[12 Chòm Sao] Tôi Là Ai?

chương 21: hỗn loạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Này! Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ! - Sư Tử cốc đầu cô nàng Song Ngư, ngán ngẩm nói.

Chẳng qua là thấy cô ở lại biệt thự một mình không được yên tâm nên mới muốn kéo cô đi cùng thôi. Dù sao thì anh cũng đã hỏi trước với Song Tử trước khi đưa cô đi rồi.

Cơ mà, bây giờ thì anh thật sự có chút hối hận với ý định của mình. Nhìn xuống bàn tay của mình, Sư Tử không khỏi thở hắt ra, than thầm, nhưng cũng không thể không bật cười.

Lúc anh đang cố gắng nói với Song Ngư mình là Sư Tử, cô nàng này đã không tiếc cắn anh một cái đến mức chảy máu. Đã vậy, khi Sư Tử la oai oái với cô thì cô còn cố tình gằn mạnh một cái rồi mới thả tay anh ra. Khó khăn lắm mới kéo cô tới Tylesari được, vậy mà con bé này cứ lườm anh suốt cả đoạn đường. Thật là khiến cho người ta không khỏi bất lực mà.

Mà ở phía cô gái vừa bị anh kéo đi từ Rental sang đến tận Tylesari, Song Ngư ôm đầu nhìn Sư Tử bằng ánh mắt bất mãn.

Con người xấu xa này!

Dám dọa cô sợ đến muốn ngất đi chỉ vì muốn kéo cô tới đây đi dự tiệc cùng anh.

Có thật không vậy chứ?

Giỡn với cô sao?

Cô còn nhớ lúc trợn mắt nhìn anh khi phát hiện người đang bịt miệng mình là Sư Tử, anh đã không tiếc hơi mắng cô là không biết để ý, cắn anh đau muốn chết! Không chỉ vậy, anh ta còn canh lúc cô chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng nắm chặt tay cô kéo lên chiếc xe ngựa bay đang chờ sẵn, bay thẳng tới Tylesari!

Thề có thần Zeus tối cao, chắc chắn đó là chiến mã của triều đình! Mấy con chiến mã chỉ mất khoảng một tiếng là đã có thể bay thẳng tới Tylesari, khiến cho bữa tối vừa vào bụng của cô như muốn phản chủ trào ngược hết ra ngoài.

Đã vậy, cái con người này còn chẳng buồn quan tâm cảm nhận của cô, luôn miệng nói cho cô nghe những việc như lí do, lễ giáo,... bảo rằng cô không nên thế này, lại nên làm thế kia, tuyệt nhiên không hề có một câu nào liên quan tới việc hỏi ý kiến của cô, như vậy chẳng lẽ không đáng giận?

Nghĩ lại những chuyện đó, ánh mắt của Song Ngư càng trở nên dữ tợn hơn, nhìn Sư Tử với ánh mắt bực tức.

- Muốn nói gì thì nói đi, trợn nữa coi chừng mắt lồi ra luôn đấy! - Sư Tử phì cười khi thấy cô nàng phồng mang trợn má với mình.

Song Ngư nào có biết là chỉ vì cảm thấy thích thú trước biểu hiện của cô nên Sư Tử mới cố tình coi như không quan tâm đến quyết định của cô, mỉm cười rất vui vẻ nhìn cô liên tục trợn trừng mắt, phồng má tức giận với mình.

- Anh... Anh... - Song Ngư tức đến mức nói không nên lời.

- Được rồi, được rồi. - Anh ôm eo cô, kéo cô đi cùng mình vào sảnh lớn - Giúp anh một chút thôi. Mấy hoạt động như thế này nhàm chán lắm, đi một mình sao vui nổi.

Song Ngư nhíu mày nhìn bàn tay to đeo găng tay trắng đang đặt trên eo mình.

Không quen, nhưng cũng không có cảm giác ghét bỏ.

Tới cũng tới rồi, đâu có từ chối làm chi nữa đâu.

- Kì này anh nợ em đấy! - Song Ngư bực dọc bước đi, vẫn không quên mặc cả.

- Ừ ừ. Anh biết rồi. - Sư Tử phì cười, kéo cô đi vào bên trong.

