Hai người đối mặt với nhau, nhìn nhau cười một tiếng.
Tiết Chi Thu thấy Phó Lâm, cười nói, “Cháu cũng tới rồi.”
Phó Lâm lễ phép chào hỏi, “Cháu chào dì.”
“Kết quả kiểm tra hôm nay rất tốt, bác sĩ nói Hựu Hựu bây giờ có thể tự chống gậy ra đường, nếu tốt thì khoảng tháng sáu có thể đi lại bình thường.”
Phó Lâm nghe xong, theo bản năng nhìn Chu Hựu Hựu nói, “Vậy là tốt rồi.”
Tiết Chi Thu lại giao phó anh vài câu mới yên tâm đi mua đồ Tết.
Ba tháng trước, Chu Hựu Hựu bị đánh gãy chân.
Ba tháng này, cô trải qua không biết bao nhiêu đau đớn, bệnh phù, tụ máu, đinh thép, thạch cao… Nghĩ lại, những thống khổ này như mới xảy ra ngày hôm qua, vì chuyện này mà Chu Hựu Hựu không chỉ tổn thương trên thân thể, tâm lý cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Đi vài bước, Tiết Chi Thu quay đầu nhìn Phó Lâm đang đẩy con gái, vui mừng mỉm cười.
Bà vẫn muốn tìm cơ hội tốt cảm ơn Phó Lâm, ngày đó sau khi Chu Hựu Hựu được phẫu thuật xong, Phó Lâm vận dụng quan hệ của bố anh liên hệ với bác sĩ tốt nhất thành phố chữa trị giúp cô. Không chỉ thế, anh còn tìm được người gây chuyện, trực tiếp liên hệ luật sư kiện lên tòa.
Ba tháng này, Phó Lâm có thời gian là sẽ tới giúp Chu Hựu Hựu ôn bài, cho nên trong thời gian nghỉ dưỡng bệnh học tập của cô cũng chưa từng tuột dốc. Mấy lần thi tháng dù cô không tham gia, nhưng vẫn được giáo viên ưu tiên làm bài thi ở nhà, còn tự mình hoàn thành. Tóm lại, thành tích của cô vẫn tăng đều.
Cho nên, không chỉ có Tiết Chi Thu, người một nhà Chu gia đều rất biết ơn đứa bé Phó Lâm này.
Đương nhiên, không cần nói nhiều mọi người cũng biết quan hệ giữa Chu Hựu Hựu và Phó Lâm, nhưng người nhà Chu gia rất đồng ý đoạn tình cảm này.
Tiết Chi Thu lại càng đánh giá anh cao hơn, “Quả nhiên trong ngoài đều đẹp như nhau!”
Bây giờ đang nghỉ đông, qua hai ngày nữa là Tết âm lịch.
Phó Lâm đến để nói với Chu Hựu Hựu, hôm nay anh tới Châu Nam.
Hai người cùng nhau ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Chu Hựu Hựu hỏi, “Anh ăn Tết cùng ông bà ngoại sao?”
“Ừm.”
Chu Hựu Hựu cũng ừ một tiếng.
Trong lòng có chút thất vọng, rất muốn cùng anh trải qua năm mới. Mặc dù Tết dương lịch bọn họ đã ở bên nhau, nhưng đối với người lớn, Tết âm lịch mới có ý nghĩa.
“Phải rồi, hôm qua ở nhà em đã đi được rồi.” Khuôn mặt Chu Hựu Hựu tràn đầy ý cười, “Bố mẹ đỡ em, em cũng không dám đi nhiều, ở phòng khách đi được vài bước.”
Qua gần ngày hai chân không chạm đất, lúc này bước đi lại, giống như trẻ sơ sinh sợ hãi vậy.
Chân trái cô có ba cái đinh thép, chân phải cũng bó thạch cao, quả là họa vô đơn chí, cũng may là cô hồi phục nhanh.
“Không được vội vàng, cứ để từ từ thôi.” Phó Lâm nhíu mày, chỉ sợ có gì sơ xuất.
Chu Hựu Hựu gật đầu, “Học kỳ tới là em đi học được rồi, tuy rằng còn phải chống gậy, nhưng cũng may là đùi phải không cần đóng đinh thép.”
Cô còn nói, “Bác sĩ bảo em khôi phục rất tốt, có người một năm mới gỡ được đinh thép, em chỉ cần tám chín tháng là được rồi. Tháo đinh thép xong cần nghỉ một tháng khôi phục, tính ra, em còn có thể đi thi đại học được đó.”
Phó Lâm nghiêm túc nghe cô nói.
Đau xót đối với cô mà nói cũng đã trôi qua, bây giờ cô phải sống vì tương lai, có thể buông xuống mọi chuyện, trời mới biết cô phải chịu đựng bao nhiêu.
Phó Lâm vẫn nhớ ngày hôm đó cô được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, mặt mũi bầm dầm, hôn mê tới hôm sau mới tỉnh. Lúc ấy cô như sống trong địa ngục, vừa mở mắt ra cả người đều run rẩy không nói nên lời. Thậm chí tới bây giờ, Phó Lâm cũng không thể tưởng tượng nổi cô đã đau đớn thể nào, một khi nhớ tới, trái tim anh cũng đau theo.
“Chu Hựu Hựu.” Anh gọi tên cô.
Chu Hựu Hựu đang nhìn một đàn chim bồ câu cách đó không xa, nghe vậy nghiêng đầu.
Phó Lâm cười với cô một tiếng, “Không có gì.”
Chẳng qua là anh cảm thấy, hình như càng ngày càng thích cô hơn.