Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo Bình
Sư Tử
Doãn Vấn Kỳ
- Mẹ ơi! - Một cô bé trạc tuổi lon ta lon ton chạy tới nơi một cô gái đang ngồi chế thuốc này nọ. Nhưng chỉ gọi được một tiếng mẹ mà ngay sau đó cô nhóc này đã bị mắng cho một trận té tát:
- Vấn Kỳ, mẹ đã nói con như thế nào rồi hả, mẹ đang làm việc không được phiền. Với cả không phải đã cấm con không được vào đây khi chưa có mẹ cho phép rồi sao. Vấn Kỳ, con có phải hay không muốn trái lệnh mẹ?
Cô bé được gọi là Vấn Kỳ im lặng. Mẹ cô không hiểu sao dạo gần đây luôn luôn mắng cô một cách vô lí. Dù chỉ là lỡ ăn vụng một miếng bánh quy, hay là ngủ muộn có phút, mẹ cô cũng đều đã mắng cho một trận, và lúc nào cũng luôn đi kèm một câu " Vấn Kỳ, con có phải hay không muốn trái lệnh mẹ? ".
Bảo Bình tuy sau đó liền cúi xuống cặm cụi tiếp tục pha chế nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn vô tâm đến mức không biết đứa con gái của mình như thế nào. Ngẩng đầu lên nhìn cô con gái bé bỏng là kết tinh của mình và chàng, một cỗ chua xót trào dâng. Cô biết dạo gần đây cô quá là quá đáng, nhưng nhìn đứa nhỏ này, cô càng liên tưởng đến ai đó. Với cả.....ai đó.......cô vừa gặp cách đây hôm......
- Doãn Bảo Bình, có hoàng tử tới gặp kìa. - Một cô gái khác đi lướt qua vừa thông báo vừa tiện lời châm chọc Bảo.
- Huỳnh Như, cô cũng rảnh để soi ai là hoàng tử quá đấy. - Bảo Bình càu nhàu một câu, nhưng rồi cũng vẫn bế Vẫn Kỳ lên tay, đi ra xem ai là người muốn gặp mình.
_________________
Phòng tiếp khách, nơi một chàng trai đang ngồi nhâm nhi với một cốc cafe nóng, nhưng khi vừa nhìn thấy một thân ảnh người con gái đang bế trên tay một tiểu công chúa khuôn mặt liền niềm nở mà nở một nụ cười:
- Bảo Bình, không phiền cô chứ? - Cậu trai đó đứng lên tiến về phía Bảo.
- Cô bé đáng yêu quá nhỉ.
- Cháu cảm ơn chú. - Vẫn Kỳ tươi cười, lễ phép đáp lại.
- Không phiền đâu. Sư Tử, anh ngồi đi. - Bảo Bình ậm ờ nhìn cậu trai trước mặt đang khen con gái mình, liền nhớ tới câu nãy anh hỏi mà đáp.
Rồi cả lại ngồi xuống ghế. Ban đầu không khí khá im lặng, bởi một người thì ngại ngùng không biết nói gì, còn một người thì chính là tạo ra một cái gì đó xa cách, không muốn tiếp xúc với người kia. Thế nhưng phải nói trẻ con là cái đứa ngây ngô nhất, thấy cả im lặng, liền cất lên cái giọng cao vút được truyền từ mẹ:
- Sao hai người lại im lặng vậy, con không thích. - Vẫn Kỳ giãy nảy nhẹ trong lòng Bảo, bất bình nói ra cái điều mà mình không muốn.
- Ân, Vẫn Kỳ ngoan. Vậy Sư Tử, anh gặp tôi......có vấn đề gì sao? - Bảo Bình cười nhẹ xoa đầu tiểu thiên thần của mình, rồi lại dùng cái loại ánh mắt xa lạ hướng đến Sư hỏi.
- À thì......tôi........tôi có thể.....có thể là ba của Vẫn Kỳ không? - Sư Tử ấp a ấp úng mà nói, mặt đã đỏ lựng lên như trái cà chua mà cô trồng ở vườn rau, ngại ngùng len lén nhìn cô rồi lại nhìn cả đứa trẻ trong tay cô.
- Thẩm Hoành Sư Tử, điều nào khiến một con sói như anh đến đây để cầu hôn một người đã từng qua một đời chồng là tôi?
- Tôi............
____________________
hôm trước..........
- Vẫn Kỳ, con ở lại đây trông đồ cho mẹ, mẹ phải đi vào rừng tìm thảo dược. - Bảo Bình ngồi xổm xuống xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình, nghiêm khắc dặn dò.
