cô.
Anh nhìn ông bố hại con bên cạnh mình: “Bố, con không biết hóa ra bố lại là người vô sỉ vậy đấy.”
Ông lão: “Không phải là tao muốn tốt cho mày hả?”
“Chuyện của con không cần bố lo!”
“Làm càn!”
Hai cha con bắt đầu cãi cọ rất không nể nang ai.
“Chờ đã!” Tiếng gầm giận dữ ngắt cuộc cãi cọ ầm ĩ của hai cha con lại. Hàn Trác Trác nổi giận đùng đùng hỏi ông lão: “Sao bác có thể khiến con gái nhà người ta chịu khổ chỉ vì con trai bác chứ? Vì lý gì cháu lại phải giải hòa……”
Vương Tĩnh Nghiêu thấy tình hình không ổn, vội vàng che miệng Hàn Trác Trác lại, nói với ông cụ: “Phụ nữ có thai xúc động quá là không tốt cho thai nhi, bố về trước đi!”
Ông lão thấy thế, ngơ ngác nhìn Hàn Trác Trác một lúc lâu, rồi mới rời đi đầy xấu hổ.
Hàn Trác Trác ngồi sụp xuống sofa, không hề nhúc nhích, yên ắng khiến người ta phát sợ.
Vương Tĩnh Nghiêu rất muốn xuyên qua thời gian, trở lại quá khứ, vươn tay ôm lấy cô đang buồn bã tuyệt vọng của ngày ấy.
“Anh xin lỗi, anh trịnh trọng xin lỗi em vì những nỗi bất hạnh mà anh từng mang đến cho em.”
Anh lại nghe thấy Hàn Trác Trác đột nhiên vỗ đùi như đã suy nghĩ cẩn thận: “Anh còn nhớ mới nãy bố anh bảo gì không, bác ấy nói Vương Tĩnh Nghệ bồi thường cho em thay anh hả?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Hàn Trác Trác: “Loại người như em sao lại có thể một điều nhịn chín điều lành dễ dàng thế nhỉ? Chắc chắn là khoản bồi thường của Vương Tĩnh Nghệ đã khiến em hài lòng đến mức thôi không truy cứu nữa đấy!”
Vương Tĩnh Nghiêu chỉ liên tưởng đến một số hình ảnh lỗi thời.
Còn Hàn Trác Trác thì lại hưng phấn hẳn lên: “Anh mau tìm giúp em xem, có phải còn tài sản ẩn giấu gì mà mình chưa phát hiện không. Em mất trí nhớ cũng quên luôn mình giấu bảo bối ở đâu rồi!”
Chỉ có Vương Tĩnh Nghiêu biết, nhà họ chẳng có món bảo bối gia truyền nào cả, tiền tiêu vặt mấy năm của hai anh em cộng lại cũng không đến mười nghìn tệ.
Lúc anh đoán được đại khái thứ ấy là gì, Vương Tĩnh Nghiêu thấy khó ở cả người.
Điều làm người ta thất vọng chính là, Hàn Trác Trác đã lật tung cả nhà mình lẫn công ty rồi, mà vẫn không tra ra nổi tung tích của vàng bạc châu báu.
Vì thế cô khẽ khàng hỏi Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh Nghiêu, anh có phương thức liên lạc của em trai anh không?”
“Làm gì?”
“Em muốn hỏi cậu ấy tí, rốt cuộc năm ấy cậu ấy bồi thường cho em thứ gì, cho em dễ tìm đồ.”
Vương Tĩnh Nghiêu tự dưng nổi cáu: “Không biết.”
“Ui cha, sao lại thế được.”
“Anh em bọn anh luôn bất hòa.”
“Thế à……” Hàn Trác Trác hơi sửng sốt, lầm bầm lầu bầu: “Vậy để em tự mình đi hỏi bác vậy.”
Cô lại nghe thấy Vương Tĩnh Nghiêu mở miệng: “Nếu em không ngại mất mặt thì cứ đi mà hỏi.”
Mất mặt?
