Bảo Bình thở dài ngao ngán, nặng nhọc lê thân lên bục giảng. Cô khó chịu nhìn đám bất trị làm loạn không nể một ai.
Vẫn còn trong tiết mà. Thầy Y. đi đâu thế không biết?!
"Sư Tử đừng hét nữa."
"Quay lại chỗ mau, Bạch Dương."
"Aa! Đừng vẽ bậy lên tường Song Ngư."
"Song Tử, mất mặt quá!"
"Trời ơi, sao mấy người không ngồi tự kỉ như Xứng Nhi được hả?!"
Lương Xứng Nhi (Thiên Bình) nghe có người gọi tên mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên. Đoạn, cô lơ mơ quay lại trạng thái đếm kiến ban đầu.
Bảo Bình thực muốn giương cờ trắng với Xứng Nhi (Thiên Bình) mà.
Cô lại tiếp tục thở dài.
Mấy đứa này, sao giống trẻ mẫu giáo thế?!
Bỗng, cảm nhận có ai chạm vào vai mình, Bảo Bình lập tức quay sang. Sống mũi cô vừa khít chạm trán người kia.
Bảo Bình hơi ngẩn người, đôi môi khẽ mấp máy định nói nhưng thôi.
Nắng lấp lánh trượt qua cửa sổ, trải dài lên gương mặt nhìn nghiêng của cô.
"Lớp trưởng, chúng tôi xin về trước." thanh âm đối phương đều đều, phảng phất một loại cảm xúc không tên. Kim Ngưu nở nụ cười nhẹ với Bảo Bình, khẽ nép người sang một bên. Đằng sau cô là Thiên Yết.
Bảo Bình nhận được cái gật đầu của bạn học Trình, vô thức đáp lại. Vũ Mặc Bảo Bình dù cảm thấy Kim Ngưu rất đáng thương, nhưng lại không ngu ngốc đến nỗi can thiệp vào. Đây là câu chuyện của những con người quyền lực, một thường dân như cô căn bản không nên tò mò.
"Ừ. Tôi sẽ báo lại thầy chủ nhiệm."
Bảo Bình biết hôn ước của hai người, dẫu vậy vẫn chỉ 'biết' theo đúng nghĩa đen. Ẩn tình gì đó, cô tuyệt nhiên không hiểu rõ.
Kim Ngưu hơi cúi đầu nói cảm ơn. Cô xoay người bước ra ngoài cửa cùng Thiên Yết.
Bảo Bình nhìn bóng dáng họ, không nén được cái tặc lưỡi. Lúc nãy, cô thấy khóe mắt Kim Ngưu đo đỏ, lòng liền dấy lên sự cảm thương. Cô không hỏi tại sao vì lúc đó có Thiên Yết. Như thế lại cũng không hay cho Kim Ngưu.
Trong khi đó, ở cuối lớp, một đôi đồng tử tím lẳng lặng cụp xuống.
Kim Ngưu, sao cậu lại phải chịu đựng nhiều như thế?
Cùng một nội dung, hai con người bất giác đặt nghi vấn lên Kim Ngưu.
Xử Nữ lặng lẽ dõi theo Kim Ngưu, đáy mắt âm u chiếu thẳng vào Thiên Yết.
Kim Ngưu đã khuất bóng, cô vẫn đăm chiêu nhìn theo hướng đó.
Thật trớ trêu!
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Owoah!!
Từ dưới lớp, một âm thanh chẳng mấy thân thiện vang lên.
Bảo Bình và Xử Nữ đồng loạt nghiến răng. Người ta đang dạt dào cảm xúc mà mấy người cắt ngang phỏng?
Bọn khốn nạn! Bà thề bà sẽ phanh phui hết bí mật của tụi bây. [Nó đâu liên quan gì -_-. Cái này là giận cá chém thớt mà]
Mười lăm phút sau, Bảo Bình chính thức bất lực.
"IM LẶNG. TÔI SẼ PHÂN CÔNG CHO BUỔI HỌC PHỤ ĐẠO SẮP TỚI..."
Nét chữ ngoằn ngoèo to tướng của lớp trưởng bay lượn trên tấm bảng đám thương.
Quác
Quác
Quác... pm...
Mười ba con người ngồi nhìn nhau.
Rồi họ lại nhìn nhau.
Và lại nhìn nhau.
...
"Cái qué gì thế?!" Sư Tử phẩy phẩy bàn tay mập mạp của mình, biểu môi lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Cơn gió mang hơi sương phảng phất đâu đây, lướt qua từng người.
Căn phòng trùng xuống, u ám lạ thường. Ai nấy đều mang đầy hắc tuyến trên đầu. Gương mặt lầm lì vô cùng nghiêm trọng.