- Con cũng muốn đi~~~~. - Vẫn Kỳ đang nghịch đất thấy mẹ bải mình ở kại trông đồ liền nhõng nhẽo.
Bảo Bình lắc đầu, tiếp tục xoa đầu Vẫn Kỳ. Lần này cô không thể cho Tiểu Kỳ đi được, bởi loài thảo dược này chỉ có trong rừng sâu, cho trẻ con vào đó, chỉ cần lơ là phút, có khi mất con như chơi. Thế nên lần này dù tiểu bảo bối có làm nũng nhõng nhẽo dễ thương như thế nào, Bảo Bình cô vẫn nhất quyết chỉ lắc đầu.
- Chờ con lớn lên, mẹ sẽ đưa con đi theo. Còn bây giờ thì ngồi đây chơi, tiện thể trông luôn đống đồ trên bàn cho mẹ.
- Dạ~~~~.
Bảo Bảo hài lòng nhìn công chúa nhà mình vâng lời, sau khi căn dặn xong liền ôm lấy cái giỏ đi ra khỏi nhà, rời đến khu rừng Thanos, đi tìm thảo dược mà cụ thể hơn là một cây nấm màu vàng có những chấm bi màu đen. Nhưng khổ nỗi đã nói đến là thảo dược quý là đương nhiên sẽ không hề dễ tìm rồi. Và cứ thế tiếng trôi qua, Bảo Bình dần bất lực nhìn khu rừng bạt ngàn cây nơi đây, bắt đầu nổi máu chó điên, quyết tàn phá khu rừng. Nhưng cái máu chó điên đó vừa mới nổi tới cổ liền bị nuốt ực xuống, Bảo Bảo gần như trở về trạng thái phòng thủ, mắt sắc liếc tứ phía, cẩn thận hơn với những tiếng hú đang quanh quẩn gần đây.
Có vẻ như Bảo Bình lần này chỉ vì kiếm thảo dược mà chơi liều, hoàng hôn đã dần xuống mà vẫn cố chấp tại khu rừng nổi tiếng chỉ có vào mà không có ra, vẫn cứ vào sâu hơn chỉ để tìm kiếm thứ thảo dược mình tò mò. Thế nhưng bây giờ thì cô hối hận rồi, cô có mang tí gì là độc đâu, cả người chỉ có mỗi cái giỏ, haiz, thế này thì có lỗi với Vẫn Kỳ rồi. Ôi, cô còn yêu con gái lắm mà, chưa muốn chết sớm đâu ╥﹏╥ ( Tiên: Có bà thần nào sợ mà chết như bả không zậy trời -_-||| ).
- Hú~~~~~~!
Lại một tiếng hú nữa vang lên. Đông Tây, Bảo Bình quay phắt sang hướng đó, cẩn thận từng tí một lùi ra sau, thế nhưng có vẻ phía sau cũng không hề an toàn một chút nào, bụi rậm nơi đó bỗng sột sọat, khiến Bảo Bảo rợn cả người mà lại hướng lưng sang phía khác. Nhưng dù có hướng nào thì bây giờ cũng không thấy an toàn, Bảo Bình đánh liều chọn một hướng chạy bừa, gấp gáp mặc kệ hô hấp đang dần trở nên khó, nhưng cô vẫn chạy. Thế nhưng cô càng chạy thì lại càng thấy khó thở gấp bội. Tại sao chứ, nơi đây nhiều cây thế mà, mà sao cô cảm tưởng như càng nơi nào nhiều cây thì càng ít đi khí oxi. Và dù có là thần thì cũng vẫn cần thở, thế nên nhanh chóng Bảo cũng dần trở nên mơ màng, cô chỉ nhớ là cô thấy một con sói với đôi đồng tử vàng lóe sáng trước mặt, rồi sau đó, cô hoàn toàn không hề thấy gì cả.
Ưm......gì vậy........sao nóng quá vậy.....Bảo Bình mơ màng khó chịu thấy hô hấp của mình khó khăn, nhưng cũng thấy dường như là được tiếp thêm ko khí. Cơ mà cái gì đang luồn lấy lưỡi cô chứ. Mềm.....ngọt.......nóng nữa, là cái gì chứ. Bảo Bảo dần dần từ lờ mờ đã nhìn rõ hơn, và sau khi đã nhìn rõ thì chính là hai mắt trợn to, đẩy mạnh cái thứ trước người ra, tay lau lau miệng liên tục.
