(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ khoảng phút sau sau khi bé Ngựa đi mua đồ ăn về thì "mẹ" Bảo Bình vội vã chạy vào bệnh viện đi tìm phòng của Bảo Bình đang nằm, người tự xưng là mẹ của Bảo Bình mang tên là Kim Hồng. Kim Hồng tìm được phòng của Bảo nhi thì nhanh chân kêu đàn em mình đứng chờ ngay dãy ghế chờ ở sảnh bệnh viện để khỏi bị nghi ngờ, Kim Hồng thở gấp đảo mắt nhìn xung quanh, thân ảnh cô bé tóc trắng ngồi trước phòng bệnh Bảo nhi vừa bấm điện thoại vừa nhìn ra hướng Kim Hồng. Bạch Dương ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy, cất gót tới chỗ Kim Hồng nghiêng đầu hỏi:

-Cô có phải là mẹ của Bảo Bình không ?

Kim Hồng gật đầu, Bạch Dương nở nụ cười bảo cô ấy đi theo mình vô phòng bệnh. Cánh cửa phòng mở ra, mọi người bên trong đều nhìn về phía cánh cửa, Bạch Dương nói với mọi người là mẹ của Bảo nhi trong lúc đó Bảo nhi đang ngủ, Kim Hồng tỏ vẻ hốt hoảng chạy tới ôm lấy Bảo nhi trước mặt mọi người, Thiên Yết thở phào và mém rớt nước mắt trước cảnh cảm động này. Bảo Bình cảm giác ai đó đang ôm mình thì cô nàng liền mở mắt, giật mình khi người ôm mình lại là người mình cho là vô tâm với mình nhưng tại sao lại ở đây, còn rơi nước mắt nữa chuyện này không có trong thường ngày.

Thiên Yết khẽ nói:

-Mọi người đi ra ngoài cho hai mẹ con chăm sóc nhau nè

Bảo Bình trợn mắt không tin những gì mình đang nghe thấy, mẹ sao ?? Người đàn bà này mà là mẹ của cô sao ? Ba mẹ cô đã chết rồi và nghe đồn chính người này đã gϊếŧ hai người họ, người đàn bà độc ác gây biết bao nhiêu thương tích lên người mình làm sao có thể gọi bằng mẹ, nực cười, giờ cô mới công nhận một sự thật bao nhiêu năm qua rằng là bà này không đi thi tài năng diễn quốc tế cũng hơi bị uổng. Các sao khác liền nghe lời lớp trưởng đi ra ngoài cho hai mẹ con nói chuyện với nhau, Kim Hồng liếc qua phía cánh cửa sau đó lấy ra một tờ khăn giấy trong túi lau đi những giọt nước mắt cá sấu đã chuẩn bị từ trước. Kim Hồng nhếch môi cười thì thầm, Bảo Bình nhận thấy sự nguy hiểm ẩn sau nụ cười đó liền lùi vào trong góc, Kim Hồng nhìn Bảo nhi với ánh mắt hình viên đạn nói:

-Cấm mày khai với tụi nó những thứ tao làm nghe chưa, không thì mày biết hậu quả rồi đó, đàn em của tao đang đứng xung quanh đó, tao dặn thời gian rồi, nếu không thấy tao ra đúng giờ là mày hiểu số phận mày và bạn mày đi về đâu rồi đó

Dứt lời, Kim Hồng lấy trong túi một số tiền tầm ngàn ra bỏ vào trong ba lô của Bảo Bình rồi nói:

-Lấy tiền ăn gì thì ăn đi, đứng dậy rồi theo tao đi về, tao chở mày tới đoạn kia rồi ăn gì tuỳ mày nhưng phải nhớ về đúng giờ, có người muốn gặp mày

Bảo Bình dụi mắt đứng dậy cầm lấy ba lô, cố gắng làm quen với cơn đau từ cả người dù đã giảm đi chút ít sau khi nằm nghỉ. Hai người đó bước ra khỏi phòng vẫy tay chào tạm biệt mọi người đi về, Cự Giải nhíu mày làm lạ vì sao Bảo Bình cứ giữ khoảng cách giữa bản thân và mẹ cậu ấy, với những đứa trẻ được mẹ chở về từ bệnh viện đều nắm tay mẹ đi mà, còn sắc mặt của Bảo nhi buồn rầu và chứa sợ hãi. Cự Giải không thể hiểu nổi gia đình hai người này nên giả vờ kiếm cớ bận việc để đi theo hai người đó một cách bí mật.

