(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D

chương 32: lật tẩy tội ác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiết học lại bắt đầu, trong quá trình học cặp đôi sau Song Ngư để ý rằng mỗi khi Ngư ca muốn bắt chuyện với Bảo Bình thì cô nàng giả vờ như không quan tâm đến hoặc là phớt lờ đi, còn nữa Bảo nhi cứ giữ khoảng cách giữa mình và Ngư ca, điều này thật sự nếu như chưa quen biết nhau nó là chuyện bình thường còn khi đã là bạn tại sao phải như thế.

Đợi mãi đợi mãi thời gian cũng hiểu cho nổi lòng Song Ngư nên đã đến giờ ra về, giáo viên vừa bước chân ra khỏi lớp Song Ngư đã lập tức nắm chặt tay Bảo Bình nhằm phòng hờ Bảo Bình trốn thoát, Bảo nhi bắt đầu cảm thấy nhức nhói ngay cổ tay liền hỏi:

-Thả ra ! Giữ tôi làm gì ?

Song Ngư nhíu mài mắt chạm mắt với Bảo Bình, hỏi ngược:

-Sao trong giờ học cứ tránh mặt tui là sao ?

Bảo Bình đảo mắt cố kiếm lấy một lí do nào đó dù rằng nó có thể nhảm tới mức nào:

-Đơn giản là vì tui không thích nói chuyện với ông

Song Ngư chợt nhớ lại những lúc cả hai nói chuyện tuy không vui vẻ cho mấy nhưng đủ làm bạn bè lâu năm, tiếp tục hỏi:

-Nói thật đi, tại sao ?

Thiên Yết đi ngang qua Bảo Bình đưa ánh mắt cầu cứu, Yết nhi chả biết nói thế nào để cứu cô bạn Bảo Bình thoát khỏi Song Ngư và những câu hỏi khó ai trả lời được, Thiên Yết nhún vai nói:

-Song Ngư ông bỏ ra đi

Ngư ca thở dài khuôn mặt thể hiện sự khó chịu, tay thả lỏng giúp cho Bảo Bình thoát khỏi cái nắm ấy rồi chạy đi mất, Song Ngư chán nản đeo ba lô lên rồi cũng đi luôn, mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về hai người này và đặt chung một câu hỏi là "hai người này có bình thường không ?". Ra đến cổng trường, hai chiếc siêu xe đen đã đậu sẵn ở đấy khiến cho các học sinh đồng thời có giáo viên đi ngang qua với ánh mắt trầm trồ. Một người phụ nữ kiêu sa, toát lên vẻ sang chảnh, lịch sự rời khỏi chiếc siêu xe đen đằng sau, hai bên là hai gã bảo vệ cao lớn mặc bộ vest đen kèm theo đó là mắt kính đen đi hai bên người phụ nữ.

Bảo Bình từ trong trường đi ra thì người phụ nữ đó không ai khác là người đàn bà ác độc hành hạ Bảo Bình_Kim Hồng ra hiệu cho Bảo Bình bước vô xe. Những con người xung quanh trầm trồ và thắc mắc đấy có phải là Bảo Bình cô nàng học dốt trong lớp D hay không ? Nghe đồn lớp D đâu có nhỏ con gái nào giàu đâu, thế sao lại lòi ra một đứa thế kia có khi nào cha mẹ về nhận lại không ? Trên chiếc xe không khí cứ ngộp ngạt và sự lạnh lẽo đáng lý là từ máy lạnh của xe hơi nhưng nó phát ra từ hai con người ngồi kế bên, đằng trước của Bảo Bình, thật là lạnh, lạnh đến độ khiến con người ta phải khiếp sợ.

Chiếc xe lăn bánh đi về hướng trước mặt, Bảo Bình nuốt nước bọt cố gắng hưởng thụ giây phút cuối cùng mình còn khoẻ mạnh như thế, bỗng cô có một cảm giác kì lạ rằng có ai đó đang đi theo mãi cho đến khi gần đến nhà Kim Hồng, đó cũng là lúc quá khứ tái diễn. Bảo Bình lê từng bước vào căn nhà đó ngược lại bà Kim Hồng thì trông rất thản nhiên, cũng phải thôi dù gì bà ta đâu có bị đánh đập hành hà mà được đánh đập nên vui và bình tĩnh là chuyện đương nhiên. Kim Hồng bước vào phòng khách ngồi yên vị trên ghế sofa lập tức có người bưng một ly rượu vang tới, tiếp đó một trong hai gã đi với bà ta đẩy Bảo Bình quỳ xuống tháo chiếc cặp đang đeo trên vai của cô rồi đứng kế bên Bảo nhi. Kim Hồng uống một ngụm rượu vang đưa bàn tay dơ bẩn bị máu bắn lên khá nhiều xoa xoa má Bảo Bình rồi cho cô một cái tát mà bà Kim Hồng gọi là tát yêu, bà ta cất giọng:

-Ai xúi con trốn đó.

Bảo Bình im lặng cắn môi đắng đo suy nghĩ không biết có nên khai ra người giúp cô chính là Song Ngư nhưng điều này khác gì bản thân đang hại Song Ngư đến đường chết, cô đáp:

-Dạ con.

Kim Hồng búng tay một tên đàn em của bà ta đem cho bà ta một cái tai nghe màu đen, Bảo Bình ngước lên thì nói giọng hoảng hốt:

-Tai nghe của con..!

Kim Hồng nở nụ cười ma mị chứa đầy sự khinh bỉ, chẳng còn sự thương tiếc cho món đồ đó bà ta vứt thẳng xuống đất rồi chà đạp lên nó, Bảo Bình đau xót nhìn tai nghe duy nhất của mình bị chà đạp thành từng mảnh vỡ, Bảo nhi rưng rưng nước mắt muốn khóc lắm chứ nhưng giờ mà khóc thì làm được gì ? Người đàn bà ác độc kia cười lên trong sự vui sướng, uống thêm ngụm rượu vang bà ta cầm lấy roi để ngay trên ghế sofa từ lúc nào chẳng biết quất vào eo Bảo Bình làm cô ngã sang một bên, cứ thế bà ta quất dây roi vào người Bảo Bình tạo thành những vết sẹo in hẳn trên người cô. Bảo Bình bật khóc cố gắng cầu xin Kim Hồng với một cách vô dụng, càng cầu xin bà ta càng điên hơn trước, chỉ trong chớp mắt máu bắt đầu chảy ngay chân Bảo Bình, Bảo nhi kiệt sức không phản kháng lại mà nằm im chịu trận, đôi mắt dần dần khép lại trước những đòn đánh kia, thật sự lúc này trong đầu Bảo Bình chỉ muốn được đi gặp ba mẹ thôi, nắm tay họ đi đến một nơi thật hạnh phúc, có thể đáp ứng mọi thứ cho họ để hạnh phúc.

Chiếc roi được vung lên và sắp sửa hạ xuống, Bảo Bình ước rằng sau đòn roi này mở mắt ra là ba mẹ của cô thì hạnh phúc biết mấy nhỉ. Nhưng hình như ông trời không cho Bảo Bình đi gặp họ thì phải, đòn roi cuối cùng sao chưa hạ xuống nữa mà thay vào đó là sự ồn ào nào đó kèm theo là những giọng nói thân quen cô thường nghe, điều đó là những điều cuối cùng Bảo Bình nhận thức được trước khi cô chìm vào giấc ngủ.

Lí do đòn roi chưa hạ xuống là vì một ai đó đã cướp lấy roi từ tay Kim Hồng, hai gã bảo vệ liền nhanh chóng đảo đôi đồng tử tìm xem kẻ lấy cắp cái roi đó, khi phát hiện ra bóng dáng kẻ lấy cắp lập tức lao lên nhưng ai đó đã đạp cả hai và kết quả cả hai tên đó môi chạm vào bạn sàn nhà thân yêu. Kim Hồng bật chuông báo hiệu có kẻ xâm nhập bất ngờ thay bọn đàn em của bà ta đều nằm liệt ở ngoài sân, bà ta lùi về phía sau thì hơi ấm cơ thể phà vào người đàn bà không chút tính người, ngay cổ bà ta có thứ gì đó dạng như nòng súng ấn vào, sợ hãi nói:

-Tha...tha...tôi

-Không có chuyện tha cho người hành hạ bạn tôi đâu, chọc điên tôi thì có kết cục không mấy đẹp

Nghe giọng thì rất quen nhưng không tài nào nhớ nổi người đằng sau mình là ai, Kim Hồng chân run rẩy và dường như mất đi nhận thức đôi chân khuỵ xuống, Kim Hồng hỏi:

-Ngươi là ai ?

