Ngoại truyện : Hôm nay không trêu ghẹo con gái, tôi muốn treo ghẹo một anh chàng đẹp trai.
Trần Hi ngồi lên xe đạp, rướn cổ nhìn theo hướng La Lệ Sa, hỏi Trần Nhất Nhiên: “Anh ơi, chị La Lệ Sa làm sao vậy?”
Cô bé vẫn thích La Lệ Sa của hai ngày trước hơn.
Trần Nhất Nhiên đáp: “Anh cũng không biết, Hi Hi ngồi cho vững, anh bắt đầu đạp xe đây.”
“Vâng.” Trần Hi gật đầu, bàn tay nhỏ bám vào lưng anh trai.
La Lệ Sa không bình thường mất một tuần, sau đó lại biến về bộ dáng cũ, trốn học như cơm bữa, thỉnh thoảng gây sự đánh nhau. Điều duy nhất không giống trước đây đó là cô ta không còn tới tìm Trần Nhất Nhiên nữa.
Những ngày tháng cấp ba qua đi rất nhanh, đối với người chuyên tâm học tập như Trần Nhất Nhiên mà nói, thời gian trôi đi lại càng nhanh hơn. Năm lớp mười hai, cậu chính thức nói với Chân Điềm và Trần Tuý dự định đi du học của mình, hai người mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn ủng hộ quyết định của cậu.
Trần Hi bình thường rất hiểu chuyện, nhưng vì Trần Nhất Nhiên muốn ra nước ngoài mà gây náo loạn một trận, khóc lóc không biết bao nhiêu lần. Cô bé từ nhỏ đã quen có anh trai luôn ở bên, vô cùng ỷ lại vào người anh trai này, Trần Tuý và Chân Điềm phải dỗ dành rất lâu mới khiến cô bé chấp nhận sự thực này.
Cũng đau lòng như Trần Hi còn có cả Lệ Lâm Lâm. Cô bé còn chưa trưởng thành, anh Nhất Nhiên đã phải đi rồi!
Trần Nhất Nhiên cũng rất lưu luyến bạn bè và người thân ở trong nước, nhưng cậu cũng đã lên kế hoạch riêng cho tương lai, Trần Tuý trước đây cũng đã từng phàn nàn rất nhiều lần vì cậu từ nhỏ đã có cách nghĩ của riêng mình cũng không phải là giả.
Năm cuối cùng cấp ba, Trần Nhất Nhiên vừa học tập, thi cử và hoành thiện rất nhiều thủ tục để chuẩn bị xuất ngoại. Có bố cậu ở bên đó, Trần Tuý và Chân Điềm cũng không lo lắng sau khi cậu ra nước ngoài sẽ không có ai chăm sóc.
Mặc dù Trần Nhất Nhiên luôn biểu hiện rằng mình đã trưởng thành rồi, không cần người lớn lo lắng.
Hôm cậu đi, cả nhà đều tới sân bay tiễn cậu, Lệ Lâm Lâm cũng theo tới. Người lớn còn tốt, chỉ nói đi nói lại mấy câu dặn dò này kia, hai đứa nhỏ thì trực tiếp khóc thành biển nước ở sân bay luôn.
Trần Nhất Nhiên nhìn hai cô bé, có chút đau đầu: “Hi Hi, Lâm Lâm, ngoan, đừng có khóc nữa, có phải anh đi rồi sẽ không trở về nữa đâu.”
Trần Hi vừa khóc vừa hỏi cậu: “Vậy nghỉ đông, nghỉ hè anh sẽ về sao?”
“À…” Trần Nhất Nhiên đã dự định sẽ tìm công việc để thực tập vào các kì nghỉ. Trần Hi thấy cậu do dự không trả lời, liền khóc lớn hơn: “Em biết ngay là anh không cần Hi Hi nữa rồi, hu hu.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Cậu cũng muốn dỗ dành Trần Hi nói rằng mình sẽ về, nhưng đến khi đó mà cậu không về được, chẳng phải sẽ làm cho Hi Hi càng đau lòng hơn sao?
“Hi Hi ngoan nào, anh trai con là đi học mà, cho dù anh trai không còn ở đây, các con vẫn có thể gọi điện cho nhau hàng ngày cơ mà.” Chân Điềm cầm khăn giấy, quỳ xuống lau nước mắt cho cô bé, “Hi Hi, con phải mạnh mẽ lên một chút, như vậy anh trai ở nước ngoài mới có thể yên tâm học tập được.”
Lời này của Chân Điềm rất có tác dụng với Trần Hi, cô bé cầm lấy tay mẹ, nín lại nước mắt: “Vậy anh ở nước ngoài phải học tập thật tốt, Hi Hi cũng sẽ học thật giỏi.”
