[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một trong những cặp đôi vô cùng mờ ám, được rất nhiều người ủng hộ ở D.S phải kể Vương Sư Tử và Hạ Song Tử, hai người này hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau.

Chưa cần biết tính cách như thế nào nhưng mới chỉ nói đến vẻ ngoài thôi hai người đứng cạnh nhau đã thấy rất thích tai vui mắt rồi, gọi là "trai tài gái sắc" cũng không hề nói quá.

Như thường lệ, mỗi giờ ăn trưa Song Tử đều vui vẻ tới chỗ Sư Tử rủ cậu xuống canteen.

Sư Tử đôi khi vô cùng ngưỡng mộ Song Tử, lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên, vô tư làm quen với mọi người. Chỉ là cậu vẫn nhận ra nét phòng bị phảng phất xung quanh cô ấy. Nó mờ nhạt đến mức khó ai có thể nhận ra nhưng vẫn luôn hiện hữu cùng với Song Tử.

Sư Tử thật lòng muốn bảo vệ vẻ đẹp dịu dàng ấy, bảo vệ nụ cười thuần khiết như ánh ban mai đó, làm cho đôi mắt luôn đượm buồn kia ánh lên tia vui cười vốn có.

Thế nhưng,

Cậu có làm được không? Đôi mắt lạnh giá chợt tối lại, lóe lên một tia tự giễu.

Vương Sư Tử là một kẻ thất bại, thất bại với chính bản thân mình. Cậu lấy đâu ra tư cách bảo vệ cô gái bên cạnh.

"Sư Tử, cậu sao thế, đến canteen rồi này?"

"Không có gì. Tôi đi mua đồ ăn, cậu đi tìm chỗ đi."

Song Tử mỉm cười: "Được thôi."

Như thường lệ, canteen vẫn luôn đông đúc tìm một chỗ ngồi cũng khó khăn. Hôm nay Song Tử xuống hơi muộn không còn bàn trống nữa rồi. Ngó nghiêng một hồi, cuối cùng cũng thấy một bàn mới có hai người, lại còn là người quen nữa.

"Ma Kết, Xử Nữ tôi ngồi chung với nhé!"

Ma Kết tùy tiện "ừ" một câu cũng không để ý quá nhiều. Xử Nữ vẫn luôn lịch sự với mọi người, mỉm cười thân thiện: "Cậu ngồi đi, vốn không cần phải hỏi mà."

"Cảm ơn cậu."

Xử Nữ thích Song Tử lắm nhưng lại không muốn ngồi gần cô, bởi vì ở đâu có Song Tử là ở đó sẽ có con người lạnh lùng kia.

Vừa nghĩ xong thì thấy Song Tử đang vẫy tay ra hiệu cho Sư Tử.

Sư Tử nhìn Song Tử trước rồi nhanh chóng phát hiện ra Xử Nữ ngồi bên cạnh, cậu hơi bất ngờ thầm nghĩ Song Tử biết chọn chỗ đấy.

Xử Nữ miễn cưỡng chào một câu: "Lớp trưởng!"

Biểu cảm của Sư Tử không có gì mới mẻ, giọng nam lành lạnh nói "chào" rồi ngồi xuống cạnh Ma Kết.

Ma Kết cũng chẳng để ý nhiều đơn giản đáp lại Sư Tử một câu rồi tiếp tục ăn. Chỉ có riêng Xử Nữ cảm thấy đồ ăn bỗng nhiên mất ngon, tâm trạng vui vẻ mỗi ngày của cô vừa bị thái độ lạnh lùng của Sư Tử đóng băng lại.

Bởi vì là bạn cùng lớp nên dù không nói quá nhiều thì không khí vẫn rất bình thường. Cho đến khi có một giọng nam mang theo từ tính lại có chút vui vẻ xen vào câu chuyện của Xử Nữ và Song Tử.

"Ế, hôm nay được ngồi chung với các bạn A này."

Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn người vừa mới đến.

Trương Thiên Yết!

Trịnh Nhân Mã!

"Chào mọi người, chào Ma Kết."

Ma Kết hơi cau mày: "Thiên Yết, cậu không cần tách riêng tên tôi ra như vậy đâu."