Người đó thở dài, ánh mắt toát lên sự chết chóc đáp:

-Hừ...một con đàn bà ác độc như ngươi mắc gì tôi phải trả lời, mà thôi trả lời để ngươi không đụng vào bạn tôi nữa, xin tự giới thiệu con trai của ông Phùng Khống Song_Song Ngư

Kim Hồng chợt nhận ra người đó chính là người mua Bảo Bình hồi trước, nhưng nỗi sợ khiến bà ta không có chút sức sống chính là tên của cha Song Ngư, ông ta từng là một tay sát thủ thầm lặng chỉ trong thế giới ngầm mới biết đến danh, họ thường gọi ông bằng tên đủ khiếp sợ còn đây gọi cả họ tên thì như lưỡi dao kề trước cổ. Kim Hồng nghe nói ông ta đã rút khỏi tổ chức và thành lập tổ chức khác làm việc từ thiện nghe đâu có con nữa, không ngờ con ông ta lại là thằng nhóc quái dị này.

Sư phụ của Kim Hồng từng dặn làm gì thì làm đừng bao giờ đụng đến gia đình ông Khống Song vì đụng đến các thành viên trong gia đình như đụng đến cái chết, Kim Hồng cất giọng sợ hãi:

-Thưa...thưa....cậu chủ....tôi đụng đến....con bé đó đâu phải là đụng...

-CÂM - Song Ngư đi ra đằng trước mặt Kim Hồng với vẻ mặt cực kì cáu gắt - Muốn biết Bảo Bình là gì của tôi phải không, được nhưng trước tiên nói cho tôi biết bà đã làm gì gia đình Bảo Bình

Kim Hồng lắc đầu liên tục phủ nhận chuyện Song Ngư vừa nhắc thì liền bị Ngư ca bắn súng vào chân, bấy giờ chả muốn chối cả chuyện gì liền khai hết:

-Tôi...gϊếŧ ba mẹ bạn cậu chủ

Ngư ca nhếch môi cười khinh bỉ lấy trong túi ra một tờ giấy ném cho người đàn bà kia tay siết chặt cây súng, nỗi tức giận trong lòng không thể nguôi được. Kim Hồng lượm tờ giấy lên đọc thì mới biết gia đình Bảo Bình đã cứu sống vợ Khống Song và Song Ngư còn đồng ý cho ký giấy hôn ước cho hai đứa trẻ, sau mấy năm đó Khống Song nghe tin ba mẹ Bảo Bình mất liền tìm kiếm tung tích Bảo để đưa về như trả ơn nhưng rồi không thấy, cho đến một ngày có người báo cáo với Khống Song rằng Kim Hồng đang giam giữ và là chủ mưu, Song Ngư đòi ba cho mình xử bà ta nếu không anh chết cho xem.

-Ê !

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Song Ngư, đó là Kim Ngưu, à mà không phải chỉ mình Ngưu đâu mà là nguyên băng lớp D ngoại trừ thanh niên đang bị bệnh :. Song Ngư thoát khỏi hồi tưởng quay qua thì thấy công an đã đến, Ngư ca liền bế Bảo Bình đi để lại hiện trường cho công an và giao nộp luôn cây súng đang cầm, lúc đầu công an tưởng Song Ngư mang súng rồi bắn vào chân Kim Hồng nhưng anh vội nói lại rằng bà ta tính tự sát nên anh nhanh chóng giật lấy cây súng thế là anh được đi.

Cả băng hội đồng quảng trị D đi về với nhiều điều kinh ngạc nhưng không kém phần thú vị, sau hôm nay cả lớp sẽ có thêm một cặp nữa muahahaaa ý lộn phải là ahihi mới đúng

====> End chap

Chắc mấy bạn cũng biết cặp tiếp theo là ai rồi he, đợi chap sau để xem hai người thể hiện tình cảm cái nhẹ nào, xong cặp Bảo-Ngư rồi tới cặp nào nè, cặp học sinh hay giáo viên đây ta. Nhớ vote + bình luận ý kiến + follow team mình nha

Tác giả: Bu

Đăng vào ngày: //

Truyện Chữ Hay