Bên ngoài bệnh viện, Bảo Bình lên xe ôm chặt lấy cái ba lô thở dài cầu trời mình tới đó vẫn khoẻ không ngất xỉu, Kim Hồng đeo khẩu trang vào giống như là giấu mặt tránh người khác nghi ngờ. Xe của Cự Giải từ phía sau chạy theo bám sát chiếc xe màu đen phía trước nhưng đâu ngờ rằng từ đằng sau có một chiếc xe nửa xanh đậm nửa đen chạy phía sau, Cự Giải thờ ơ chỉ những phía trước chẳng để ý phía sau mình có thứ gì. Bên chiếc xe Kim Hồng đang ngồi nhận được một cuộc điện thoại từ đàn em, nội dung cuộc đối thoại là có một chiếc xe đang theo sau, Kim Hồng cúp máy chống tay ngay thành cửa xe nhếch môi cười khinh bỉ lũ nhóc đã ngu còn thích thể hiện này, chưa làm gì tụi nó cũng là hay lắm rồi. Kim Hồng ra lệnh cho tài xế đánh lạc hướng chiếc xe phía sau.

-Con nít thật mà...

Suy nghĩ của Kim Hồng hiện ngay trên khuôn mặt nham hiểm khiến ai liếc nhìn cũng phải khiếp sợ, Bảo Bình thở dài chẳng biết số phận trong tương lai của mình sẽ đi về đâu ? Ra sao ? Hàng tá câu hỏi được đặt trong đầu Bảo nhi bỗng chốc bùng nổ làm Bảo Bình gãi đầu một cách điên cuồng. Tới gần đoạn đường gần nhà mình, chiếc xe dừng lại, Kim Hồngquay ra sau không thấy ai cả thì đá Bảo Bình ra khỏi xe, đóng cửa xe lại lườm Bảo nhi như muốn nhắc nhở chuyện gì đó xong mới cho xe đi. Bảo Bình ngồi dậy xoa xoa hai cái mông vô tình hun mặt đất kia, chiếc xe lăn bánh tiếp tục trên con đường không hẹp cũng không rộng kia. Bảo Bình thở dài cất gót tìm chỗ bán đồ ăn nào đó quanh đây nhưng nhìn chỗ này sao mà có đồ ăn được trời, chỗ gì đâu toàn là rác, khói, bụi, các tiệm đánh bài, những nhóm người đầy xẹo cùng những hình xăm trên người, thêm vào đó là những túi tiền, Bảo Bình chân hơi run cứ đi cắm mặt xuống không dám nhìn mấy người này

Tưởng chừng khi cuối mặt xuống sẽ thoát khỏi rắc rối có thể xảy ra, ai ngờ rằng câu trả lời của trời là không, do không ngước lên nhìn đường đi Bảo nhi đụng trúng gã đàn ông to lớn nào đó tay đang đùa nghịch với con dao vừa mua. Gã ta nhíu mài nhìn xuống, mái tóc tím mà Bảo nhi sở hữu thu hút hắn ta, Bảo lùi bao nhiêu bước thì hắn bước lên bấy nhiêu bước, gã đàn ông mang đầy nguy hiểm kia không kiên nhẫn nổi liền nhào tới bịt miệng Bảo nhi lại sau đó cố gắng kìm cô nàng, Bảo sợ quá nên ngất đi, gã đàn ông đó nhếch môi cười rồi bế cô nàng Bảo nhi đi về nơi ở của mình.

==============

-Quầy quát, đừng nói Song Tử rủ mày đi chơi là thiệt nha ?? - Giọng nói ngạc nhiên không thể tin được lời nói trước đó

-Ổng hỏi vậy mà! Tui chưa đồng ý nữa nên mới hỏi Sư Tử đây nè

Vâng hai người này chính là Sư Tử và Thiên Bình, cặp đôi ta nói gần giống bách hợp quá đi đó mà, chuyện là cả hai người này hẹn nhau ra quán trà sữa để nói chuyện, Thiên Bình kể rằng Song Tử có nhắn tin cho mình rủ đi chơi chỉ có hai đứa mà thôi, Bình nhi không biết có nên đi hay không bởi vậy mới hẹn Sư nhi ra đây hỏi ý cái nhẹ.

