12 Giờ Nhớ Về Em

chương 92: 92: từ đồng phục đến váy cưới – end

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Qi Qi

Beta: Jen

—-

Chuyện đăng ký kết hôn so với trong tưởng tượng của Chu Hựu Hựu thì đơn giản hơn một chút.

Sau khi chọn ngày đăng ký kết hôn, Chu Hựu Hựu và Phó Lâm cùng nhau đi chụp ảnh.

Hôm đó hai người chọn áo sơ mi trắng, vừa nhìn đã thấy có cảm giác của thời kỳ học sinh.

Ngày dự sinh của Chu Hựu Hựu là tháng chín sang năm, mà hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ngày tháng .

Mai là nguyên đán, cũng là năm mới.

Tám giờ sáng Chu Hựu Hựu và Phó Lâm đã tới cục dân chính nhưng bị nhân viên công tác ngăn lại, nói tám rưỡi mới bắt đầu vào làm.

Thời gian còn sớm nên hai người đi dạo vòng quanh cục dân chính rồi nhìn áp phích trong tủ kính, có đủ loại giấy tờ ghi tiến trình kết hôn và ly hôn, đi chung như vậy cảm giác vô cùng châm chọc.

Chu Hựu Hựu nhịn không được hỏi Phó Lâm, “Anh cảm thấy thế nào về chuyện ly hôn?”

Phó Lâm nhíu mày, “Hôm nay chúng ta tới đăng ký kết hôn, bây giờ em lại hỏi chuyện ly hôn?”

Anh nói rồi đưa tay gõ đầu cô một cái.

Chu Hựu Hựu mặt đầy vô tội, “Em chỉ hỏi chút thôi mà.”

Phó Lâm không nói gì về việc này nữa, “Bây giờ em còn buồn nôn không?”

Vừa rồi trên đường tới đây Chu Hựu Hựu bị buồn nôn, đây chính là thời điểm cô có phản ứng thai nghén rõ ràng nhất.

Nhưng may mắn là thỉnh thoảng cô mới bị nôn nghén, cũng không có phản ứng lớn nào khác.

Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Chỉ là có chút buồn ngủ.”

Sau khi mang thai, đêm nào cô cũng đi tiểu đêm, nguyên nhân là bàng quang bị đè ép, trước kia cô có thể ngon giấc từ đêm tới sáng, nhưng bây giờ mang thai khiến cô ngủ không tốt chút nào.

“Đợi lát nữa xong xuôi chúng ta về nhà nghỉ ngơi.” Phó Lâm nắm tay Chu Hựu Hựu, nhìn cô cười.

Chu Hựu Hựu mang thai, Phó Lâm so với bất cứ ai là người đau lòng nhất.

Từ đầu tới cuối anh vẫn cảm thấy Chu Hựu Hựu là một đứa trẻ, chính cô còn không chăm sóc được tốt cho bản thân mà bây giờ còn phải chăm sóc đứa trẻ trong bụng, cho nên anh càng phải quan tâm cô nhiều hơn.

Cuộc sống sau này, anh muốn chăm sóc mẹ con hai người, tận tâm tận lực.

Sau khi có giấy đăng ký kết hôn, Chu Hựu Hựu cầm hai quyển màu đỏ, vẫn còn cảm giác không chân thực cho lắm.

“Sao nhanh quá vậy, nói xong là xong luôn.” Chu Hựu Hựu nhìn ảnh chụp bên trong rồi cảm khái.

Lúc mới tới cô còn vô cùng kích động, xong xuôi cũng thấy bình thường thôi, bọn họ còn chưa tuyên thệ cái gì, nhân viên công tác đã đóng dấu hoàn thành.

Thật ra hôn nhân và cuộc sống sinh hoạt bình thường đều như nhau, không có gì phức tạp.

Lần trước hai bên gia đình gặp nhau Chu Hựu Hựu cũng khẩn trương, rất sợ bố của Phó Lâm nói chuyện không hợp với bố mẹ mình.