Ngay từ khi bước vào, Song Ngư đã phải trầm trồ vì những viên đá quý lấp lánh được treo khắp cung điện như, nhưng rồi cô lại nhanh chóng thất vọng. Cung điện này dùng đá quý làm đồ trang trí, dùng những loại vải đắt tiền để trải xuống, làm rèm, các bức tường cùng các vật dụng đều được làm bằng vàng,... Những thứ xa hoa này chỉ làm người khác cảm thấy khó chịu, gò bó, hoàn toàn không có chút gì gọi là trang nhã, lịch sự, chỉ là sự khoe khoang dễ thấy mà thôi.

Hoàn toàn không có chút bố cục hay nghệ thuật nào.

Cô liếc mắt nhìn cảnh vật bày trí xung quanh nhưng lại nhanh chóng lười nhác rời mắt đi chỗ khác. Ánh mắt cô tập trung ở những cái bàn được đặt ở giữa sảnh lớn mừng khách. Những cái bàn đó lấp đầy bởi rất nhiều món ăn ngon khác lạ của đất nước này, mùi hương thoạt nhìn cũng rất thơm ngon. Cô khẽ xoa xoa cái bụng bằng phẳng, cô đói rồi!

Khẽ giật tay Sư Tử, Song Ngư thấy anh xoay đầu nhìn mình, liền tươi cười đánh mắt về phía những chiếc bàn, Sư Tử ngay lập tức hiểu ý cô.

Anh dẫn cô đi tới bàn tiệc, lấy giùm cô một chiếc đĩa trắng với nhiều hoa văn để đựng đồ ăn.

- Em muốn ăn gì? - Anh quay qua hỏi Song Ngư.

- Em tự lấy được rồi! - Cô mỉm cười, nhận lấy chiếc đĩa trên tay anh.

Ngay từ đầu, Song Ngư đã không thể rời tầm mắt khỏi miếng bánh kem bông xinh đẹp được bày lên phía góc trái chiếc bàn chính giữa rồi. Như vô tình, Song Ngư lách người ra khỏi bàn tay đang đặt trên hông mình của Sư Tử, nhanh chóng bước lại đó.

Ôi , trang trí đẹp quá!

Miếng bánh kem nhỏ hai tầng vừa miệng, lớp bánh bông và lớp kem mịn cách điệu nhau rõ ràng, đan xen là những lát dâu tươi đỏ mọng. Chỉ nhìn thôi mà Song Ngư đã mê mẩn rồi.

Song Ngư vui vẻ định bảo người phục vụ đang đứng cắt cho cô một phần thì đã có người nói trước cô:

- Cho tôi một phần.

Cô bất giác quay người về phía có giọng nói vừa rồi.

Là một người con trai rất đẹp. Anh ta có mái tóc dài ngang lưng được buộc gọn gàng màu tím than pha chút ánh đỏ. Ánh mắt thờ ơ màu khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì. Đôi môi không mỏng cũng không dày vẽ ra một vòng cung cong xuống hoàn hảo, tuy không cười, nhưng khuôn mặt của anh tựa hồ đang chế nhạo cái gì đó khiến Song Ngư cảm thấy tò mò, muốn được đoán xem anh ta đang nghĩ gì.

Liếc xuống bộ vest xanh được là phẳng phiu, Song Ngư không khỏi huýt sáo.

Đây là tác phẩm đầu tiên trong bộ sưu tập "Lễ phục" dành cho nam của cô nha! Không hiểu người này có thân phận thế nào mà mua được nó nhỉ?

Bộ lễ phục là hướng đến những quý ông thư sinh, thanh tú nên nó được may khá ôm lại, để có thể lộ ra dáng vóc cao gầy, thanh nhã của người mặc. Vừa vặn là người này lại như được sinh ra cho bộ lễ phục này vậy: Dáng người thanh mảnh, gầy gầy, tay chân thon dài, tôn lên từng đường nét trên bộ lễ phục cầu kì. Những được viền nếp trắng trên áo càng tô điểm cho cơ thể người đàn ông này. Chiếc quần dài cùng màu với viền đen xuôi theo viền trắng trên áo tạo thành một hợp sắc tuyệt vời trên nền xanh của vải...

Mãi suy nghĩ, cô nàng chẳng hề nhận ra là đối phương cũng đã nhận thấy ánh nhìn của cô và bắt đầu đánh giá ngược lại mình.

