Phòng làm việc của Phó Lâm cũng chỉ là một khu vực nhỏ ngay trung tâm gia công, anh giới thiệu cho Chu Hựu Hựu, “Đây là chỗ làm việc hiện tại của anh, vì bây giờ cũng chưa quen thuộc với quá trình gia công nên anh trực tiếp tới đây vừa học vừa làm luôn.”
“Nhất định là rất khó khăn phải không?” Hai mắt Chu Hựu Hựu rưng rưng, từng loại máy móc lạ lẫm trước mặt, có máy nhỏ, cũng có máy to nặng tới vài tấn.
Phó Lâm lắc đầu, cười nói, “Cách vận hành máy móc anh cũng không thể học hết trong thời gian ngắn được, nhưng đại khái về công dụng cũng đã hiểu, cho nên cũng không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng yêu cầu trung tâm gia công đối với mọi phương diện đều rất cao, cho nên thao tác với công nhân nhất định sẽ rất khó.”
Chu Hựu Hựu nghiêng đầu nhìn anh, nghe anh nói ra mấy từ ngữ chuyên ngành kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Từ khi học cấp ba anh đã có mục tiêu học y, sau này cũng thuận lợi thi đỗ đại học, mấy năm nay thành tích luôn đứng top đầu. Chu Hựu Hựu có thể thấy được anh rất thích nghề bác sĩ, vì vậy anh mới tập trung học hành như vậy. Sẽ vì một bài luận văn mà ăn uống cũng không thèm, sẽ vì một bài luận tốt nghiệp mà chuẩn bị mất mấy tháng trời. Anh thích như vậy, nghiêm túc như vậy, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ tất cả để học một lĩnh vực xa lạ từ điểm bắt đầu.
Trong suốt thời gian này, một câu oán giận anh cũng chưa từng nói, cô nhìn ra được anh không cam lòng, nhưng anh có thể thay đổi được điều gì chứ?
Phó Lâm đưa Chu Hựu Hựu đi dạo một vòng, nói với cô những thứ mấy ngày nay mình trải qua, Chu Hựu Hựu giống như ngửi thấy mùi rượu ngon, như là thấy cả một thế giới mới. Chu Hựu Hựu nghĩ, anh là người ưu tú như vậy, cho dù tương lai làm trong lĩnh vực nào đi nữa, nhất định vẫn sẽ vô cùng xuất sắc.
Đúng như suy nghĩ của Chu Hựu Hựu, trong vòng năm tới, Phó Lâm dẫn đầu công ty phát minh ra một loại sản phẩm nghiên cứu kỹ thuật độc quyền, danh tiếng của anh ngày càng lớn, chỉ cần dùng năm từ một thiếu niên không biết kinh doanh là gì, trở thành một trong những doanh nhân đứng trên đỉnh cao khi mới ngoài .
Xế chiều, Chu Hựu Hựu lôi kéo Phó Lâm tới siêu thị gần đó đi dạo. Cô muốn mua cho anh thật nhiều đồ ăn, đồ mặc, sợ anh không chăm sóc tốt cho bản thân mình. Cùng lúc đó, trong lòng Chu Hựu Hựu tự đưa ra một quyết định cho bản thân, sau khi tốt nghiệp, cô nhất định phải tới Quảng Châu, nhất định phải ở bên Phó Lâm.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, buổi tối, Phó Lâm dẫn Chu Hựu Hựu tới một phố ăn vặt ngay đó.
Nơi này là khu công nghiệp, bên trong chợ đêm ngoài muôn vàn đồ ăn ra còn có đủ các loại đồ vật đặc sắc. Bởi vì gần đây toàn công nhân, cho nên bất luận là đồ ăn hay đồ vật cũng đều rẻ và tiện nghi hơn trong nội thành rất nhiều.
Tối thứ , người đi dạo trong chợ đêm rất nhiều, Phó Lâm nắm tay Chu Hựu Hựu dắt cô đi khắp nơi.
Chu Hựu Hựu giống như có hứng thú với tất cả, đầu tiên là đồ chơi làm từ đường, con thỏ nhỏ,… cô giống như đứa trẻ nhỏ, dừng tại sạp hàng đồ chơi rất lâu.
Cuối cùng cô còn mua một con rùa nhỏ, lấy cớ nói muốn Phó Lâm mang về nhà nuôi, nhưng thật ra chính cô mới là người muốn nuôi.
“Tuổi thọ của rùa đen rất dài, so với tuổi thọ con người còn dài hơn đúng không?” Chu Hựu Hựu nghiêng đầu nhìn Phó Lâm, nhớ tới rùa biển trước đây mình xem trên TV.
Phó Lâm cười, “Các loại rùa khác nhau thì tuổi thọ cũng khác nhau, có con sống - năm, có con lại sống - năm, loại sống lâu nhất cũng là loại có thể sống còn lâu hơn cả con người có thể sống được từ - năm.”
Chu Hựu Hựu nghe vậy, oa một tiếng, “Sao anh lại biết nhiều vậy chứ?”
“Trước kia anh đọc nhiều sách, vẫn nhớ.”
Trí nhớ này quá tốt rồi, điểm ấy Chu Hựu Hựu vẫn luôn biết.
Chu Hựu Hựu cầm lấy con rùa đen đưa cho Phó Lâm, “Vậy đây là loại rùa gì?”
“Đây là rùa sống nửa trên nước.”