Nhân Mã ngáp ngắn ngáp dài, không thèm kiêng nể ai, lập tức trèo lên cửa sổ lớp mà đánh một giấc. Mái tóc anh rũ xuống, vài sợi còn vương lại trên mép tai.
Giữa ngôi trường lớn, chỉ còn một phòng sáng trưng cùng tiếng thở đều đều của một thiếu niên.
"Mẹ nó! Rốt cục sao tôi lại ở đây?" Cự Mạn Huy (Cự Giải) uất ức nói. Anh hận không thể băm vằm tên lớp phó lười nhác bạ đâu ngủ đấy. Chẳng hạn bây giờ người nào đó đem vứt Nhân Mã xuống sông, chắc gì cậu ta đã biết.
Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt lập tức dồn vào Vũ Mặc Bảo Bình.
Wae? Sao lại nhìn tôi? Tôi có tội tình gì?
Bảo Bình nghĩ nhưng không dám nói. Cô nuốt khan, nở nụ cười xòa gượng gạo; trong khi đôi con ngươi láo liêng nhìn quanh. Cô phải cẩn trọng mà phát ngôn, khôn cùng bị xử đẹp như chơi. "À há, cậu hỏi gì lạ vậy Mạn Huy? Chúng ta ở đây là để phụ đạo cho kì khảo sát sắp tới."
Quác
Quác
Quác
Trắng, đỏ rồi xanh. Biểu cảm của đám A rất phong phú. Nhân Mã ở khung cửa sổ bỗng ho sặc sụa, chút nữa là té nhào ra sàn.
Xử Nữ giật giật khóe miệng, bàn tay cầm li trà run rẩy kịch liệt. Cô liếc sang Cao Tử Phong (Song Tử), thấy anh phớt lờ cô. Cô đã không biết, anh đang lườm Lương Xứng Nhi (Thiên Bình).
Lương Xứng Nhi (Thiên Bình) đang bận phóng tia lửa với Sư Tử.
"Mà, phụ đạo này chỉ cho mấy bạn liệt môn. Sao mấy người đến đây hết vậy?" lớp trưởng đại nhân ngây thơ hỏi.
Cự Mạn Huy (Cự Giải) chằm chằm vào Xử Nữ. Vương Chấn Khang (Thiên Bình) chằm chằm 'liếc mắt đưa ghèn' anh.
Flashback
Sư Tử la hét một hồi cũng chán, xoay người nhìn con bạn đang đếm kiến.
Cô quan sát từng người quanh lớp học, rồi tỏ vẻ chán chường, gật gù mà đánh giá.
"Cái lớp chuyên mà lại vô văn hóa thế này sao? Trời trời, hóa ra trong lớp chỉ còn mình tao bình thường nhỉ Nhi?"
Xứng Nhi (Thiên Bình) không đáp lại.
Sư Tử cũng chẳng quan tâm điều đó, tiếp tục với màn độc thoại tự sướng của mình.
"Ây da, xem thằng Ngư kìa, lớn to đầu rồi còn ngồi vẽ lên tường, lại là Son Goku nữa mới đau. Thằng cha đó hôm nay trúng thực chắc? Mấy bữa nghiêm túc, tiêu sái chuẩn soái ca lắm mà. Ây da, ta nói cuối cùng đứa nào cũng bị đứt vài dây. Còn bạn Bạch nữa, làm gì nhảy qua nhảy lại như siêu nhân thế? Tội nghiệp bạn trẻ, xem Batman nhiều quá rồi. Ha há, thằng Phong mắc cười ghê! Chả bị Xử dần tơi tả luôn. Đáng đời, đáng đời. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, hihi."
Chung quy lại, chỉ mình Sư Tử này là bình thường thôi. Cô chốt một câu.
(T/g: Liên quan:v~)
Sư Tử chợt thấy Bảo Bình hí hoáy trên tấm bảng đen, đâm ra tò mò ghé nhìn.
Cô đơn thuần rất tốt bụng nga. Trong lớp đứa nào cũng làm việc riêng, chắc gì đã để ý đến lớp trưởng đang muốn thông báo? Thôi thì Sư Tử đây sẽ đọc và thông báo lại cho mấy đứa.
...
Hết tiết...
Sư Tử chống cằm suy tư, nghĩ có nên nói hay không. Cô thở dài liên tục, bàn tay theo bản năng vẽ linh tinh ra bàn. Cô điểm lại từng khuôn mặt trong lớp, rồi vò đầu bức tóc mình.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác tội lỗi ập đến, cô cảm thấy chỉ bản thân biết điều này thực không phải lẽ. Sư Tử lắc lắc đầu. Không, lỡ có đứa khác biết nữa sao? Như con Nhi chẳng hạn? Khờ khờ ngu ngu chứ đôi lúc xuất thần lắm.