“Ừ, anh sẽ học thật tốt.” Trần Nhất Nhiên xoa xoa đầu Trần Hi, lại xoa đầu cả Lệ Lâm Lâm ở bên cạnh, “Lâm Lâm cũng đừng khóc, khóc nhìn sẽ không xinh.”
Lâm Lâm cũng cố nén nước mắt, tay nắm lại thành nắm đấm nhỏ: “Anh Nhất Nhiên, em sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này thi đậu vào cùng trường với anh. Anh đợi Lâm Lâm tới tìm anh nha!”
Trần Nhất Nhiên nhịn cười, đợi cô bé học lên đến đại học thì cậu cũng đã sớm tốt nghiệp từ lâu rồi. Nhưng cậu vẫn gật đầu, nói với cô bé: “Ừm, thành tích của Lâm Lâm tốt như vậy, nhất định có thể thi đỗ.”
Cuộc chia tay Trần Nhất Nhiên kéo dài mãi cho tới khi cậu phải qua cửa kiểm tra an ninh lên máy bay mới kết thúc. Nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất ở cửa kiểm tra, hai cô bé vừa mới nín được một lát liền bật khóc nức nở lần nữa.
Hai mắt Chân Điềm cũng đỏ lên, Trần Tuý ôm cô vào lòng: “Không phải em vừa nói với Hi Hi phải mạnh mẽ lên sao? Nếu em cũng khóc rồi thì ai dỗ nổi Hi Hi nữa.”
“Vâng.” Chân Điềm gật đầu cố cười với anh.
Nhóm người bên này còn có thể an ủi lẫn nhau, nhưng Trần Nhất Nhiên một mình ở trên máy bay lại khóc như một tên ngốc.
Giờ phút chia ly luôn khiến người ta đau lòng như vậy, nhưng vẫn luôn phải hướng về phía trước.
Trần Nhất Nhiên đi chuyến này, liền ở nước ngoài tận năm năm, một mạch học lên học vị thạc sĩ. Trong thời gian đó cậu cũng về nước vài lần, nhưng mỗi lần đều ở lại không lâu.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cậu cũng không học lên nữa mà bắt đầu vào làm việc ở công ty của Triển Húc. Trần Hi còn cho rằng cậu chuẩn bị ở lại nước ngoài phát triển không về nước nữa.
Lệ Lâm Lâm cũng cho là như vậy, vì thế mấy năm nay cô cũng không ngừng nỗ lực học tập. Năm Trần Nhất Nhiên rời đi, cô mới học lớp hai, vì để sớm được ra nước ngoài học đại học, cô còn học vượt lớp mấy lần, rút ngắn tám năm học còn bảy năm.
Năm nay Lệ Lâm lâm cũng đã lên lớp mười hai, lúc nhỏ nói Trần Nhất Nhiên ở trường đại học đợi cô, giờ nhớ lại đúng thật buồn cười, nhưng nguyện vọng của cô vẫn là trường đại học của Trần Nhất Nhiên. Dù sao thì Trần Nhất Nhiên cũng đã ở lại Mỹ làm việc, cũng không khác biệt gì lắm.
Mười một rưỡi đêm, Lệ Lâm Lâm vẫn đang làm đề thi thử, sau khi lên lớp mười hai, mỗi lần thi cử cô đều đứng đầu, nhưng cô vẫn không dám thả lỏng. Trần Nhất Nhiên học ở trường đại học tốt nhất ở nước ngoài, những người học ở đó đều vô cùng ưu tú.
Điện thoại để trên bàn sáng lên, nếu không phải Trần Hi gửi tin nhắn đến, Lệ Lâm Lâm cũng sẽ không để ý tới.
Hi Hi: Lâm Lâm, cậu ngủ chưa?
Lâm Lâm: Chưa, sao thế bảo bối?
Hi Hi: Tớ vừa nhận được tin, sang năm anh trai tớ có thể sẽ về nước!
Lâm Lâm: Ò, lần này định ở lại bao lâu?
Hi Hi: Không phải, là về nước làm việc! Hình như công ty của bố anh ấy định mở chi nhánh ở trong nước, anh ấy về phụ trách.
Lâm Lâm:!
Lâm Lâm: Tin tức này có đang tin cậy không?
Hi Hi: Tuyệt đối đáng tin!
Lâm Lâm: Nhưng cậu vừa mới dùng từ “hình như”, “có thể”
Hi Hi:….
Hi Hi: Đợi tớ hỏi lại anh tớ, sẽ nói lại cho cậu biết! Nếu như anh ấy sẽ về, cậu không càn phải ra nước ngoài nữa!!! [hoa nở]
Trần Hi hiện tại mới học lớp mười một, đã bị Lệ Lâm Lâm bỏ lại phía sau. Sau này cô cũng mới biết, người chị em thân thiết Lâm Lâm của mình vẫn luôn thích anh trai mình.