Nhưng một bữa cơm hai gia đình trò chuyện vô cùng vui vẻ, lĩnh chứng thuận lợi như vậy một nửa cũng có công của Phó Kỳ Xương.

Vì là người làm ăn nên Phó Kỳ Xương nói chuyện làm việc đều rất có bài bản, thái độ của ông cũng đại diện cho thái độ của Phó gia, có một gia trưởng hiểu lý lẽ như vậy, Chu gia biết Chu Hựu Hựu gả qua sẽ không lỗ.

Sau khi lĩnh chứng theo lý thuyết là phải tổ chức hôn lễ, nhưng Chu Hựu Hựu lại không có hứng lắm, bởi vì trước đó cô từng tham gia hôn lễ của Hà Thiến Tử, hiểu rõ quy trình bên trong.

Điểm này người nhà ủng hộ Chu Hựu Hựu, người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, bây giờ không làm thì sau này làm cũng được, bây giờ cũng rất lưu hành kiểu du lịch kết hôn.

Thật ra từ tận đáy lòng người nhà họ Chu vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật là Chu Hựu Hựu đã kết hôn.

Cô vừa tốt nghiệp đại học đã chạy tới Quảng Châu, bây giờ mới trở về mấy tháng đã mang thai, mọi người vẫn còn cảm thấy cô là một đứa trẻ.

Vốn là sau khi gả đi, Chu Hựu Hựu phải tới bên kia ở cùng với Phó Lâm, nhưng vì mang thai nên bố mẹ Chu Hựu Hựu đề nghị cô có thể ở lại nhà.

Phó Lâm hỏi ý cô, thấy cô có vẻ luyến tiếc người nhà nên anh cũng lập tức chuyển qua đây ở.

Nhà của Chu gia cũng rất lớn, sau khi Phó Lâm tới cũng ở luôn trong phòng Chu Hựu Hựu, thật ra cũng không có gì cả, nhưng thêm một người lại cảm giác không quen.

Nhưng luôn ở trong nhà mẹ Chu Hựu Hựu cũng không phải là biện pháp tốt, vì vậy, Phó Lâm lấy một khoản tiền Phó Kỳ Xương cho đi mua một căn hộ ở cùng tiểu khu, cứ như vậy cách nhà mẹ đẻ rất gần, hai người cũng có không gian riêng.

Tân gia đã chuẩn bị xong, nhưng sợ Chu Hựu Hựu chưa quen với mùi nhà mới, cho nên hai tháng sau mới chuyển vào ở.

Bố mẹ vợ càng nhìn càng thích con rể, bây giờ Tiết Chi Thu quả thực không thể xoi mói gì ở Phó Lâm, luôn luôn khoe khoang trước mặt mọi người con rể mình đẹp trai, vừa trưởng thành lại vừa thành đạt.

Sau khi Chu Hựu Hựu kết hôn vẫn kiên trì lên lớp, cô mang thai còn thoải mái hơn so với người bình thường, ngoại trừ trước tháng thứ tư có chút phản ứng ra thì không có gì khác biệt.

Thậm chí so với trước khi mang thai cô còn vận động nhiều hơn, để làm cho cơ thể càng thêm khỏe mạnh.

Trong lúc Chu Hựu Hựu mang thai, Hà Thiến Tử cũng sinh một tên nhóc mập mạp.

Hà Thiến Tử sinh thường, sinh đứa nhóc này cũng suýt chút nữa cướp mất nửa cái mạng của cô, lúc Chu Hựu Hựu tới thăm nghe cô ấy nói quá trình sinh, sợ tới mức cũng không dám sinh đứa trẻ.

Trong lúc mang thai sẽ rất mẫn cảm, đột nhiên bây giờ thấy bụng lớn dần lên, Chu Hựu Hựu cũng không kịp thích ứng.

Sau khi từ chỗ Hà Thiến Tử về nhà, cô lập tức nói với Phó Lâm suy nghĩ của mình, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cô sợ đau.

“Thiến Thiến nói cậu ấy đau giờ liền, em không tin nổi, người khác đều nói sinh con là chuyện đau đớn nhất thế giới.” Nghĩ thôi cũng cảm thấy da đầu run lên vì sợ.