Thiên Yết thản nhiên đáp: "Không nói thế sao cậu biết được chứ."

Điều khiến Sư Tử ngạc nhiên hơn là thái độ của Xử Nữ, nếu như cậu không nhầm thì nãy giờ cô ấy còn không hề liếc nhìn hai người A lấy một lần. Bình thường chẳng phải Xử Nữ sẽ rất lịch sự chào hỏi người khác sao?

"Cô bạn xinh đẹp này, tôi có thể ngồi chung với cậu chứ?"

Ở D.S sự nổi tiếng của Nhân Mã đi kèm với tai tiếng, hình tượng playboy của cậu hiển nhiên không thể nào để lại ấn tượng tốt cho Song Tử.

"Nếu tôi nói không?"

Nhân Mã cố gắng cười thật chân thành: "Thôi nào, xung quanh đây chẳng còn chỗ nào trống cả."

Nhưng khổ nỗi, nhìn thế nào đi nữa ở Nhân Mã vẫn cứ thấp thoáng ý cười lãng tử trong đôi mắt đào hoa.

Song Tử không nói gì thêm, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, cô hơi lùi vào gần Xử Nữ.

Nhân Mã nhận ra ánh mắt vừa rồi cũng chỉ biết cười trừ rồi ngồi xuống cạnh cô.

Ngay lúc này, điện thoại Song Tử đổ chuông.

"Khụ, khụ, khụ."

Xử Nữ lập tức cúi đầu phun chỗ đồ uống trong miệng ra, ho sặc sụa. Chỉ cần nghe vài giây đầu tiên cô đã nhận ra gia điệu "Ifuudoudou" không hoàn chỉnh.

Trước khi rời đi nghe điện thoại Song Tử liếc nhìn Xử Nữ một cái. Ma Kết hơi cúi đưa cốc nước cho Xử Nữ: "Xử Nữ, không sao chứ?"

Xử Nữ một tay nhận cốc nước, một tay vuốt vuốt ngực, cố gắng bình tĩnh lại: "Mình không sao."

Một phút sau Song Tử quay lại việc đầu tiên là nhìn Xử Nữ thêm một lần nữa.

"Song Tử, tôi không biết gì đâu, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"

Con người Hạ Song Tử ấy mà, thân thiện dễ gần thật nhưng không đồng nghĩa với việc cô dễ bị bắt nạt.

Cô luôn vui vẻ là thật, nhưng nét buồn luôn vương trong đôi mắt cũng là thật.

Có đôi khi cô là một tiểu thư dịu dàng thanh cao, có đôi khi lại vui vẻ tinh nghịch chẳng kém ai, có đôi khi là thiếu nữ thân thiện, dễ gần, có đôi khi lại cao ngạo khiến người ta không dám lại gần. Tất cả đều là Song Tử.

Mỗi một dáng vẻ đều là một phần trong tính cách của Song Tử, tùy vào hoàn cảnh mà người ta lại thấy một Song Tử rất khác.

"Tôi còn chưa nói gì mà Xử Nữ."

"Nhưng nhìn cậu chẳng có vẻ gì là không có gì cả."

Song Tử bật cười, hơi nghiêng người về phía Xử Nữ: "Cậu làm tôi bất ngờ đấy, Xử Nữ."

"Công chúa à, câu này phải là tôi nói mới đúng."

"Nhưng mà nếu biết quá nhiều thì không tốt đâu."

Xử Nữ thẳng lưng vô cùng nghiêm túc: "Tôi cam đoan mình không biết gì cả."

"Đừng nghiêm trọng như thế, coi như một bí mật nho nhỏ đi."

Mọi người ở đây bao gồm cả Sư Tử cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười bí ẩn này của Song Tử.

Xử Nữ chỉ là một suy nghĩ, Song Tử can đảm thật đấy!

[...]

Sau giờ ăn trưa, Hạ Song Tử đi xuống nhà kho nơi có cây dương cầm cũ quen thuộc.

Cửa nhà kho để mở, thiếu niên ngồi trước chiếc piano quay lưng lại với cô. Ánh sáng yếu ớt xung quanh người con trai ấy khiến cô có cảm giác rất khó hiểu, một chút rung động, một chút ngọt ngào. Bóng lưng ấy đẹp đến kì lạ.

