[12 Chòm Sao] Phi Thường

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sơn trại của băng cướp ngày càng bành trướng rộng hơn, không đâu ở vùng phía Nam không biết đến bọn cướp này. Xà Phu đang kiểm tra lại chiến lợi phẩm xem bọn đàn em có ăn bớt tí nào không thì một tên đi vào, cúi đầu:

- Thủ lĩnh, có vài tên khá có năng lực xin đầu quân. Ngài có xem qua?

Cậu nhướn mày, gật gù bảo cho vào. Bước vào là người mặc như lữ khách, quấn khăn chằng chịt, nữ nam. Đột nhiên Xà Phu có dự cảm không lành. Quả nhiên khi giọng nữ cất lên, khăn choàng kéo xuống thì một đợt gió đông thổi qua:

- Thủ lĩnh, bọn tôi đến đầu quân. Nghe nói ngài làm ăn phát đạt nên bọn tôi tới ăn ké.

Nụ cười thương hiệu của chị Mộc Diệp khiến bạn thủ lĩnh chột dạ, cười cười:

- Hóa ra là mọi người.

Cậu vừa dứt câu, Đinh Tử đã phi đến kẹp cổ:

- Hóa ra con khỉ. Bọn tao vật vã đi điều tra, còn mày nhàn nhã làm cướp, ăn sung mặc sướng à?

Song Tử bĩu môi, mày thì vật vã điều tra cái quái gì, chỉ tao với chị Mộc Diệp thì có. Chẳng là gần chỗ này có vài người bị "bệnh" nên Mộc Diệp thuyết phục đoàn trưởng tới đây biểu diễn. Sau đó phát hiện thằng thủ lĩnh có cái tên quen quen, lại thấy gần đây thủ đoạn của đám cướp tinh vi hơn hẳn, đánh tan đám quân dẹp loạn nên mạo hiểm tới xem. Thành ra thằng thần kinh này thật.

- Hự, tao có điều tra mà.

Mộc Diệp nhướn mày, ý bảo cậu nói xem điều tra được gì. Tùy vào câu trả lời sẽ tha bổng hay xử quyết.

- Mấy người chắc cũng nghe chuyện "bệnh lạ" chứ? Em cũng điều tra được một ít. Cái nước này tôn thờ một giáo đạo gọi là Tinh Vẫn đạo, bất kể ai được chọn đều mắc phải "bệnh" đó, nhưng chuyện này là bí mật.

Mộc Diệp phẩy tay cho Đinh Tử thả Xà Phu ra. Cậu xoa xoa cổ, thoát được một kiếp nạn a.

- Chuyện đó thì chị mày cũng điều tra được, mặc dù hơi tốn thời gian và công sức. Cái chính là cái đạo đó thế nào.

- Đạo đó rất thần bí, chỉ có một số người truyền giáo nhất định. Mà bọn chúng thì thoắt ẩn thoắt hiện, không biết xuất hiện ở đâu. Chỉ biết họ có quyền lực cực lớn.

Cả người rơi vào trầm mặc. Ba người đang suy nghĩ về chuyện này, một người thì đang tăm tia báu vật phi pháp kia. Thiên Yết không biết đang làm gì, nó mà biết ở đây có gì chắc tức lộn ruột đây. Song Tử lên tiếng:

- Phía Đông Bắc có một nơi nghe nói có một giáo đường của bọn chúng. Chúng ta sẽ đến đó. Vậy ngài thủ lĩnh có muốn hạ cố đi cùng bọn này không?

Xà Phu đổ mồ hôi gật đầu, không đi sẽ bỏ xác ở lại mất.

Vậy là hai người kia quyết định rời đoàn xiếc, với kinh phí tài trợ từ vị tướng cướp nào đó sẽ không lo chết đói. Màn chia tay lâm li bi đát đã diễn ra.

- Tại sao thủ lĩnh lại đi huhu. Hãy ở lại cùng bọn em.

- Bọn em biết làm sao đây?