Sư Tử hoảng hốt chống cằm suy nghĩ cái thằng Bành Văn Song Tử này đi hơi bị nhanh à nha, bộ thích à nhầm phải là yêu con gái nhà người ta lắm lắm hay sao vậy trời, mới lần đầu gặp mà đã yêu sao, lạ đời thật chớ. Cứ mãi bơi trong dòng suy nghĩ đó mà không để ý Thiên Bình đang xua tay mấy lần trước mặt cô nàng Sư Tử, Thiên Bình thở dài đứng dậy vòng ra sau Sư Tử đánh một cái bốp vào lưng cô bạn thân, Sư Tử giật mình muốn rớt tim ra ngoài nhìn xung quanh ai đập vô lưng mình, vừa quay ra sau đã thấy bản mặt Thiên Bình, Sư nhi nhíu mày hỏi:

-Đập vô lưng tao chi ?

Thiên Bình tỏ vẻ ngây thơ như từ trên trời rớt xuống ngồi nhẹ nhàng xuống ghế, Bình nhi cười uống trà sữa tiếp, Sư Tử thề là nếu Thiên Bình không phải bạn thân của cô thì cô đã đấm vào mặt vì tội thấy ghét. Từ cánh cửa quán mở ra, Sư nhi ngồi hướng về cánh cửa có thể xem ai ra vào, thân ảnh có chút quen thuộc tiến tới chỗ hai cô nàng, Sư Tử biết là ai tính mở miệng ra nói thì người đó ra hiệu giữ im lặng để thực hiện âm mưu gì đó.

Đang ung dung uống trà sữa, từ bên phải có thứ gì đó chạm vào má mình, Thiên Bình theo phản xạ tự nhiên liền quay qua, hình ảnh của người quen thuộc mà Sư đã biết từ lúc vô tới giờ đó là Song Tử. Bình nhi sờ má mình đồng thời nhìn Song Tử với ánh mắt hoài nghi, nguy hiểm, Bình nhanh chóng hỏi:

-Ông làm gì tui ?

Song Tử cười kéo ghế ngồi xuống, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi càng làm cho Thiên Bình cảm thấy có mối nguy hiểm toả ra từ người kế bên mình, Thiên Bình khẽ đưa mắt nhìn qua Sư Tử thì Sư nhi hoá đá ngay lúc Song Tử làm trò đó. Bình nhi phồng má đòi Song Tử nói cho bằng được, Song không nói gì mà chỉ vào môi mình rồi chỉ vào má Thiên Bình, bấy giờ não Thiên Bình mới trở về trái đất để giải đáp chuyện vừa xảy ra. SONG TỬ HÔN MÁ THIÊN BÌNH !! Đậu xanh chưa có sự cho phép mà làm vậy đó hả, vâng đó là suy nghĩ của chị Bình

Song Tử nhắc đến vụ đi chơi thì Thiên Bình còn đang phân vân lỡ như đi với Song Tử cô sẽ bị Song làm gì mình thì sao. Sư Tử đứng dậy tiến tới kế bên Thiên Bình rồi nói:

-Đi đi, gia đình ủng hộ

Dứt lời Thiên Bình đã không còn thấy Sư Tử ở đâu mất tiêu, sau khi hoàn thành nghĩa vụ của mình thì Sư Tử nhận được cuộc điện thoại phía gia đình. Thiên Bình lúc nào cũng nghe lời Sư Tử nên đồng ý, Song Tử bỗng nhiên nở nụ cười gian manh chẳng hiểu tại sao, Thiên Bình vẫn chưa hiểu được chuyện gì mới xảy ra nên bảo Song trả tiền trà sữa còn cô và bé trà sữa đi về nhà =)))

========>End chap

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với Bảo Bình đây, bị hành hạ giờ bị bắt cóc, rồi tiếp theo là gì đây, hãy cũng đón xem chap nha. À Ri xin lỗi vì ra chap trễ nha, lẽ ra là chap này đăng vào ngày hay tháng mà do bận học nên không thể viết được, xin lỗi mọi người nhiều, năm học mới chúc mấy bạn vui vẻ, kết bạn được nhiều bạn mới, học thêm kiến thức mới nữa. Mọi người nhớ thả ngôi sao vì nó hoàn toàn miễn phí, cộng thêm một bình luận để góp ý cho truyện nhaaaa!!!!

Tác giả: Ri

Đăng vào ngày: //

Truyện Chữ Hay