- Nhưng.......đừng phá hoại khi tao đang trừng phạt chứ. - Trừng mắt.
- Đối thủ của mày............chính là tao. - Bạch Tử nhếch mép cười, dùng Xuyên Mạc chĩa thẳng vào ả, tiến lên trước.
- Thiên Yết, ngươi giải quyết đi, ta không muốn động tay. - Lâm Nhã bĩu môi chán chường quay ra sau gọi Yết.
Thiên Yết gật nhẹ đầu theo lệnh tiến lên, nhưng chưa kịp xuất kiếm liền có một cây kiếm khác kề cổ:
- Đệ đệ, chúng ta tâm sự một chút.
- Ủa? Mấy người có đối thủ rồi bọn này làm gì nha? - Bảo Bình rảnh rỗi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy Cổ Tiên cầm làm điểm dựa.
Mấy đứa đằng sau đồng loạt gật đầu. Đứa ôm kiếm, đứa xoay tiêu, đứa thì rảnh rỗi hơn ngồi lau kiếm, thực không giống cái khung cảnh tan hoang bây giờ.
- Nếu các ngươi chán, ta tạo việc cho các ngươi. - Lâm Nhã búng tay một cái, một đám người cả thân mặc hắc y với khăn che mặt vây quanh tròn các sao.
Kim Ngưu xoa xoa cằm nhìn xung quanh........hm........ước lượng là khoảng trăm tên chứ mấy.
- Ấy, mấy người chắc xử được chứ? Ta cũng muốn tâm tình với phu quân chút nha.
" Tâm tình hay là trả ân oán vậy " - Pov sao + Tử.
Nhưng chính là không còn thời gian để quyết định nữa, Kim Ngưu dứt lời cũng chính là lúc đám nam nhân áo đen kia xông tới, mỗi người cứ thế mà tự chia ra các phía, xuất binh khí.
Những thanh âm của kim loại va chạm vào nhau liên tiếp tạo lên những tiếng chói tai. Chỉ một thời gian ngắn, những thân xác trải dài khắp nơi trên nền đất, máu đổ thành sông, giọt máu chảy lách tách từ kiếm xuống nền đất. Thật là một khung cảnh dã man, ghê rợn.
Kim Ngưu đứng giữa trung tâm, bình thản nhìn một lượt vòng tròn xung quanh mình, mặt không đổi sắc.
Một thân mặc y phục của hoàng hậu, cao sang, quý phái cả người không nhiễm một chút bụi bẩn cứ đứng đó mà nhìn bên phe mình đang mệt nhọc đâm chết từng thích khách, dẫm lên xác của từng người dưới đất để giết chết quân địch.
Kim Ngưu cao ngạo không biểu hiện một cảm xúc nào, một mình an tĩnh đứng chính giữa vòng tròn, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Một thân ảnh mặc hắc y thấy Ngưu không phòng bị liền tiến tới tính ám sát, chạy thật nhanh rồi nhảy lên, kiếm chĩa thẳng phía tim Ngưu đâm tới. Nhưng Song Tử đã kịp nhìn thấy và hét lên:
- KIM NGƯU! ĐẰNG SAU.
Ngưu vẫn không phản ứng, chỉ đứng đó tận hưởng làn không khí mát lành thoang thoảng mùi máu tanh, cho đến khi mũi kiếm chạm đến lớp y phục ngoài, Leng keng, thanh kiếm rơi trên nền đất ngay sau lưng Ngưu, tên nam nhân mặc hắc y kia mắt trợn trắng, miệng sủi bọt ôm cổ mà chết. Kim Ngưu nhếch môi cười nhẹ, mở mắt ra nhìn ánh điện tím huyền lóe lên từng dòng khắp chiếc roi, miệng không khỏi khinh bỉ mà thốt ra một câu:
- Tử Điện, ngươi thật hư, làm người ta chết rồi kìa.
Cả đám các sao cùng Bạch Tử đang so tài đọ kiếm với mấy tên kia mà cũng phải đồng loạt dừng lại nhìn Ngưu chốc lát rồi mới tiếp tục. Ai bảo cái con người kia quá đỗi thâm hiểm làm chi. Nhưng lúc đó thật là vi diệu nga. Mũi kiếm chạm đến lưng Ngưu, chỉ cần s nữa thôi là đâm đến vào da thịt nhưng một chiếc roi với những ánh điện tím huyền bí lấp lóe bỗng từ đâu siết chặt cổ tên nam nhân đó lại, kiếm do không còn ai làm chủ cũng liền rơi xuống đất, nhưng điều khiến mọi người thắc mắc là chiếc nhẫn vẫn trên tay Ngưu, vậy Tử Điện từ đâu mà xuất hiện?
Ngưu nhếch môi cười cởi chiếc nhẫn trong tay mà ném xuống đất, bàn tay phải từ nãy tới giờ giấu trong tay áo cũng buông lỏng hiện ra, một chiếc nhẫn khác cũng tương tự như cái mà Ngưu vừa ném xuống đất, chỉ khác cái là chiếc nhẫn này nối liền với nó chính là chiếc roi kia.
Cô ánh mắt trở nên sắc hơn, từng bước từng bước tới phía sau nam nhân mặc hắc y phục với những hoa văn đường nét màu vàng, âm thầm thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng người kia đến nỗi chính bản thân người đó cũng không nhận ra bản thân mình sắp gặp phải nguy hiểm.
Xoẹt