- Ôi đại ca ơi huhuhu...

người đen mặt nhìn đám đàn ông to như bò mộng sướt mướt trước một thằng nhóc nấm lùn, luôn miệng "thủ lĩnh" với "em". Này nhá, bọn này đã không bắt dẹp cái đám bất lương này đi là nhân nhượng rồi đấy.

Hình như cả bọn rất có duyên với cướp, vừa bước chân đến thị trấn cần đến đã nghe tin bọn cướp hoành hành. Song Tử tu một ngụm nước, nói:

- Xà Phu, đồng nghiệp của mày kìa, có cần ra chào hỏi không?

Xà Phu nhướn mày, xì một tiếng. Đừng đánh đồng cậu với mấy loại không não ấy.

- Nhưng mà nếu bọn cướp làm loạn mà không ai làm gì để cứu cái giáo đường kia thì chắc không có người ở đó đâu. Tốn bao nhiêu công sức.

Song Tử bực dọc giậm chân càu nhàu. Đinh Tử đi do thám trở về báo cáo:

- Bọn cướp tràn đến thị trấn hôm qua, dân tình yếu ớt không chống trả được. Chắc bọn nó sẽ chiếm đóng ở đây mấy ngày rồi đi, không có thằng truyền giáo nào ở đây cả. Mà có một thằng ngu chống lại đám cướp nên bị bắt, tí nữa sẽ xử quyết. Nghe nói họa sĩ thì phải.

Ba người kia nghe thì gật gật, không liên quan đến mình. Đi chỗ khác kiếm vậy. Chợt một câu nó đập bôm bốp vào tai bọn nó:

- Huhu, Ma Kết công tử huhuhu...

Xà Phu cau mày:

- Nghe thấy gì không? Hình như tao nghe tên Ma Kết.

Đinh Tử xua tay:

- Không phải đâu, nghe nhầm đấy. Mà người tên Ma Kết nhiều lắm.

Xà Phu nhìn Đinh Tử, hai đứa trao đổi qua ánh mắt một hồi rồi gật đầu đi tiếp. Song Tử đen mặt lôi cổ hai đứa kia lại, đến chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy một cô gái thừa mỡ, thừa phấn, thừa đủ thứ đang khóc sướt mướt. Mất một lúc lấy lại tinh thần và can đảm, Song Tử mới thốt lên lời:

- À, ừm, ừ... xin lỗi đã làm phiền.

Nói xong lập tức quay đi thì bị cô ta túm chặt:

- Ôi cô gái, tôi khổ quá huhu...

Cuối cùng sau khi hỏi ra cũng biết đại khái tình hình. Có cướp, bọn chúng bắt một cô gái, Ma Kết – anh họa sĩ "soái ca lãng tử" (theo lời cô gái này) ứng cứu, bị bắt và sắp bị xử tử. Sau khi suy nghĩ cùng hội ý một hồi, đứa bạn "tốt" của bạn lớp trưởng nào đó chốt: Đó không phải Ma Kết bạn mình nên bỏ qua đi.

- Huhuhu, bọn cướp đó nổi tiếng nhất nước, binh lính cũng không thể nhanh chóng đến dẹp loạn. Phải làm sao đây, chàng chết mất.

Xà Phu nghe xong cau mày:

- Gì chứ, nổi tiếng nhất phải là phía Nam chứ?

Ba người nhìn cậu, đang tị nạnh về vấn đề quái gì thế? Cô gái chấm nước mắt bằng cái khăn ướt sũng:

- Từng thôi, nghe tên thủ lĩnh của bọn chúng nói mấy tên phía Nam vừa mới bị dẹp. Giờ bọn chúng nổi tiếng nhất.

Xà Phu chớp chớp mắt, tiêu hóa thông tin, giây sau hùng hổ sắn tay áo:

- Hừ, để tao cho bọn nó biết ai mới là trùm.

Song Tử kỳ thị kéo tên kia xuống, cái sự nghiệp vẻ vang lắm ấy. Nhưng bọn nó vẫn quyết định đến xem mặt tên nào đó thích làm anh hùng rơm, đã yếu còn ra gió. Không phụ công chờ đợi, xe tù đi qua chở theo một người nằm khểnh, miệng ngậm cọng rơm rất thư thái, chẳng có vẻ gì là sắp bị gϊếŧ cả. bản mặt âm u nhìn, định mệnh an bài, đúng là thằng đó.

