12 Giờ Nhớ Về Em

chương 7: chương 7:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

“Chu Hựu Hựu, tớ thích cậu.”

“Chu Hựu Hựu, tớ thích cậu!”

Có lẽ là lần đầu nói hơi bé, nam sinh kia lại lớn tiếng nói tiếp.

Không khí trong nhà ăn như ngưng lại, ngay cả bác chia cơm cũng dừng việc, nhìn qua bên này.

Chu Hựu Hựu chỉ mong bây giờ mình có thể biến thành không khí, biến mất ngay và luôn.

Ở đâu cũng thích chuyện bát quái, trong trường học cũng vậy, nhất là đang trong tuổi thanh xuân này.

Tiếng động trong canteen cũng yên tĩnh lại, chờ đợi câu trả lời từ Chu Hựu Hựu.

Nam sinh trước mặt cô tên là Đào Húc Sanh, cũng là thành viên trong đội bóng rổ như Lâm Thịnh.

Bởi vì Lâm Thịnh, Đào Húc Sanh ngày càng để ý tới bạn thân của Hà Thiến Tử là Chu Hựu Hựu, ngày càng có hảo cảm với cô.

Hôm nay cậu ta tỏ tình, nguyên nhân là vì chịu kích thích. Tuần trước, các lớp đều nói đến chuyện một đôi nam nữ hôn nhau, có người nặc danh nói nhân vật nữ là Chu Hựu Hựu. Lúc ấy, trong lòng Đào Húc Sanh như lạnh đi, cho rằng mình không có kết quả, nhưng Lâm Thịnh lại nói cho cậu biết, cô bị cưỡng hôn chứ không phải nguyện ý.

Đào Húc Sanh vì bênh vực Chu Hựu Hựu, ý muốn bảo vệ trong lòng ngày càng cao, cuối cùng không nhịn được chạy tới tỏ tình.

Thấy Chu Hựu Hựu sững sờ nhìn mình, Đào Húc Sanh biết chắc chắn trong lòng cô rung động vô cùng, lại nói thêm một câu, “Về sau, để tớ bảo vệ cậu, không bao giờ để người khác bắt nạt cậu có được không?”

Chu Hựu Hựu vẫn như cũ, không nói gì.

Hà Thiến Tử đối diện cô trừng mắt.

Toàn bộ canteen im lặng chờ cô đáp lại.

Đột nhiên, một tiếng ‘két’ kéo ghế vang lên.

Tiếng không lớn nhưng trong tình cảnh yên tĩnh thế này lại như khiêu khích và cười nhạo.

Hà Thiến Tử nhìn tới phương hướng phát ra âm thanh, thấy Phó Lâm sau lưng Chu Hựu Hựu đứng lên. Theo sát anh là mấy nam sinh cũng buông đũa đứng dậy, coi như không hứng thú với việc đang xảy ra.

Phó Lâm cầm đầu, đi ra khỏi nhà ăn.

Ánh mắt mọi người tạm thời chuyển sang nhóm nam sinh, quá kiêu ngạo, khí thế quá mạnh. Nhất là Phó Lâm, tuy lúc nào cũng là bộ dạng lười biếng nhưng khí chất kia lúc nào cũng làm người ta chú ý.

Bọn họ đi qua bên người Chu Hựu Hựu, xẹt qua Đào Húc Sanh, không cho mặt mũi cười nhẹ vài tiếng.

Phó Lâm không cười, mặt không thay đổi nghiêng đầu nhìn Đào Húc Sanh, bước chân cũng không dừng lại.

Sau lưng, cuối cùng Chu Hựu Hựu cũng mở miệng.

“Thực xin lỗi…”

Hai tay đã nắm thành quyền trong túi Phó Lâm thả ra, nhếch khóe môi, xuân phong đắc ý.

Có đôi khi, từ chối lời tỏ tình của người khác cũng cần dũng khí.

Rõ ràng là không thích đối phương, nhưng trước mặt bao nhiêu người, trên vai như khoác cái áo đạo đức vậy, nếu không đồng ý, mặt mũi đối phương sẽ để vào đâu?

Chu Hựu Hựu hiểu rất rõ cảm giác yêu thầm là gì, cũng từng nghĩ đến nếu mình tỏ tình với Phó Lâm, anh từ chối thì cô sẽ phải làm sao?

Câu trả lời không cần nói cũng biết, cô sẽ đau lòng sẽ khổ sở, cũng sẽ không chịu đựng được.

Vừa rồi có vài giây, Chu Hựu Hựu nghĩ sẽ nói với nam sinh trước mặt này để cho cô suy nghĩ vài ngày.

Thứ nhất là không làm cho đối phương xấu hổ, thứ hai cũng là cố kị ở đây đông người.

