Song Tử hít một ngụm khí lạnh, đưa ra đề nghị:
- Chúng ta cứu lấy Thiên Bình tỷ trước đi, xong rồi có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc tiếp.
-................- Không khí chìm vào im lặng.
- Vậy.......như vậy đi. Dù gì bây giờ cũng không biết được Yết đệ ở đâu. - Sư Tử chần chừ mãi cuối cùng cũng gật đầu đồng tình với cái đề nghị mà Song đưa ra, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó.........khó chịu chăng........không có biết nữa.
Các sao khác nhìn nhau.................. không ai nói một lời gì cả. Họ không phải là không quyết định được mà chính là mấy ngày hôm nay các việc quái lạ cứ đến với họ một cách dồn dập, dù cho có là thần tiên đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể tiếp nhận ngay tức thì.
- Ý mọi người thế nào? - Song Tử thấy những người còn lại không lên tiếng, e dè hỏi.
- Cứ cứu Thiên trước đi. - Song Ngư lên tiếng quyết định thay cả đám.
- Nhưng mà......bằng cách nào chứ? - Bạch Dương thắc mắc.
- Như đã nói, phải triệu hồn. - Bạch Tử lên tiếng.
- Nhưng mà làm sao mà có thể triệu hồn. Chúng ta hoàn toàn không phải pà mấy bọn phù thủy ác độc. - Xử Nữ phản bác.
Một người nào đó đang tính lên tiếng nhưng nghe Xử nói liền im lặng.
- Đâu phải cứ hễ là phù thủy đều sẽ ác. - Bảo Bình khó chịu nói.
- Bảo, nàng quá ngây thơ rồi. Phù thủy.........đều là những người ác độc, tàn nhẫn.
- Những người có quyền lực mới độc ác thì có. - Ma Kết chậc lưỡi.
- Có quyền lực nhưng lại không có mấy cái ma pháp gì đó. - Nhân Mã phản bác.
- IM HẾT COI. CỨU NGƯỜI HAY TRANH CÃI? - Song Tử nghe một đám tranh cãi liền nổi đóa mà hét lên.
Thứ nhất là hiện tại Thiên Bình chưa rõ tình hình như thế nào mà cả đám cứ đi tranh cãi vớ vẩn như vậy. Thứ ......cái vớ vẩn đó.........phù thủy................
- Cứu người. Nhanh lên đi, chúng ta phải tiết kiệm được thời gian càng nhiều càng tốt. - Cự Giải từ đầu tới giờ khá trầm lặng, mãi đến bây giờ mới lên tiếng.
- Bạch Tử, ngươi nói thử xem, làm cách nào..........
- Ta đã nói rồi. Tìm hồn, tạo sự tin tưởng, triệu về.
- Bằng cách / Triệu Hồn sáo. Song Tử, ngươi hiểu đúng không? - Bạch Dương chưa kịp nói xong, Bạch Tử đã ngắt lời, mắt ghim vào cái con người tay run run cầm lên dây chuyền màu đen.
Song Tử nghiến răng nhìn dây chuyền trong tay, miệng khó khăn cứ hễ muốn mở ra rồi lại đóng lại. Cuối cùng cũng có thể nói ra được từ " Triệu Hồn ".
Một ánh sáng màu đen lóe lên rồi vụt tắt. Chiếc dây chuyền đã biến mất, thay vào đó là một cây sáo màu đen có gắn một dây lụa trang trí màu đỏ, xung quanh nó luôn tỏa ra một cái thứ khí kì lạ màu đen.
- Đúng rồi, là nó, là nó. Aiz, sao mình có thể quên như vậy chứ. - Song Ngư bất chợt kêu lên khiến vài người cũng có chút giật mình.
- Nhị tỷ a, tỷ là lãng quên cái gì? - Bảo Bảo có chút khó hiểu hỏi.
- Cái đó.......ở hoàng bào có nha. Chỉ là ngay sau đó liền biến mất vào trong không khí.
- Linh khí? Hoàng bào sao lại có linh khí được cơ chứ? - Bạch Tử có chút không tin.
- Ngư nói đúng đấy. Ta cũng thấy cái đó. - Kim Ngưu cũng gật đầu khẳng định.
Hai hàng lông mày thanh tú của Bạch Tử chợt nhíu chặt lại, suy nghĩ hồi lâu, chính là muốn nói gì đó nhưng liền bị tiếng sáo trầm thấp làm cho ngừng lại.
Tiếng sáo.......đúng vậy, là tiếng sáo Triệu Hồn, Song Tử chính là đang thổi một khúc trầm lắng xao xuyến khiến tâm tư của ai nấy cũng dường như dao động, chính là đột nhiên trong lòng lại trùng xuống.