Chợt Mộc Diệp cau mày nhìn tên cưỡi ngựa đi sau. Cô thì thầm:bg-ssp-{height:px}

- Hai tên nhìn nguy hiểm kia là thợ săn, chị từng thấy họ hai năm trước.

Ba đứa kia gật gù, đúng là nhìn mạnh thật. Họ là trong số những người mất tích, nếu vậy có khi giúp ích được gì đó. Xà Phu cau mày:

- Không, em thấy họ có vấn đề. Vì dân cư ở quốc gia này không đông lắm, em cảm giác chia làm loại.

Mộc Diệp gật đầu, dù không nhiều nhưng những người quanh cô đều phát ra một lượng linh lực nhỏ, chỉ một vài người và bọn cô không có. Mà người bình thường đều không phát linh lực như vậy trừ khi sử dụng năng lực. Song Tử cùng Đinh Tử biết nhưng cũng không quan tâm lắm.

Xà Phu tiếp tục:

- Những người giống chúng ta đều có một điểm chung khác. Mắt họ, dù chỉ một chút vẫn tồn tại một khoảng trống khi nhìn vào.

- Ý em là họ bị khống chế?

Xà Phu xoa cằm:

- Có thể, từ khi bị hút vào em đã thấy mộng giới này rất đặc biệt. Chỉ là nếu vậy tại sao chúng ta vẫn bình thường trong khi những thợ săn lão luyện năng lực rất tốt lại bị điều khiển?

Cả ba người im lặng. Chợt "Cốp" một tiếng, viên đá từ đâu thắm thiết va chạm vào đầu Song Tử. Cô nổi gân xanh nhìn quanh, chỉ thấy cái thằng đang ngồi trong xe tù kích động nhìn về phía bọn cô, cố gắng ra hiệu gì đó như là giúp nó với. Đinh Tử chỉ chỉ:

- Giờ làm gì đây?

Mộc Diệp quan sát xung quanh:

- Trong đám cướp ở đây chỉ có hai người đó là đáng ngại. Xà Phu sẽ cùng chị giữ chân hai người đó, Đinh Tử hỗ trợ Song Tử cứu Ma Kết. Gặp nhau ở bìa rừng đằng kia.

Ba đứa kia gật đầu, áo choàng đầy đủ chùm kín, chuẩn bị cướp pháp trường.

- Khoan đã, em chắc là thằng đó tự mình thoát được. Nếu không nó đã chẳng để bị bắt mà vẫn nhởn nhơ.

Song Tử nêu ý kiến.

- Đề phòng có mai phục với cao thủ xuất hiện thôi. Ba đứa thoát được thì đi trước đi, chị cũng cần tìm hiểu xem hai người kia bị gì.

Xà Phu chỉ vào mình, còn cậu thì sao? Mộc Diệp bơ đi, cô phân thân, mỗi phân thân cầm một vũ khí.

Kế hoạch đột ngột có biến khi cái lồng giam Ma Kết bị cắt đôi, dây trói cũng bị đứt. Ma Kết quyết định nếu có đồng đội hỗ trợ thì nên thực hiện kế hoạch sớm một chút, khiến kẻ địch bất ngờ không phòng vệ.

Có điều bất ngờ cho địch thì cũng bất ngờ không kém cho phe mình. Thành ra tất cả trơ mắt nhìn thằng bạn cho đến khi nó bị bọn cướp dí.

Phập. Một mũi tên cắm trước mũi chân của một thợ săn. Bóng người vung cây búa lớn đập xuống chỗ anh ta.Thợ săn tóc xanh nõn chuối nhảy lùi lại thủ thế trong khi thợ săn tóc lam đậm cũng bị Xà Phu chặn lại.