"Nhi."
"Nói."
"A, mày......biết gì chưa? Thông báo mới ấy!"
Lương Xứng Nhi (Thiên Bình) gật đầu chắc nịch, hăm hở nhìn Sư Tử.
Sư Tử khẽ thở phào, vừa mừng vừa ấm ức. Cô vẫn muốn thử xem Lương Xứng Nhi (Thiên Bình) thực đã biết?
"Nếu mày hỏi thì tao trả lời. E hèm, Bác Hồ mất rồi đúng không? Hay là Binladen đã chết?"
Sư Tử chính thức hóa đá. Huhu, xin lỗi Nhi, do tao toàn chơi khăm mày nên mày khùng luôn rồi.
Sư Tử liền trở lại trạng thái ban đầu, ghé sát tai con bạn: "Chuyện là......"
...
"Tử Phong, tao kể mày nghe..." Xứng Nhi (Thiên Bình) từ bàn đầu chạy xuống, lay anh chàng đang cật lực chép bài. "Chỉ còn năm phút giải lao thôi, nghe tao đã."
Không phải Xứng Nhi (Thiên Bình) không chọn mấy bạn gái để nói, mà là bọn chúng đang lên cơn, không thể động vào. Thấy Tử Phong (Song Tử) là an toàn nhất, cô vớ ngay.
"Tha cho tao! Đến bây giờ tao mới nhận ra là chút nữa kiểm tra. Còn năm phút thôi đó, chết tao mất."
"Rồi rồi, là vầy......."
Chưa đầy một phút sau...
"Xử, mày, tao kể nè....."
Xử Nữ khinh khỉnh nhìn Tử Phong (Song Tử), tay cầm quyển sách vả ngay anh. Cô quắc mắt, ý bảo nói nhanh.
"Ừm ừm. Mà chắc không?"
"Chắc luôn. Mày nghĩ tao là ai?!"
Một phút nữa...
"Huy, nói nè......"
Cự Mạn Huy (Cự Giải) giật thót tim, nghiêng đầu nhìn Xử Nữ. Nhưng anh không hề nhìn vào mắt cô, anh cố lãng tránh nó. Anh không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, càng không muốn thừa nhận tình cảm với Xử Nữ. Anh muốn gạt bỏ tất cả với cô bạn thanh mai trúc mã này, vì anh sợ.
Anh thực sự sợ.
Huy, cậu sao vậy? Ai đánh cậu?
Xử Nữ à, tớ xin lỗi, tớ không lấy lại chiếc nơ cho cậu được.
Cự Mạn Huy (Cự Giải) siết chặt bàn tay.
"Uây, Huy, Huy......mày có nghe tao không?!" Xử Nữ vô tư vỗ vỗ mặt anh.
"Như thế này......"
Một phút thần thánh...
Vương Chấn Khang (Thiên Bình) từ nhà vệ sinh bước ra, thoải mái ưỡn người. Một bóng đen lập tức vồ tới, nắm chặt bả vai anh.
"C-chuyện là vầy...vầy...nghe nói..."
Vương Chấn Khang (Thiên Bình) dỏng tai nghe Cự Mạn Huy (Cự Giải) nói hết mọi thứ.
Bất quá, anh cảm thấy mình thật vĩ đại.
RENG...RENG...RENG
Chỉ trong năm phút giải lao, tin tức đã truyền khắp lớp. Ngoại trừ lớp trưởng.
"À rể, mọi người sao xôn thế?" Bảo Bình thầm thắc mắc.
End flashback
"Sư Tử, rốt cục là như thế nào?!" tất cả hậm hực nhìn bạn trẻ.
"Thế lào là thế lào? Bọn bây mắc cười quá! Nếu muốn thì giờ về cũng được mà."
Một vài bạn đã bắt đầu nhột.
"K-không. Không thể về. Mày...mày nghĩ sao mày bảo ở lại, tốn...tốn công sức, tiền xăng ba mẹ...." Cự Mạn Huy (Cự Giải) lên tiếng phản bác.
"Xùy, không phải do mày sợ ở nhà một mình sao?" Sư Tử phồng má, vô tình làm nhột biết bao nhiêu người.
"Sao...sao mày b-biết?!"
"Xử nói."
Và, lập tức những ánh mắt hình viên đạn chĩa vào Xử Nữ.