Song Tử vẫn say sưa thổi lên khúc Vong Tình, đôi mắt nhắm nghiền lại không mở, điều khiển sức mạnh của từng nốt nhạc bằng chính tâm tư cũng như là tình cảm của bản thân.
Khúc Vong Tình vẫn thổi, lúc du dương lúc lại đau buồn, nó cứ kéo dài tới khắc sau.......nhưng vẫn không hề có chuyển biến gì cả.
Song Tử thấy thế cũng liền ngưbg, hạ Triệu Hồn xuống, ánh mắt có chút mâu thuẫn không nói lên lời.
- Song nhi, thế nào rồi? - Ma Kết lo lắng hỏi.
-............
- Song nhi?
- À, không sao, có một chút chuyển biến rồi. Chỉ cần một thời gian cứ liên tục làm như vậy, ắt sẽ có thể. - Song Tử cười nhẹ.
- Vậy thì tốt. - Bạch Tử gật gù.
- Còn về việc cái khí màu đen đó, chúng ta sẽ phải điều tra rồi.
- Bạch Tử, dây chuyền của ta chính là ánh sáng yếu đi rồi. - Kim Ngưu thành thật khai báo một chuyện mà bản thân thấy lạ, cởi ra đưa cho hắn.
Bạch Tử nhận lấy dây chuyền suy xét đôi chút. Hm.......chính là không thể đoán ra.....bởi vì.......
- Ta cũng thực không biết, đây là trường hợp đầu tiên ta thấy. - Bạch Tử lắc đầu thở dài.
- Cái đó chi bằng ngươi cầm về mà nghiên cứu đi. Còn bây giờ chính là cho chúng ta một cái kế hoạch đi, không lẽ cứ thế mà ngồi không chờ chết sao. - Song Ngư nói.
- Bây giờ cũng chính là không có kế hoạch gì được. Thiên Bình chưa tỉnh, tên hoàng thượng kia lại mất tích, nói chung là cứ bảo vệ mấy tên này cho tốt đi rồi tính sau.
Bạch Tử đứng lên tính bảo tất cả tự hồi cung mà nghỉ ngơi liền nhớ đến việc gì đó, khựng lại bước chân, hướng đến nam nhân băng lãnh nhất trong đây mà nói.
- Sư Tử, trong vòng tuần nữa, tên hoàng thượng kia mà không trở lại, ngươi trực tiếp lên thay, phế ngôi hắn.
- Ngươi điên sao? Sao lại phế ngôi Yết đệ? - Đập bàn.
- tuần nữa sứ giả đến, không lẽ lại không có hoàng thượng ra nghênh đón? Khác nào ý bảo Đương Triều quốc đây coi thường Lâm Kiến quốc rồi xảy ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh? Nhị vương gia, ngươi nghĩ kĩ đi, vận mệnh Đương Triều quốc bây giờ chính là nằm hoàn toàn trong tay ngươi.
- Ta...............
- Như thế nào?
- Ta biết rồi. Cứ chờ tuần này đi đã. - Sư Tử có chút buồn bã nói.
- Vậy chính là các ngươi nghỉ ngơi đi. Thời gian này khôi phục sức lực cho tốt, sắp tới sẽ bóc lột sức các ngươi ghê lắm đấy. - Bạch Tử nhắc nhở xong liền rời đi.
Trong Bắc Thiên cung chính là đều chìm trong cái sự gọi là rối bời. Phế ngôi đệ đệ bọn hắn........bọn hắn chính là không thể.......
- Nếu đệ ấy không về......phế ngôi thật sao? - Nhân Mã khuôn mặt có chút lo lắng ngẩng lên nhìn Sư.
- Huynh không định làm thế mà.....đúng chứ? - Bạch Dương với vẻ mặt cười méo mó cũng nhìn Sư mà nói.
- Ta.................
- Được rồi, bây giờ có hỏi Sư huynh thì vũng không có kết quả. tuần......hắn đã nói như vậy mà đúng chứ? Tin tưởng vào Yết đệ đi, đệ ấy nhất định sẽ trở về. - Xử Nữ đứng lên nói một cách dõng dạc khiến ai nấy cũng có chút phấn chấn hơn mà tin tưởng vào cái con người đang mất tích kia.
Kim Ngưu nghe thấy thế cũng liền cười nhẹ. Đúng vậy, như tam vương gia đây nói, sống thì phải có niềm tin mà, đúng chứ?
- Tin tưởng vào tên đó đi, chắc cũng sẽ tự giác mà vác mặt về đây thôi. Ta hôm nay, lấy chức quyền là hoàng hậu, lệnh cho ngũ vị vương gia và các muội muội đây trong tuần này nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối không được để thân thể suy yếu.
- Đã rõ!