Cặp đôi phân thân đã vào vị trí, bên kia Song Tử và Đinh Tử cũng trợ giúp Ma Kết thoát khỏi mấy tên lâu la. Cả rất nhanh thoát được, hướng đến bìa rừng.

- Hộc hộc. Tao chỉ muốn hỏi mày làm cái khỉ gì ở đây thế?

Song Tử vừa thở vừa cau mày chất vấn cái thằng vô tích sự kia. Ma Kết cũng thở dốc, mặt nhăn nhó:

- Đừng hỏi tao. Tự dưng bị cho vào vai trời ơi đất hỡi, bị khủng bố tinh thần suốt chứ hay ho gì.

Nghĩ đến đó cậu chỉ muốn khóc ròng. Đinh Tử liếc cậu:

- Thế còn chuyện mày vì cứu gái nên bị bắt?

Ma Kết cau mày:

- Cứu gái cái gì, thằng cướp dám phá tranh tao tốn bao nhiêu công sức để vẽ nên tao đập nó một trận. Haiz, không may ở đó có hai thằng cao thủ nên tao bị bắt. Mà ở tù cũng tốt, đỡ bị làm phiền nên tao ở đó luôn.

Song Tử đen mặt, đáng lẽ nên mặc kệ nó, không cứu làm gì. Đợi thêm một lúc hai người kia mới xuất hiện, có vẻ là một trận lớn. Mộc Diệp chán nản nói:

- Chẳng được gì, họ không nhớ gì và hoàn toàn nhập vai.

Xà Phu thì lại đăm chiêu:

- Chị có thấy dấu ấn nào không? Kiểu như vòng tròn nhỏ màu đỏ kỳ quặc ấy.

Trong khi Mộc Diệp cố nghĩ thì Ma Kết đáp:

- Có đấy, hai tên đó đều có. Hai người trong trấn giống hai tên đó cũng có, dù họ không phải cao thủ gì. Không nhớ rõ lắm nhưng hình như tao thấy nó trong sách về ấn chú của Song Ngư.

Xà Phu gật đầu, cậu cũng thấy nó quen quen. Ba người kia chăm chú nghe, Ma Kết tiếp tục:

- Hình như là một loại ấn chú cao cấp tác động lên trí óc con người. Chắc Song Ngư sẽ biết rõ hơn.

Mộc Diệp cố gắng liên kết thông tin thu được trong khi Song Tử phổ biến những gì họ tìm hiểu được cho Ma Kết.

- Mộng giới, linh thú, ấn chú, "bệnh", kinh đô. Có thể hiểu đại khái nhưng vẫn còn bế tắc. Cần tìm hiểu thêm.

Ma Kết vò đầu suy nghĩ, sau chốt lại:

- Cũng đã qua nhiều ngày rồi, có khi bọn nó cũng đến kinh đô rồi. Chúng ta cũng đi thôi.

-------------

Thiên Bình thả dây buộc ga giường xuống. Hừ, nếu không phải tên cận vệ của "cha" canh gác phòng cô là một cao thủ cảm nhận linh lực thì đã không phải rắc rối thế này. Nhân Mã đứng dưới từ trước đang ngó nghiêng canh chừng.

Thiên Bình mặc bộ đồ gọn nhẹ, bắt đầu công cuộc bỏ trốn của mình. Đang leo được nửa đường của cái tòa tháp cao vãi chưởng thì cô nghe một tiếng roạt nhỏ. Ôi cuộc đời tươi đẹp, Thiên Bình xám mặt, đẩy nhanh tốc độ leo.

Roạt. Pực. Hai tiếng êm nhẹ đập vào tai Thiên Bình như tiếng gọi tử thần, phải cố gắng lắm cô mới không hét lên kêu cứu.

Bịch.

- Tiểu thư, lần sau nhớ kiếm cái dây chắc chắc một chút.

Nhân Mã bế Thiên Bình kiểu công chúa, nói giọng đùa cợt. Thiên Bình mặt vẫn trắng bệch tự nhủ: Sẽ không bao giờ có lần sau đâu. Một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn lương thực và lộ phí lặng lẽ rời đi, hướng về kinh đô.

Truyện Chữ Hay