“Này, cho anh, anh phải nuôi nó thật tốt, chúng ta lấy tên cho nó đi, cũng không thể để nó không tên không họ được.”
“Được, vậy em nghĩ xem.”
Hồi lâu sau, Chu Hựu Hựu vẫn không thể nghĩ ra.
Cuối cùng, Phó Lâm đưa ra một ý kiến cho cô tham khảo, “Phó Tư Lại.”
“Phó Tư Lại?” Chu Hựu Hựu đọc thầm mấy lần, mặt nhỏ cười hì hì nhìn Phó Lâm.
Trong lúc nhất thời, anh có chút xấu hổ.
“Được thôi, vậy gọi Phó Tư Lại đi, đứa nhỏ theo họ bố, sau này chồng em cũng họ Phó.”
Chồng họ Phó.
Ba chữ đơn giản lại mang theo lời yêu đẹp nhất thế gian.
Cuối góc phố không người qua lại, Phó Lâm ôm bả vai Chu Hựu Hựu, cúi đầu hôn cô.
Ngày hôm sau, bọn họ dậy sớm đi chơi trò chơi mạo hiểm.
Chu Hựu Hựu có sở thích chơi trò mạo hiểm, vô cùng kích thích, đi cáp treo, nhảy bungee, kích thích thế nào cũng được, mấy trò như vòng quay ngựa gỗ và đu quay cũng chỉ để cô nghỉ ngơi lúc mệt mỏi mà thôi.
Cô thích chơi, anh theo cô.
Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ ngơi thoải mái nhưng cũng vô cùng đông người, có nơi chơi phải xếp hàng rất đông, sau khi chơi được vài cái, Chu Hựu Hựu cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình và Phó Lâm có chút khác biệt.
Tuy rằng bình thường ra ngoài cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của một số người, nhưng cũng không giống như hôm nay, có người còn lấy điện thoại ra quay chụp.
Dù trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng cũng ngại không dám đến hỏi.
Cuối cùng, có một cô gái lạ mặt tới xấu hổ nói, “Anh là nam sinh trong video phải không, bên ngoài thật đẹp trai.”
Cô gái kia vừa nói vừa mở video ra đưa hai người xem.
Chu Hựu Hựu nhìn thấy cũng giật mình, đây không phải là video trước đây cô quay đăng lên mạng sao?
Hôm đó cô chỉ là tiện tay, đầy chờ mong video này nổi tiếng, ai ngờ một tối cũng không nổi một lượt thích, cho nên cũng không để ý. Không ngờ tới lâu như vậy rồi, video này lại nổi tiếng đến vậy?
Cũng trùng hợp, bộ quần áo hôm nay Phó Lâm lại giống hệt trong video, không chút thay đổi.
“Hai anh chị thật yêu nhau, chúc hai người hạnh phúc, nhất định phải vĩnh viện yêu nhau như vậy nhé.” Cô gái kia thoạt nhìn mới có , tuổi, chính là độ tuổi khao khát tình yêu đẹp đẽ nhất.
Ánh mắt cưng chiều của Phó Lâm trong video cũng đã khiến cho người ta muốn yêu đương, lượt thích cũng lên tới hơn mười vạn, nhất là câu nói ‘đồ ngốc, đừng nghịch’ trong video của anh, quả thực khiến cho người ta muốn ‘rụng trứng’.
Chu Hựu Hựu cũng không ngờ được video của mình lại hot như vậy, chính Phó Lâm còn không biết.
Trước kia ở trong khu công nghiệp cũng không ai chú ý tới anh, nhưng đến đây chơi lại toàn người trẻ tuổi, khó tránh khỏi bị người ta chú ý, nam sinh đẹp mắt như vậy, không làm minh tinh quả thật rất phí.
“Chúng ta có thể chụp một bức ảnh được không?” Cô bé kia vô cùng hưng phấn.
Phó Lâm tất nhiên là từ chối, anh không có hứng thú với mấy thứ này, cũng không nghĩ tới việc nổi tiếng gì đó.
Ngược lại là Chu Hựu Hựu, thấy vẻ mặt chờ mong của cô bé, lôi kéo tay Phó Lâm, “Anh chụp với người ta một tấm đi.”
Phó Lâm nghiêng đầu nhìn Chu Hựu Hựu, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Phó Lâm vẫn chụp một tấm ảnh với cô bé kia, cũng không có động tác hay biểu tình gì, chỉ là đứng yên đó, chỉ khi anh ở trước mặt bạn gái mới trở nên dịu dàng ôn nhu, trước mặt người khác lại giống như một tảng băng di động, quả thật khiến nhiều người ngưỡng mộ Chu Hựu Hựu.
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
Thời gian luôn trôi nhanh như vậy.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Đôi tình nhân không khỏi đối diện với một sự thật là, bây giờ bọn họ đang yêu xa, thời gian xa cách nhiều hơn so với thời gian gặp nhau.
Một tình yêu đẹp là có thể chiến thắng thời gian, chiến thắng khoảng cách, chiến thắng cả nỗi nhớ.
Trong cuộc sống về sau, chỉ cần nhớ lại ký ức lúc này sẽ có thể đợi tới lần gặp mặt tiếp theo, một lần lại một lần, anh nhất định sẽ tích cóp toàn bộ nhiệt độ và sức lực cơ thể, sau đó cho em một cái ôm ấm áp mà an toàn.