Người đàn ông giơ tay nhận chiếc đĩa bánh, cảm giác có ai đang nhìn mình, liền quay lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Song Ngư, anh nhướng mi.

Là một cô bé xinh đẹp, trông thật ngây thơ, đáng yêu trong chiếc đầm nhẹ nhàng kia.

Bộ đầm ngắn màu kem nhạt được may tỉ mỉ, khéo léo, nhờ viền đăng ten nhạt màu cùng ren ôm eo cô tôn lên vòng eo mảnh khảnh. Phần vải xuyên thấu màu đen điểm xuyết không che được màu trắng ngần của làn da mà còn lộ rõ xương quai xanh xinh đẹp. Trông vừa đơn thuần như sương ban mai, lại vừa thanh tao và quý phái.

- Xin hỏi, cô có chuyện gì cần nói?- Ngữ khí thật cao ngạo.

Đến lúc này, Song Ngư mới hoàn hồn, lại nhận được cái ánh nhìn đánh giá của người đối diện, cô không khỏi đỏ mặt vì ngượng. Thôi rồi, tự nhiên lại ngơ ngẩn ngắm người ta, còn để người ta phát hiện nữa chứ.

- À... Ừm... Không có... Không có gì!

Song Ngư cười khan hai tiếng, chân bước sang bên trái, lại gần chiếc bàn thức ăn, tỏ ý nhường đường để người đó đi.

Anh ta hơi ngạc nhiên nhìn cô nhưng rồi cũng không để ý. Anh nhanh chóng bước qua Song Ngư,.

Mà cô công chúa Wanteri ánh mắt lơ đãng liếc nhìn chỗ khác, làm như không nhìn đến anh. Có điều, ngay khi anh đi lướt qua, ánh mắt Song Ngư vẫn là phản chủ, kín đáo liếc mắt về phía anh chàng một cái.

Do quá thấp so với người đối diện, ánh mắt cô vừa vặn rơi trúng về phía cổ anh. Nhìn thấy, cô hoảng hốt xoay người, nhìn chằm chằm vào đối phương cho đến khi anh ta hòa vào những người dự tiệc và không phân biệt được nữa.

Song Ngư ngạc nhiên nhìn về phía anh ta vừa đứng, đồng tử co rút lại. Cô không tin vào mắt mình. Nhớ lại hình ảnh lúc nãy, Song Ngư nhìn thấy rõ trên cổ anh ta là một hình xăm, con chim ưng vỗ cánh, ngậm trong miệng một thanh kiếm sắc, dài, băng qua đại dương rộng. Cái hình xăm đó, giống hệt hình xăm của người đã suýt khiến cô mất máu đến chết! Người trong nhóm Demons! Tuy khuôn mặt của người lần trước không đẹp bằng người này nhưng chẳng có gì để chứng minh người đó không đeo mặt nạ... Hơn nữa, cho dù có nhiều người có hình xăm này, thì cái vết thương ở phía trên hình xăm chừng đó cũng đã đủ chứng minh đó là hắn ta. Cái vết đó, là do cô gây ra!

- Thưa, người có muốn dùng một phần không ạ?- Tiếng người phục vụ đưa Song Ngư về hiện thực.

- À, ừm, lấy cho tôi một phần.

Cô phải nói việc này cho Sư Tử!

Bước nhanh về phía Sư Tử đang đứng tiếp chuyện với một người đàn ông đứng tuổi, Song Ngư cắn cánh môi, nhìn về phía anh.

Một phần vì không muốn xen vào cuộc hội thoại của hai người, một phần là vì tin tức cô vừa phát hiện.

Người đàn ông đang trò chuyện với Sư Tử mặc một bộ đồ màu lam nhiều lớp, nhìn qua có thể nhận ra đó là trang phục truyền thống quý tộc của đàn ông đất nước này. Dựa vào chất liệu vải, cô có thể đoán, người này có thể là thuộc dòng dõi hoàng tộc. Loại vải ánh kim màu này chỉ có hoàng tộc của Tylesari mới có thể mặc. Thế nên, cô thật sự không dám xen vào.

