Cách kì thi hai ngày, Chu Hựu Hựu càng khẩn trương hơn. Bí mật nhỏ trong lòng cũng không dám nói cho Hà Thiến Tử, nếu bị cô truy hỏi đến cùng, cô cũng không thể chống đỡ được. Hà Thiến Tử rất quan tâm quan hệ của hai người bọn họ, thỉnh thoảng sẽ hỏi một hai câu.
Tiến triển thì rất nhanh, hơn nữa, theo Chu Hựu Hựu, giữa cô và Phó Lâm thật sự không khác gì bạn trai và bạn gái.
Nào ngờ, Hà Thiến Tử lại không tin, “Các cậu còn kém giai đoạn nào nữa? Nắm tay? Ôm ấp? Hôn môi sao?”
Chu Hựu Hựu, “Cậu có thể đừng nghĩ xấu xa như vậy được không?”
“Xấu xa chỗ nào?” Hà Thiến Tử nhịn không được phân tích, “Cậu nghĩ xem, tốt xấu gì cậu ta cũng là một nam sinh khỏe mạnh. Nam sinh tuổi này, sao lại không có ý nghĩ gì về phương diện kia chứ? Nếu thực sự cái gì cũng không nghĩ, chắc chắn ở phương diện đó của cậu ta có vấn đề.”
Chu Hựu Hựu ngại ngùng che miệng Hà Thiến Tử, “Cậu đừng nói nữa.”
Cô lại nghĩ ngợi lung tung mất.
Làm một người từng trải, Hà Thiến Tử nhịn không được phổ cập cho Chu Hựu Hựu.
Chu Hựu Hựu cũng là một người chưa ăn thịt heo chạy nhưng đã từng xem qua thịt heo chạy rồi.
Trong trường học, mỗi lần thi giữa kì hoặc học kì, chỗ ngồi sẽ bị xáo trộn, ví dụ như Chu Hựu Hựu lớp / rất có thể sẽ ngồi thi ở phòng học của lớp /.
Lần này có danh sách thi đưa xuống, Chu Hựu Hựu thi ở lớp /.
Từ lớp mười cho tới bây giờ, nhiều kì thi như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu được thi ở lớp .
Vừa vào lớp , ấn tượng đầu tiên của Chu Hựu Hựu là báo tường rất xinh đẹp, nghe nói ủy viên văn nghệ và ủy viên tuyên truyền của lớp có rất nhiều ý tượng.
Đến đây, Chu Hựu Hựu rất muốn biết Phó Lâm ngồi ở vị trí nào.
Cô ngại hỏi Phó Lâm, chỉ có thể tự mình suy đoán, ví dụ như anh cao lớn lại không bao giờ nghe giảng, bình thường hẳn là ngồi hàng cuối cùng, đây là quy tắc không bao giờ thay đổi ở các lớp.
Lần thi này, Chu Hựu Hựu ngồi ở dãy thứ tư, bàn thứ hai từ dưới lên.
Thi xong hai môn buổi sáng, Chu Hựu Hựu cùng Hà Thiến Tử đi dạo quanh sân thể dục. Lúc này hai người cũng không muốn học tập cái gì, kiến thức nào nên học cũng đã học xong. Hai người cùng nhau nhau nói chuyện đề thi lúc sáng, đưa ra đáp án giống nhau.
Đi dạo không quá nửa giờ, Lâm Thịnh đến gặp Hà Thiến Tử, bóng đèn Chu Hựu Hựu nhanh chóng rời khỏi.
Không có việc gì làm, Chu Hựu Hựu chỉ có thể quay lại lớp , nằm ngoài dự đoán mà nhìn thấy Phó Lâm.
Anh yên vị nằm ở bàn phía sau vị trí cô thi, giống như là đang ngủ.
Trong lớp đã có một ít học sinh dự thi, nhưng tất cả đều rất im lặng, không phát ra tiếng động.
Chu Hựu Hựu bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ ngồi, rõ ràng quan hệ giữa hai người đã thân thiết như vậy nhưng cô vẫn rất khẩn trương.
Đợi cô ngồi xuống ở chỗ của mình, người phía sau vẫn không có động tĩnh, hẳn là đã ngủ say.
Chu Hựu Hựu ngồi yên, rõ ràng không nói chuyện với Phó Lâm nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh cứ vậy ngồi sau cô, cô đã cảm giác mình buôn may bán lời rồi.
Đột nhiên cảm giác có người đang nghịch tóc mình, không cần quay đầu cũng biết là ai.
Chu Hựu Hựu buộc tóc đuôi ngựa như bình thường, tóc dài trơn mượt thẳng tắp.
Phó Lâm tiếp tục dùng ngón tay nghịch tóc cô, nói, “Hai môn thi buổi sáng của tớ rất tốt.”
Chu Hựu Hựu cười nhẹ, “Kết quả còn chưa có mà cậu đã biết mình thi tốt sao.”
Cô cũng không quay đầu nhưng biết anh sẽ nghe được.
“Biết chứ.” Anh nói, “Lần đầu tiên làm bài nghiêm túc như vậy.”