Hàn Trác Trác đánh hơi được có mùi chân tướng, bèn dỏng tai ghé sát lại gần, chăm chú lắng nghe: “Sao em lại mất mặt?”
“Còn nhớ chuyện yêu đương giữa em và Vương Tĩnh Nghệ không?”
“Đù? Em? Em và Vương Tĩnh Nghệ từng yêu nhau à?” Hàn Trác Trác mắt sáng lấp lánh, ôm mặt nói: “Em thì có tài đức gì chứ!”
“Em cũng biết cơ đấy.” Vương Tĩnh Nghiêu hừ lạnh một tiếng, “Thằng em anh mắt luôn để trên đỉnh đầu, nếu không phải em làm khó người khác, thì làm sao nó lại đi thích em được?”
“Làm khó người khác?” Hàn Trác Trác ngộ ra rất mau, “Cho nên ý anh là đây là sự…… bồi thường của cậu ấy dành cho em ư?”
“Nhưng thôi, em coi như vẫn còn có lương tâm, thực hiện được rồi thì kết thúc mối nghiệt duyên này rất mau.”
“Chia, chia tay?”
Hạnh phúc tựa như cơn gió lốc, cô còn chưa kịp tin là nó có —— thì đã không còn rồi.
Cho nên, năm đó cô lấy vết thương để ép người ta, bắt dân lành đi làm con hát, duỗi móng vuốt ác ma tới nam thần mà mình đã thèm nhỏ dãi bấy lâu ư?
Mình trâu bò tới mức ấy cơ à? Mặt Hàn Trác Trác nóng rực lên, “Sao em có thể là loại người này được!”
“Bây giờ anh gọi điện thoại cho nó, tự em đi mà hỏi.”
Tút…… tút……
Thời gian đợi bên kia bắt máy, một giây mà tựa như cả năm ròng.
Kết nối được.
Giọng nói của quán quân thế giới lạnh lùng lạ thường: “Chuyện gì?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Nói chuyện với anh của mày mà thái độ mày kiểu gì thế?”
“Không có việc gì thì em cúp đây.”
“Mày dám!”
Hay lắm.
Hàn Trác Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May quá, chưa đợi cô mở miệng, Vương Tĩnh Nghiêu đã sắp phải cúp máy rồi.
Nhưng Vương Tĩnh Nghiêu làm việc cực kỳ có tâm: “Có người muốn nói mấy câu với mày này.”
Hàn Trác Trác chỉ cảm thấy người mình giật thon thót, cơ thể cứng đờ.
Giọng Vương Tĩnh Nghệ thấp thỏm hiếm thấy: “Ai cơ?”
Vương Tĩnh Nghiêu đưa điện thoại cho Hàn Trác Trác, “Tự em nói với nó đi.”
Một giây sau, Hàn Trác Trác rốt cuộc cũng hoàn hồn, bắt đầu xua tay, lắc đầu quầy quậy, cự tuyệt ra mặt.
Vương Tĩnh Nghệ đợi một lúc lâu, hiếu kỳ nói: “Ai thế?”
Hàn Trác Trác gần như sắp quỳ xuống xin tha.
Vương Tĩnh Nghiêu lấy di động về, nói với em trai anh: “Người đấy lại không muốn nói chuyện với mày rồi.”
“Rốt cuộc là ai?”
Hàn Trác Trác điên cuồng gào thét với Vương Tĩnh Nghiêu bằng khẩu hình: “Bố! Bố!”
May mà Vương Tĩnh Nghiêu nhịn giỏi, nên mới không bật cười tại trận, “Bạn gái anh.”
“Bạn gái?” Vương Tĩnh Nghệ cảm thấy rất lạ lẫm, “Thật hay giả đấy?”
Đợi mãi mà không nghe thấy giọng của “chị dâu tương lai”, Vương Tĩnh Nghệ càng tò mò: “Thẹn thùng như vậy cơ à?”