Cho đến khi một vài nốt nhạc vang lên, chút ấn tượng tốt vừa rồi giống như một làn khói mong manh tan biến vào không gian vô tận.

Song Tử chơi đàn bằng cả tâm hồn, chỉ khi đôi tay này lướt trên những phím đàn đen trắng cô mới thực sự là bản thân, những cảm xúc chôn giấu từ tận đáy lòng theo tiếng đàn cứ thế tuôn ra. Từng nốt nhạc đều gửi gắm tình cảm, cảm xúc của cô.

Tiếng đàn của Song Tử cũng như ánh mắt của cô vậy, buồn da diết.

Nhưng không phải ai cũng đủ tinh tế để nhận ra. Ngoại trừ những giám khảo trong các cuộc thi cô từng tham gia, Sư Tử là người duy nhất hiểu được tiếng đàn của cô.

Tên này hoàn toàn không có chút cảm xúc nào với âm nhạc, kiến thức cơ bản về piano cũng không có. Cô dám khẳng định đây là lần đầu tiên cậu ta sử dụng đàn.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không động đến thứ mà mình không biết đâu."

Người con trai quay lại không một chút bối rối, nở một nụ cười quyến rũ nhưng trong mắt Song Tử rất đáng ghét.

"Không biết thì mới phải học, đúng không nào?"

Song Tử không ngờ mình lại chạm mặt playboy theo cách này. Cô quay người định bỏ đi.

"Cậu có thể chơi một bản cho tôi nghe được không?"

"Tôi chẳng có lý do gì phải làm vậy cả."

"Tôi đang có ý định muốn học đàn, cậu có thể dạy tôi chứ?"

Song Tử không cần suy nghĩ một giây:

"Tôi từ chối."

"Ý tôi là muốn cậu trở thành cô giáo của tôi."

Song Tử dứt khoát xoay người rời khỏi:

"Xin lỗi, tôi không rảnh."

Ánh mắt lãng tử kia hiện lên một tia bất đắc dĩ, Song Tử có định kiến quá lớn với cậu.

Đây là lần thứ hai Nhân Mã gặp trực tiếp cô ấy, nét phòng bị trong ánh mắt Song Tử ngày càng rõ ràng, cô ấy hoàn toàn không muốn có một chút dính dáng gì với cậu.

Nhìn ra ngoài cửa, những cơn mưa mùa đông thường đến bất ngờ vậy sao?

Mưa to thật đấy, không biết Song Tử...

Mạch suy nghĩ của Nhân Mã bị cắt đứt khi thấy thiếu nữ che đầu chạy vào, mưa làm ướt tóc, ướt cả bờ vai nhỏ nhắn ấy nữa.

Song Tử mới đi được vài mét thì trời đổ mưa, vội vàng quay trở lại căn nhà kho nhỏ. Từ chỗ này lên đến dãy lớp học phải mất hơn phút, sức khỏe cô không tốt nhiễm mưa một chút là sẽ ốm ngay.

Tuần sau là thi rồi, cô không được phép ốm!

Có cần xui vậy không chứ.

Nhân Mã hoàn toàn không hiểu cảm xúc hiện tại của mình. Lo lắng khi thấy Song Tử dính mưa. Đau lòng, bỗng nhiên thấy cô gái ấy nhỏ bé đến lạ. Cậu muốn tới lau đi chút nước mưa còn xót lại trên mái tóc bồng bềnh kia, muốn tới che chở cho bờ vai run run ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng truyền chút hơi ấm của bản thân.

Nhưng ánh mắt đầy phòng bị của cô ấy cho cậu biết, cậu không có tư cách để làm vậy.

Nhân Mã nhớ ra trong túi áo khoác của cậu có một chiếc khăn tay (?)

"Nếu cậu không muốn bị ốm thì lau sạch chỗ bị ướt đi."

Song Tử nhìn người con trai trước mặt rồi lại nhìn xuống chiếc khăn tay cậu ta đang cầm. Đắn đo mất vài giây rồi mới cầm lấy: "Cảm ơn."

Không hề keo kiệt một nụ cười dù có chút không tự nhiên.