Sư Tử đang tiếp chuyện với hoàng thân nước Tylesari, thì như có thần giao cách cảm, ánh mắt anh nhìn về phía Song Ngư. Nhìn vẻ mặt của cô, anh đoán, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Anh giơ tay ý bảo cô tiến lại đây, chỉ thấy cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước lại.

Mỉm cười, anh giơ ra cánh tay nắm lấy eo Song Ngư, kéo cô sát lại mình. Mỉm cười nhìn người trước mặt:

- Ngài Wen, giới thiệu với ngài, hôn thê của tôi, Song Ngư.

- Ồ... Ra là công chúa nước Wanteri, thật sự là một vinh hạnh.- Người đàn ông nhìn hai người bằng ánh mắt vui vẻ.

Ông giơ tay ra, cầm lấy bàn tay trái đang rảnh rỗi của Song Ngư và hôn nhẹ vào mu bàn tay cô. Mỉm cười nhìn người trước mặt, Song Ngư thận trọng đáp lời:

- Cảm ơn ngài, bữa tiệc rất tuyệt vời ạ..

Hầu hết các buổi tiệc của hoàng gia Wanteri cô đều được phép tránh mặt vì chưa làm lễ thành niên. Do vậy nên các kĩ năng giao tiếp như thế này đối với Song Ngư ít nhiều đều chỉ là lí thuyết, rất ít cơ hội thực hành. Lúc này phải trực tiếp tham gia, cũng khiến cho cô không khỏi bỡ ngỡ, thấp thỏm.

Tiếp chuyện với vị hoàng thân một lúc, Song Tử nhanh chóng cáo lui, kéo cô ra một góc kín đáo ít người lui tới.

- Có chuyện gì sao? - Sư Tử nhìn xuống, đối thẳng vào mắt Song Ngư.

Đĩa bánh của Song Ngư đến tận lúc này vẫn chưa được động vào, Sư Tử thật sự không dám chắc mọi việc đều ổn.

- Em nghĩ em vừa nhìn thấy một người trong nhóm Demons. - Song Ngư cắn môi, đã bình tĩnh ít nhiều.

Có lẽ người nọ cũng giống bọn cô, đơn thuần là có hứng thú với viên đá mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, cũng không biết là cô đã khẩn trương cái gì.

- Cái gì? - Sư Tử mặc dù đã kìm lại, nhưng giọng nói hơi lớn, khiến Song Ngư nhăn mày, cũng may ở xung quanh một mét hoàn toàn không có ai cả - Em nói lại đi! Em thấy ai?

- Thành viên nhóm Demons.

Song Ngư nhíu mày nhìn Sư Tử, thầm mong anh hãy cố gắng nói nhỏ hết sức có thể, đây không phải nhà cô, ai cũng có thể nghe thấy nếu đứng gần. Vì vậy, cần phải cẩn trọng hết mức có thể.

- Em đùa anh sao? Em gặp hắn ta ở đâu? Làm sao em biết là hắn ta? Hắn ta có nhận ra em không? - Sư Tử hiểu được cái yêu cầu thầm lặng nên hạ giọng xuống, dồn dập truy vấn.

- Vừa nãy ở chỗ phục vụ cái này. Nhờ cái hình xăm kì lạ ở cổ hắn cùng với vết thương mờ em "lỡ tay" gây ra. Hắn không nhận ra em. - Song Ngư từ từ trả lời từng câu hỏi một của Sư Tử, không hiểu sao bản thân lại bình thản đến vậy, tiếp tục nói - Có thể người kia cũng chỉ hứng thú với viên đá kia thôi, cũng đâu có nghiêm trọng đến vậy.

Sư Tử không đáp lời cô.

Hiện tại cuộc thi này vẫn còn rất nhiều bí ẩn. Dù Kim Ngưu đã báo lại nó cho Liên Đoàn thì họ cũng chẳng mảy may quan tâm. Thế nhưng bây giờ đã có những người thuộc dòng dõi quý tộc tham gia vào cuộc chiến này.

Nếu bọn họ biết Eternity là ai...

Một cuộc thi nguy hiểm đến tính mạng và cần sử dụng sức mạnh dành cho á thần nhất hệ, quả nhiên nhìn thế nào cũng là thiết kế sẵn cho những người như bọn họ.