Phó Lâm an ủi, “Không sao đâu, đừng sợ.”

“Nhưng nếu không đau thì không tốt đúng không?” Chu Hựu Hựu đã tra qua tư liệu đều nói không đau sẽ không tốt.

“Thật ra thì không phải, đây chỉ là cách đơn giản dễ dàng nhất thôi, nếu bác sĩ có tay nghề kỹ thuật thành thục an toàn thì em không cần phải lo lắng.”

Phó Lâm đã nói như vậy, Chu Hựu Hựu cũng không lo lắng thêm nữa.

Bây giờ Phó Lâm đã tin tưởng mình có thể trở thành người bố tốt, đồ dùng cho đứa trẻ đều là một tay anh mua từ tã lót, sữa bột, quần áo… Anh đều chuẩn bị thỏa đáng.

Sau khi mang thai Chu Hựu Hựu cũng không được thoải mái lắm, nguyên nhân chủ yếu vì cô ngủ không ngon giấc, bụng càng lúc càng lớn, nằm tư thế nào trên giường cũng khó khăn, có lúc cô còn khóc vì không ngủ được, ngày càng mẫn cảm, bi thương hay vui sướng càng bị phóng đại.

May mà thời gian này không kéo dài.

Ngày qua ngày, cuối cùng cũng tới tháng , mọi người đều đang chờ đợi sinh mệnh mới ra đời.

Trước mấy ngày dự sinh, Chu Hựu Hựu phát hiện mình ra máu, Phó Lâm giúp cô nhìn, mới mở một phân, không cần lo lắng quá mức.

Vì thế Chu Hựu Hựu lại ung dung ăn cơm rồi cùng Phó Lâm tản bộ tới bệnh viện.

Mà lúc chân chính sinh con, Chu Hựu Hựu không thấy đau chút nào.

Cô đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn cảm nhận loại đau đớn kia, đợi tới lúc sinh xong cô mới biết loại đau đớn nhất thế giới kia cũng không bằng lúc này.

Từ khi vào viện tới lúc sinh là ba tiếng, Chu Hựu Hựu sinh ra một đứa nhóc nặng ba cân.

Sau khi sinh cô vô cùng mệt mỏi, lúc bị đẩy ra khỏi phòng sinh đã ngủ, cho nên Chu Hựu Hựu không thấy dáng vẻ rơi nước mắt của người nào đó, trở thành tiếc nuối lớn nhất đời này của cô.

Từ xưa đến nay sinh con không phải chuyện dễ dàng.

Chu Hựu Hựu và Phó Lâm đặt tên con là Phó Trác, vừa vặn tương phản với tên Chu Hựu Hựu, một bên là trái một bên là phải.

Phó Trác cũng không làm người ta bớt lo, vừa sinh xong đã bị vàng da phải ở bệnh viện ngày, tròn một tuổi cũng bị viêm bạch huyết phải ở lại bệnh viện.

Nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ đáng yêu, trở thành hạt dẻ cười của cả nhà.

Sau khi sinh không được bao lâu Chu Hựu Hựu cũng trở lại làm việc, cô muốn chăm sóc cho gia đình và sự nghiệp, dù sao thuê bảo mẫu còn nhiều hơn cả tiền lương của cô.

Trong phương diện chăm con, Phó Lâm còn cẩn thận hơn nhiều so với Chu Hựu Hựu.

Chỉ cần anh rảnh thì chuyện thay tã và cho con bú đều giao cho anh.

Câu đầu tiên Phó Trác nói chính là gọi bố, lần đầu bước đi cũng là chạy tới Phó Lâm.

Hôn lễ của Chu Hựu Hựu và Phó Lâm được tổ chức khi Phó Trác ba tuổi.

Hôn lễ này hoàn toàn dựa theo sở thích của Chu Hựu Hựu, bầu trời xanh thẳm, mặt cỏ xanh biếc, tất cả đều xinh đẹp như một giấc mộng.