- Ngươi.....ngươi........người sói...... - Bảo Bình lắp bắp chỉ vào một cậu trai với đôi đồng tử vàng trước mặt, y hệt với đôi đồng tử mà cô thấy trước khi ngất, thế nhưng đó là sói, còn bây giờ là người. Với cả....hắn vừa hôn cô.....
- Con người như cô....làm gì ở đây? Bảo Bình?
- Ta không.....ngươi biết ta? - Tính phản bác kêu không phải người, nhưng nghe người kia gọi tên mình, cô liền bất ngờ mà ngây ngốc nhìn cậu trai nhìn có vẻ phong lưu trước mặt.
Nhưng hắn ta không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp kéo cô đi, và vốn là bá chủ của khu rừng này, nhanh chóng mà Bảo đã thoát ra khỏi được nơi rừng rậm hiểm nguy này trong an toàn. Có lẽ.....cô chính là người duy nhất có thể vào mà trở ra vô cùng an toàn ở khu rừng Thanos này.
Vừa đưa được Bảo Bình ra, hắn ta cũng chả muốn nán lại ngoài này lâu mà quay lưng trở lại nhà, thế nhưng bị Bảo giữ lại, vẫn là câu hỏi vừa nãy mà cô hỏi hắn:
- Ngươi biết ta?
- Tôi đương nhiên biết em, Bảo nhi.
- Ngươi là ai chứ?
Sư Tử xoay người lại, tháo chiếc mặt nạ che một nửa khuôn mặt kia, mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi đồng tử màu vàng lóe lên trông đến đáng sợ. Hắn cười nhẹ, đáp lại cô một cái tên rồi mất hút.....
- Thẩm Hoành Sư Tử.....
________________
Sư Tử đang ấp úng bỗng dưng quỳ xuống. Nhưng lạ là không phải quỳ cầu hôn, mà là hắn quỳ cả hai chân, như kiểu đứa trẻ vừa làm gì tội lỗi đang chờ lãnh phạt vậy.
- Này, đứng lên đi chứ, không người ta nói tôi bắt nạt anh. - Bảo Bình nhìn người này bỗng quỳ xuống cũng cuống quýt không kém. Aiza, cứ để quỳ như này, ai đi qua liền bảo cô thấy người khác hiền mà ức hiếp mất. Cô còn chưa được làm nữ chính ngôn tình mà, đâu lẽ nào đã bắt cô vào phản diện.
Nhưng khác với dự kiến của Bảo, Sư Tử nhất quyết không đứng lên, hắn nhắm tịt mắt lại mà gào lên:
- Là ta có lỗi với nàng. Là ta ngu dốt vì quyền quý mà quên nàng. Là tại ta, đều là tại ta. Kiếp này ta nguyện làm sói, chỉ để có thể tình cờ được gặp nàng, được một lần nữa yêu thương nàng, và được chăm sóc hài tử của chúng ta.
- Độc Cô Sư Tử......?
- Ừ, là ta. - Sư Tử mỉm cười hiền đáp lại cái con người mắt đã ầng ậc nước, chỉ cần hắn thốt một câu nữa liền sẽ chảy ra. Và đúng như thế, chủ một chữ " Ừ " mà Bảo Bình đã bật khóc, bật khóc trong hạnh phúc quỳ xuống ôm lấy con người trước mặt, dụi vào lồng ngực người kia tham lam cảm nhận sự ấm áp đã bao lâu không còn được thấy, cứ chui rúc mãi mà không chịu dời.
Sư Tử hắn cũng biết làm sao được. Hắn cũng nhớ người trước mắt lắm chứ. Cứ ôm mãi mà không muốn buông, giờ đây chỉ muốn độc chiếm Bảo Bình làm của riêng, dù người khác có muốn ngắm hắn cũng móc mắt, có muốn sờ thì hắn liền chặt tay, mà lỡ có ý đồ xấu hắn liền biến thành sói ngọam chết tên tia mấy phát rồi quẳng vào rừng Thanos.
Chỉ là hình như hai người họ lỡ bỏ quên Tiểu Kỳ nhà ta bơ vơ rồi nhỉ..........
" - Vợ.....cho anh đi mà....
- Cho cái gì mà cho, hôm qua hành tôi lên bờ xuống ruộng rồi mà còn muốn nữa hả.
- Nhưng mới có lần......
- lần với anh nhưng lần với tôi nhá. Biến!
- Vợ~~~~~ "