Có lẽ cuộc thi này có nhiều vấn đề hơn bọn họ tưởng, Sư Tử sờ sờ cằm đăm chiêu suy nghĩ. Phải quay về Rental thôi.

- Hiện tại cứ coi như không biết gì đi. - Sư Tử nói với cô - Chúng ta trở về thôi.

Song Ngư nghệch mặt ra trước sự thay đổi của Sư Tử, nhưng rồi cũng đành gật đầu. Dù sao thì cho dù cô có nhận ra người kia cũng đâu làm được gì.

~oo~

- Vẫn không thấy hai người họ sao? - Ma Kết lo lắng hỏi lại.

Lúc này cả bọn đã tập trung ở trước cổng sân vận động, trên mặt ai nấy đều là những cái nhíu mày nhăn mặt.

Nhân Mã bảo chỉ đi ra ngoài dạo một chút rồi sẽ quay lại khán đài, nhưng mãi không thấy xuất hiện. Bảo Bình cũng nói đã tới nhà thi đấu, nhưng cũng không thấy đâu. Điện thoại của cả hai đều không thể liên lạc được, cũng không thể tìm thấy bóng dáng, thật sự khiến cho người khác phải lo lắng.

- Có khi bọn họ chỉ là đi đâu đó thôi. - Bạch Dương nói - Dù sao cả hai người đó cũng có phải trẻ con đâu?

- Nhưng lần này rất khác. - Thiên Bình phản đối - Em có cảm giác rất bất an.

Mọi người đều im lặng.

- Được rồi, cứ thử tìm bọn họ đã. Việc không thể liên lạc được với cả hai cũng đáng lo đấy. - Nam Miện làm dịu đi không khí căng thẳng - Nếu bọn họ đánh lẻ đi chơi thì thôi, còn nếu có chuyện gì thì đúng là nên tìm thử.

- Nếu tách lẻ thật thì lát đập cho tên Bảo Bình đó một trận là được. - Song Tử bật cười, câu đùa nhỏ làm mọi người khẽ mỉm cười.

- Được rồi. Tôi sẽ về biệt thự thử, mọi người tiếp tục tìm ở đây đi. - Ma Kết thở dài, nhanh chóng quyết định - Song Tử nhớ gọi thử cho bên Sư Tử xem sao rồi.

Song Tử gật đầu.

- Để tôi đi với anh. - Thiên Yết đột nhiên lên tiếng, bước về phía Ma Kết - Thiên Bình, em ở lại với mọi người nhé.

Ma Kết hơi ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rồi cũng không phản đối. Hai người chào những người khác rồi cũng nhanh chóng đi về biệt thự trước.

- Mọi người thử chia nhau ra đi tìm lần nữa thôi. - Bạch Dương nói, khẽ quay đầu hướng về khuôn viên bên ngoài của nhà thi đấu tìm một lượt.

Mà những người còn lại cũng đành phải chia nhau ra để đi tìm. Tuy nhiên, ngoại trừ Bạch Dương chủ động tách lẻ đi một mình, tất cả đều đi theo từng nhóm.

Thiên Bình, Cự Giải, Song Tử, và Xử Nữ đi cùng nhau lên lầu quan sát dành cho khán giả kiểm tra một lượt. Hễ nhìn thấy ai Thiên Bình liền lập tức hỏi thăm, mong là có ai đó có thể nhìn thấy Nhân Mã hay Bảo Bình thì tốt quá rồi. Tiếc là vẫn không ai nhớ được đã từng gặp hai người như cô miêu tả.

- Liệu có nơi nào Bảo Bình có thể đi không? - Thiên Bình hướng mắt về phía Song Tử và Cự Giải, mong là sẽ có chút hi vọng là bọn họ đã đi chơi đâu đó.

- Không, Bảo Bình không thích đi dạo phố. - Cự Giải lắc đầu - Cậu ta là kiểu người thích tự nhốt mình ở nhà ấy, chẳng bao giờ hứng thú đi đâu.

- Với lại, đây không phải Skylen, tên đó cũng không quen thuộc đường đi. - Song Tử nói thêm.

Thiên Bình cắn cánh môi, đứng ngồi không yên lại tiếp tục đi vòng quanh, hỏi thăm hết người này đến người nọ.

Không hiểu vì sao, Thiên Bình có một cảm giác hết sức không

Truyện Chữ Hay