"Không có gì."

Nhân Mã ngơ ngẩn nhìn nụ cười ấy, cảm thấy bản thân như một tên ngốc vậy.

Sư Tử thường nói Song Tử rất hợp với những cơn mưa, những nỗi buồn miên man ấy luôn đến chẳng rõ lý do.

Mưa rơi, ta bất chợt buồn, những nỗi buồn vu vơ đến rất nhanh mà đi cũng rất vội. Còn ánh mắt như chứa đựng hàng nghìn vì tinh tú kia cũng luôn mang theo một nỗi buồn dìu dịu, một nỗi nhớ đong đầy, nhẹ nhàng nhưng đủ sâu lắng khiến người ta như bị cuốn theo để rồi chìm đắm lưu luyến không nỡ thoát ra. Những cảm xúc chợt đến khi nhìn vào trong ánh mắt đó cứ đọng mãi trong tâm hồn, mãi chẳng thể xóa nhòa.

Nhân Mã cũng im lặng ngắm nhìn người con gái ấy, từ khi nào mà một playboy không thể mở miệng nói chuyện với một cô gái.

Song Tử rất đẹp, đẹp theo cách Nhân Mã chưa từng thấy, nó đẹp thế nào thì chính cậu lại không biết, một điều gì đó mơ hồ trong tâm trí cậu.

"Cậu còn muốn nghe tôi đàn nữa không?"

Giọng nói rất khẽ như muốn hòa vào tiếng mưa ngoài kia, vẫn dịu dàng như thế khiến Nhân Mã phải căng tai ra mới nghe thấy được.

"..Hả... à có."

Bản nhạc vang lên, tiếng piano lúc trầm lúc bổng, khi lại du dương khi thì sâu lắng. Nhân Mã không hiểu gì về nhạc cũng chẳng biết bản nhạc cô ấy đang chơi tên là gì. Kỳ lạ là cậu lại biết, người con gái kia đang buồn.

Một nỗi buồn từ trong quá khứ tràn về.

Nhân Mã muốn bước tới, làm chỗ dựa cho bờ vai nhỏ bé ấy.

Phía ngoài kia, mặc kệ những hạt mưa ngày một lớn, dưới tán ô trong suốt người con trai vẫn lặng lẽ đứng đó, tiếng dương cầm hòa cùng tiếng mưa, buồn đến đau lòng.

Tiếng đàn dừng lại, Nhân Mã chưa kịp nói gì thì phía cửa vang lên một giọng nam lạnh giá: "Song Tử về lớp thôi."

Song Tử đứng dậy cười dịu dàng, gương mặt không hề mang nét u buồn như tiếng đàn kia.

"Ra ngay đây."

Lúc đi qua Nhân Mã cô vui vẻ nói hai chữ "cảm ơn".

"Tôi hi vọng lần sau sẽ được nghe cậu đàn một bản vui hơn."

Nhịp bước chân chậm lại, Song Tử với ánh mắt ngạc nhiên nhìn người con trai đó: "Bài tôi vừa đàn vốn dĩ là một bản nhạc vui."

"Ồ, vậy thì cứ coi như tôi nhầm đi."

Nhân Mã cười, Song Tử cũng cười. Nụ cười chân thật bình yên đến lạ kì, dịu dàng êm ái nhưng đủ khiến một tâm hồn xao xuyến.

Song Tử dường như đã quên mất đối phương là playboy: "Tạm biệt."

Nhân Mã nhìn theo hình ảnh nam nữ dưới cơn mưa đang đi xa dần.

Vương Sư Tử rốt cuộc có quan hệ thế nào với cậu vậy, Song Tử?

[...]

Tuy mình là mẹ ghẻ nhưng là một bà mẹ ghẻ rất có tâm với độc giả của mình. Nếu ai muốn nghe nhạc chuông của Song Tử hãy đảm bảo rằng bạn đã đeo tai nghe.

Nghe xong "Uy phong đường đường" hãy quay lại cho mình biết cảm xúc nha nhưng mà bài này cảnh báo độ tuổi nhé, nên hay nghe lời Song Tử "đừng tò mò, biết nhiều quá không tốt đâu."

Truyện Chữ Hay