Cho dù không còn tiếp tục làm bạn cùng lớp với Lâm Lâm nhưng quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết, nếu như Lâm Lâm cũng bỏ lại cô để ra nước ngoài, thế thì cô ở lại trong nước sẽ rất cô đơn.
Hơn nữa Lâm Lâm lại thi vào trường đại học của anh trai, cho dù cô có đổi một bộ não mới cũng không thi nổi.
Hi Hi tuyệt vọng.
Trần Hi rất nhanh nhận được tin tức xác thực, chính miệng Trần Nhất Nhiên nói rằng sang năm anh sẽ về. Thế là nguyện vọng đại học của Lệ Lâm Lâm lại thay đổi thành một trường đại học ở trong nước, đại học Đế Đô.
Có thể thi đỗ vào trường đại học Đế Đô đương nhiên cũng đã rất tốt rồi, nhưng trước giờ cô đều một lòng chuẩn bị đi du học, Lệ Thâm cũng đã không mấy dễ dàng cố gắng chấp nhận hiện thực con gái sẽ rời xa mình, cô lại đột nhiên không đi nữa.
“Vãn Vãn, em nói xem có phải Lâm Lâm vì Trần Nhất Nhiên mà không đi nữa không?” Chuyện Lệ Lâm Lâm thích Trần Nhất Nhiên, người làm cha mẹ như Dư Vãn và Lệ Thâm còn biết sớm hơn cả Trần Hi. Chẳng qua khi đó Lâm Lâm vẫn còn nhỏ, bọn họ liền coi như đó là sự sùng bái của em gái đối với anh trai, đợi cô trưởng thành rồi sẽ phai nhạt đi.
Không ngờ Lệ Lâm Lâm lại chân thành một mực như vậy. Trần Nhất Nhiên ra nước ngoài bảy năm, cô liền liều mạng học tập bảy năm, vì muốn được học cùng một trường đại học với anh.
“Có lẽ là vậy, em nghe Điềm Điềm nói Trần Nhất Nhiên sắp về nước rồi.” Dư Vãn nói xong câu này liền nhìn Lệ Thâm, “Cho dù là vì Trần Nhất Nhiên đi nữa thì cũng không sao, đại học Đế Đô cũng là một trường đại học hàng đầu rồi, hơn nữa không phải anh cũng luôn hi vọng con bé sẽ ở lại trong nước sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng…sao con bé lại thích Trần Nhất Nhiên cơ chứ!” Lệ Thâm mỗi khi nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy rất tức giận. Cũng không phải Trần Nhất Nhiên không ưu tú, ngược lại, cậu ta rất tài giỏi, từ nhỏ đã hơn người, nhưng anh ta vẫn không thể chấp nhận được việc Trần Nhất Nhiên lớn hơn Lâm Lâm tới mười tuồi.
Dư Vãn ngược lại không cho đó là vấn đề gì lớn lao: “Em thấy Trần Nhất Nhiên cũng rất tốt, lúc đầu em cũng có chút lo lắng. Nhưng anh xem Lâm Lâm mấy năm nay, cả học tập và cuộc sống đều vô cùng nỗ lực. Em nghĩ thích một người mà mang lại thái độ sống tích cực như vậy thì người đó xứng đang được yêu thích. Hơn nữa Trần Nhất Nhiên còn đẹp trai như vậy.”
Cô lần trước còn nhìn thấy ảnh của Trần Nhất Nhiên hiện giờ trong điện thoại của Lâm Lâm, bảy năm trôi qua, ngũ quan của cậu ngày càng sắc nét, khí chất cũng ngày càng thành thục.
Nghiễm nhiên là khí thế của một người làm chủ.
“…” Lệ Thâm nhìn cô không nói lời nào.
Dư Vãn nói: “Em biết anh nghĩ Trần Nhất Nhiên lớn hơn Lâm Lâm rất nhiều, nhưng thực ra khoảng cách mười tuổi cũng được mà.”
Lệ Thâm đáp: “Anh không có ý này, anh muốn nói là, em cảm thấy Trần Nhất Nhiên rất đẹp trai sao?”
“…” Dư Vãn hiểu ra, “Đương nhiên, vẫn không đẹp trai bằng anh.”
Trong lòng Lệ Thâm thấy thoải mái hơn rồi!
“Hơn nữa anh cũng đừng lo lắng quá, cho dù Lâm Lâm thích Trần Nhất Nhiên, Trần Nhất Nhiên có khi chỉ coi con bé là em gái thôi.”
Lệ Thâm liền phát hoả: “Ý gì, cậu ta còn không vừa mắt con gái chúng ta sao! Cậu ta là cái gì chứ!”
“…” Khoé miệng Dư Vãn giật giật, “Mời ngài ca sĩ nổi tiếng thế giới chú ý biểu cảm của mình một chút, giữ gìn hình tượng!”