Từ đồng phục tới áo cưới, buổi lễ này của Chu Hựu Hựu và Phó Lâm khiến mọi người cảm động.

Ai cũng không nghĩ tới Hà Thiến Tử lại là người khóc đến thương tâm nhất.

Bởi vì cô ấy là người chứng kiến tất cả, từ khi Chu Hựu Hựu bắt đầu yêu thầm Phó Lâm, từng bước đi của bọn họ cô đều nhìn vào mắt.

Cuối cùng Chu Hựu Hựu cũng mặc áo cưới sau bao nhiêu năm Phó Lâm đã tưởng tượng trong đầu.

Anh quỳ một chân xuống đất, giơ nhẫn kim cương trong tay hỏi Chu Hựu Hựu, “Bà xã, mong em sẽ ở bên anh thật lâu, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Kết hôn ba năm, có Phó Tiểu Trác ở bên cạnh, Chu Hựu Hựu vẫn cảm động vô cùng.

Trước đây cô cảm thấy tổ chức hôn lễ không quan trọng, chỉ là hình thức mà thôi, nhưng mọi người xung quanh đều khuyên cô, cả đời chỉ có một lần, cũng chỉ có một lần mặc áo cưới mỹ lệ gả cho người mình yêu.

Hai người thậm chí còn không chụp ảnh cưới, cô cảm thấy quá tục nên cho Phó Trác đi chụp một bộ ảnh.

Phó Tiểu Trác đã biết nói chuyện, đứng một bên che miệng cười, “Bố mẹ mau hôn đi, con muốn ăn bánh kem lớn.”

Từ đầu bé con đã vô cùng hứng thú với bánh kem cao tầng kia, vừa đẹp lại vừa ngon.

Phó Lâm hôn lên môi Chu Hựu Hựu, trước đó còn không quên nghiêng đầu nói với tiểu hoa đồng này, “Con quên ăn bánh ngọt sẽ sâu răng sao?”

Tiểu hoa đồng lập tức cười hì hì, “Bác sĩ nói răng con là khỏe nhất!”

Chu Hựu Hựu đưa tay xoay mặt Phó Lâm lại đối diện với mình, “Vị tiên sinh này, bây giờ là thời gian hôn cô dâu.”

Mọi người phía dưới cười lớn.

Mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, Phó Lâm tỏ tình với Chu Hựu Hựu, anh nói với cô, “Từ nay về sau anh sẽ luôn nắm tay em, từ đồng phục tới áo cưới rồi đến khi đầu bạc, đây là tất cả hứa hẹn anh dành cho em.”

Bây giờ, anh đã thực hiện lời hứa năm đó, nắm tay cô đến khi mặc áo cưới.

Năm ấy lúc sắp tốt nghiệp đại học, Phó Lâm nói với Chu Hựu Hựu, “Chu Hựu Hựu, đợi anh, em phải đợi anh.”

Bọn họ bị khoảng cách chia cắt, cũng từng có lúc mê mang với tình cảm này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ.

Sau này cùng sống ở Quảng Châu, ngày qua ngày vô cùng đơn giản, mỗi ngày đi làm rồi lại tan tầm, nấu cơm rồi lại rửa bát.

Bọn họ có tranh chấp có bất hòa, sau khi làm lành lại càng hiểu nhau hơn.

Giữa họ có vui cười có nước mắt, về sau lại càng quý trọng ỷ lại nhau hơn.

Cả đoạn đường trôi qua, bất tri bất giác đã là mười năm.

Năm nay Phó Lâm tuổi, so với Phó Lâm của tuổi ngày càng có trách nhiệm và trưởng thành hơn.

Hôm nay Chu Hựu Hựu tuổi, cô vẫn sống cuộc sống như một thiếu nữ tuổi, cuộc sống tràn đầy yêu thương.

Phó Lâm hôn Chu Hựu Hựu, nhìn cô dịu dàng lại thâm tình, “Thích em như lửa, bất diệt không thôi, mãi mãi trường tồn.”

HOÀN CHÍNH VĂN.

Truyện Chữ Hay