Mà khi Phó Lâm xuất hiện trước mặt Chu Hựu Hựu thì toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô đã thay đổi.

Cô không thể để anh hiểu lầm được.

Đào Húc Sanh nản lòng, cười nhẹ một tiếng, “Không sao, lần sau lại tỏ tình với cậu tiếp, một ngày nào đó cậu sẽ đồng ý thôi.”

Trong canteen lại dần ồn ào và náo nhiệt.

---

Vụ việc ở trong nhà ăn làm danh tiếng của Chu Hựu Hựu càng lớn.

Buổi chiều, lúc cô đi vệ sinh không cẩn thận nghe được có vài bạn học đang nhắc tới mình.

“Cái người Chu Hựu Hựu kia, hôn môi Phó Lâm xong lại được Đào Húc Sanh tỏ tình, thật là ghê tởm.”

Chu Hựu Hựu: ? ? ?

Đang êm đẹp nói cô vậy là sao?!

“Cậu đừng nhìn dáng vẻ đơn thuần của cô ta, thật ra trong lòng chính là bạch liên hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.”

“Nghe nói cậu ta nhiều bạn trai lắm, không biết một chân đạp mấy thuyền nữa.”

“Có khi người trong nhà cũng thế, bố mẹ nào con nấy mà, không biết dạy dỗ thế nào.”

“Phải đó, còn có…” Nữ sinh vừa nói vừa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Chu Hựu Hựu, vẻ mặt kinh hãi, ngại ngùng im miệng.

Đi vệ sinh ở đây không phải là học sinh lớp trên cũng là học sinh lớp dưới, tóm lại ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Thường ngày gặp nhau có đôi khi sẽ mỉm cười gật đầu. Không ngờ được những người này sau lưng lại nói cô như vậy.

Sắc mặt Chu Hựu Hựu không đổi nhìn cô gái trước mặt, hỏi, “Còn có?”

Cô vừa trấn định vừa tự tin, đều do nhiều lần lên sân khấu diễn mà luyện thành.

Hai nữ sinh kia tất nhiên không dám ở lại, cứ như vậy một trước một sau vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Chu Hựu Hựu như bị đánh một cái vào mặt. Vô cùng không vui một chút nào. Tại sao lại nói cô như vậy? Dựa vào cái gì chứ?

Con mắt nào của họ nhìn thấy cô một chân đạp mấy thuyền? Hất nước bẩn vào cô cũng được, tại sao còn nói người nhà của cô?

Cả một buổi chiều, Chu Hựu Hựu rơi vào trạng thái suy sụp.

Mặc dù Hà Thiến Tử vài lần cố ý nhắc tới Phó Lâm, cô cũng không có hứng thú.

Tiết cuối buổi chiều, Hà Thiến Tử viết cho Chu Hựu Hựu một tờ giấy: ‘Đào Húc Sanh nhờ tớ chuyển lời xin lỗi tới cậu. Buổi trưa cậu ta quá xúc động, một nửa nguyên nhân cũng là do tớ.’

‘Lá thư buổi sáng là do cậu ta để trong ngăn bàn cậu, tớ nói cậu ta không có tinh thần gì cả, đầu óc nóng lên nên mới tỏ tình với cậu ở nhà ăn.’

‘Việc này muốn trách thì trách tớ.’

Chu Hựu Hựu nhìn tờ giấy của Hà Thiến Tử, viết vài chữ cho cô, “Chuyện này không liên quan tới cậu.’

Trong lòng cô đột nhiên không thoải mái là do bản thân đột nhiên không hiểu thế giới này.

Không chỉ như thế, trong lòng cô bây giờ cũng rất loạn, phần lớn cũng liên quan tới Phó Lâm.

Giữa trưa cô được người khác tỏ tình trước mặt mọi người, Phó Lâm ngay sau lưng cô. Nhưng lúc nào cũng là dáng vẻ không để ý, cứ thế đi lướt qua cô, cũng không quay đầu lại.

Buổi chiều tan học về nhà, Chu Hựu Hựu trực tiếp nhốt mình trong phòng. Cũng không có tâm trạng làm bài tập, mở máy ra, ma xui quỷ khiến lại mở khung chat với Face ra xem.

[:]

Face: Cậu ngủ rồi sao?

[:]

Face: Ngại quá, làm phiền rồi.

Chu Hựu Hựu cắn môi.

Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu là Phó Lâm sao?

Face: Phải.

Hồi âm ngay và luôn?!

Hựu Hựu ầm ĩ: Chứng minh thế nào?

Năm giây sau.

Face đã mời bạn tham gia cuộc gọi video.

Chu Hựu Hựu sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống.

Truyện Chữ Hay