Bảo Bình ngồi giữa mà toát mồ hôi. Gió lạnh cứ lùa vào mặt cô, không hiểu sao cô lại thấy nóng. "Mà này, Sư đọc thông báo mà sao thành vầy."
Tôi sẽ phân công cho buổi học phụ đạo sắp tới. Chiều nay tan học các bạn Song Song, Mạn Huy ở lại bồi dưỡng môn văn (do các bạn ngu văn quá) cho kì khảo sát. Bạn Xử Nữ sẽ phụ trách chuyện này (do bạn ấy giỏi văn quá).
Chiều nay tan học khảo sát?
Lala, trình độ lé của bạn Sư đang ngày một "phát triển".
"Mà chỉ như vậy mà mấy người tin sao? Làm gì có chuyện khảo sát buổi tối?" lớp trưởng Vũ mạnh dạn nêu ý kiến.
Song Ngư gãi gãi đầu, anh cố đánh trống lảng:
"Thôi, đã lỡ đến rồi thì phụ đạo cả đám chung luôn."
Một đám loi choi trong căn phòng học, tạo một quang cảnh chẳng mấy hữu tình. Trăng thanh, gió mát?! Thôi dẹp đi.
Xử Nữ thở dài ngao ngán cất tập sách, ưỡn người mệt mỏi. Cô chống cằm, mông lung nhìn khoảng không vô định, khóc thầm khi thấy trình độ văn của Mạn Huy (Cự Giải) và Song Song (Song Tử).
Bảo Bình quyết định lên tiếng sau một hồi vật vã: "Được rồi, Mạn Huy, phân tích nhân vật chị Dậu. Đây là nhân vật học từ cấp hai đấy."
Cả đám lon ton quây kín Mạn Huy (Cự Giải) cố dỏng tai mà nghe.
Mạn Huy (Cự Giải) có vẻ rất tự tin, nói:
"Chị Dậu là một người phụ nữ hiền lành, nhẫn nhục, thương chồng thương con. Vì nghèo khó, ngày qua ngày chị phải bán bắp kiếm ăn. Vậy mà chị vẫn không đủ tiền để nộp sưu; và từ đâu lại lòi ra một suất sưu nữa của con chó mẹ đã mất. Để chuộc chồng về, chị đành cắn răng bán cái Tí và ổ chó con. Khốn thay, cụ Nghị Quế tham lam đã ép giá con chị và đàn chó. Chị đành phải bán luôn bịch bắp vừa nướng xong. Hức, chị đúng là cao thượng, bán con cứu chồng."
[Tác giả: vì Cự Mạn Huy (Cự Giải) cà lâm quá, ghi thế không tiện cho độc giả. Nên lời thoại của Mạn Huy sẽ được in nghiêng, nhằm hiểu là cậu ấy đang cà lâm]
"Chó má nó! Mạn Huy, đừng tự đạo truyện người ta như thế." Xử Nữ tức điên lên, thẳng tay vỗ vào đầu anh.
Mấy đứa (trừ một thằng) khác ngoác mồm ra mà cười.
Xử Nữ lườm một cái, cả đám im bặt.
"Aigoo, Huy ơi, hay quá. Mày làm văn hay quá, chị Dậu thật đáng thương." Cao Tử Phong (Song Tử) sụt sùi nói.
Bảo Bình và Xử Nữ đã chính thức điên lên.
Ngày tháng năm ,
Oa oa, hâm mộ Mạn Huy quá. Bắn tim nè, Huy Huy. Xì, vậy mà sao Xử Nữ và lớp trưởng lại đánh mình nhỉ? Mình đâu làm gì sai, mình chỉ cảm thông với hoàn cảnh bán bắp nướng của chị Dậu thôi mà. Chậc, thì bảo, cái tụi (Bảo Bình và Xử Nữ) không hiểu nghệ thuật gì hết, vậy mà bảo chuyên văn. Hí hí, sau này mình làm nhà phê bình văn học chắc nổi tiếng lắm~.
-Cao Tử Phong-
Xử Nữ chưa kịp đưa trà lên miệng, liền ho sặc sụa. Tử Phong, nó dám viết thế à? Đợi đi, bà sẽ cạn máu mày.
Vở kịch nhỏ:
Bạch Dương: Có bài trắc nghiệm kiến thức cho mọi người nè, ai tham gia.
Sư Tử: Tao, không tham gia.
Bạch Dương:_(_^_)_>Kệ mọe mày! A, Song lại đây. Hỏi nha, Trần Quốc Tuấn là ai?
Song Song: tỉnh bơ ông nội Trần Quốc Toản.
Bánh bao: Đừng tin em ấy. Xạo đó.
To be continued...
Cảm thấy chương xàm xàm sao í....