Lệ Thâm: “…”
Bọn họ đang ở trong phòng thảo luận chuyện của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm cũng đang ở phòng mình nghĩ tới anh. Trong phòng cô có một chiếc tủ, bên trong đựng tất cả các món quà mà Trần Nhất Nhiên đã gửi từ nước ngoài về cho cô trong những năm qua.
Trần Nhất Nhiên mặc dù rất ít khi về nước, nhưng vẫn thường xuyên gửi quà về, mỗi lần anh gửi quà cho Trần Hi, đều sẽ gửi thêm một phần cho Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm đón sinh nhật, anh còn gửi quà riêng cho cô. Bảy năm qua, chiếc tủ này đã chứa đầy đồ đạc, trong đó còn có một bức ảnh, là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cô và Trần Nhất Nhiên.
Bức ảnh chụp cùng Trần Nhất Nhiên lúc cô còn học mẫu giáo với, ngày đó là sinh nhật của cô, Trần Nhất Nhiên cũng tới dự.
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy.
Những năm này học tập vất vả như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy những món đồ quý giá mình cất giấu này, cô liền cảm thấy có thêm động lực để kiên trì tiếp tục.
Năm lớp mười hai đã trôi qua hơn một nửa, bước vào giai đoạn quan trọng nhất. Lệ Lâm Lâm như chiếc đồng hồ đã lên dây cót, trước khi có kết quả thi đại học cũng không buông lỏng một chút nào cả.
Sau khi nhận được giấy báo nhập học của trường đại học Đế Đô, cô thông báo cho Trần Nhất Nhiên đầu tiền, Trần Nhất Nhiên đã gửi cho cô một món quà tốt nghiệp, còn tự tay viết cho cô một lá thư chúc mừng.
Một năm sau, công ty của Triển Húc chính thức thành lập chi nhánh ở trong nước, Trần Nhất Nhiên trở thành giám đốc chi nhánh, trở về nước phụ trách mọi công việc.
Ngày anh về nước, Lệ Lâm Lâm đang làm người mẫu giúp một bạn học trong câu lạc bộ nhiếp ảnh.
“Woa, em gái Lâm, không phải nói chứ nhan sắc này của cậu mà tiến vào giới giải trí thì sẽ giết hết những người kia không còn một manh giáp!” Cô bạn học cầm máy ảnh không ngừng đổi góc độ chụp Lệ Lâm Lâm. Đương nhiên cô ta biết Lệ Lâm Lâm là con gái của ngôi sao Lệ Thâm, cũng được thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp từ bố mình.
Lệ Lâm Lâm vừa định mở miệng nói chuyện, bạn học đã vội vàng hét lên như lâm trận: “Cậu đừng nói gì hết! Cứ yên tĩnh làm một mỹ nữ đi, xin cậu đấy!”
Lệ Lâm Lâm rất đẹp, cả trường đều biết, Lệ Lâm Lâm im lặng liền trở thành em gái Lâm mĩ mạo như hoa, nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng nói chuyện… liền biến thành anh Lâm- một tên lưu manh sẵn sàng trêu ghẹo mọi cô gái xinh đẹp trong trường.:)
Kỹ năng thiên bẩm chọc ghẹo người khác này đại khái là được di truyền từ bố của cô ấy đi
Lệ Lâm Lâm im lặng mỉm cười.
Sau khi chụp ảnh xong, Lệ Lâm Lâm tháo tóc giả, thay quần áo. Bạn học đưa cho cô một chai nước khoáng: “Em Lâm à, hôm nay cảm ơn cậu nhé! Lần sau muốn luyện tau mình lại tới chụp cậu đó.”
“Được, có cần giúp gì cứ tới tìm mình bất cứ lúc nào, trước giờ mình chưa bao giờ từ chối yêu cầu của người đẹp cả.” Lệ Lâm Lâm nhận lấy chai nước, mở nắp chai một cách nhanh nhẹn và gọn gàng, sau đó ngửa đầu uống một ngụm.
Đúng là đẹp chết người!
Bạn học vừa nhìn vừa ho khan, trong lòng thầm nghĩ em Lâm quả nhiên có độc, ngay cả cô ta là con gái mà cũng không thể miễn nhiễm.
“A, cũng muộn rồi, mình phải đi đây.” Lệ Lâm lâm đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài. Bạn học cũng đứng dậy theo, có chút tò mò hỏi cô: “Hôm nay không phải được nghỉ sao, cậu lại định đi đâu trêu ghẹo nữ sinh vậy?”
Lệ Lâm Lâm khoác túi xách lên vai, quay đầu nhìn cô ta, khoé miệng nở một nụ cười: “Hôm nay không trêu ghẹo con gái, tôi muốn trêu ghẹo một anh chàng đẹp trai.”