Giọng điệu trêu chọc mờ ám như thế, lập tức khiến Hàn Trác Trác đang hoảng loạn đỏ mặt lên ——
Dù gì cũng là người mình yêu thầm mà.
Hiển nhiên, chuyện này cũng khiến một người khác cảm nhận được bầu không khí bất thường này.
Hơn nữa, anh còn rất là không vui. Anh ngăn cản bầu không khí này tiếp tục lan tràn, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai “tình nhân cũ” mà không hề báo trước.
Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Anh quên mất, bây giờ em mới tuổi.”
“……” Cô có dự cảm chẳng lành.
“Có một câu hỏi mà anh đã muốn hỏi em từ rất lâu rồi, cảm giác của em bây giờ với Vương Tĩnh Nghệ là gì?”
Hàn Trác Trác lập tức nghiêm mặt nói: “Em sùng bái cậu ấy, em đánh giá cao cậu ấy, cậu ấy là thần tượng của em.”
Nhưng ánh mắt sắc bén của anh đầu gấu lại khiến cô hiện nguyên hình chỉ sau một giây.
“Thôi được rồi, em yêu thầm cậu ấy. Nhưng chỉ là loại thích hèn mọn kiểu, có thể tới gần cậu ấy một chút, nói thêm một lời với cậu ấy, là em có thể hạnh phúc thật lâu rồi ……”
Anh đầu gấu im lặng.
Lúc này Hàn Trác Trác mới ý thức được một sai lầm rất nghiêm trọng: Nói về crush cũ của mình ngay trước mặt người yêu bây giờ, thế có phải ngốc không cơ chứ?
Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Hả?”
“Đừng tưởng anh không biết chuyện em yêu thầm hai bọn anh cùng lúc.”
“Em từng yêu thầm anh bao giờ!”
“Còn không thừa nhận?” Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Em theo dõi anh về nhà xong bị anh bắt quả tang, quên rồi hử?”
Hàn Trác Trác choáng váng: “Em theo dõi anh…… về nhà?”
“Xem ra em không nhớ được rồi.”
“Không phải, theo dõi anh về nhà cũng không có nghĩa là em thích anh mà!”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Vậy sau khi tan học em đánh lén anh ở sân thể dục, cướp đi nụ hôn đầu tiên của anh thì có tính không?”
Hàn Trác Trác: “Phụt!”
Máu phun ba thước!
Hóa ra cơn ác mộng kia là sự thật ư……
Vương Tĩnh Nghiêu quan sát vẻ mặt cô, nhướng mày nói: “Xem ra cái này thì em nhớ rõ đấy.”
“Không thể nào……” Hàn Trác Trác lắp bắp, “Hay, hay là thế này, có lẽ nào em bất cẩn nhận nhầm người không?”
Lần này thì chạm nọc Vương Tĩnh Nghiêu thật rồi: “Làm sao, vậy mười mấy năm nay em luôn nhận nhầm anh là Vương Tĩnh Nghệ hả?”
Hàn Trác Trác sợ run gan, “Nhưng có cho em mượn mười lá gan, em cũng không dám coi anh là kẻ thay thế mà!”
“Vậy em cho rằng chúng ta ở bên nhau mười mấy năm thì coi là gì?”
Ôi cái trời đất ơi…… Mười mấy năm!
Thế mà mình lại dính líu với Vương Tĩnh Nghiêu tới tận mười mấy năm!
Hàn Trác Trác uể oải yếu ớt, lòng như tro tàn: “Vậy chắc chắn là tình yêu rồi……”
Vẻ mặt của anh đầu gấu thả lỏng đi một chút.
Hàn Trác Trác còn cự cãi: “Tuy rằng từ đầu anh đã nói em rất đa tình, nhưng cho tới bây giờ, cũng làm gì có bằng chứng nào chứng minh được em thiếu trung trinh đâu. Ngay cả Xán Xán cũng nói, cậu ấy quen em bao nhiêu năm, nhưng chưa từng thấy em có người đàn ông nào khác ngoài anh.”
“Cho nên ý em là anh đổ oan cho em hả?”