- Oa, cuối cùng cũng đến nơi.
Bảo Bình kéo Nhân Mã đang thở hồng hộc đến trước một căn phòng tách biệt dãy lớp học sau s. Bề ngoài căn phòng có vẻ vẫn còn mới tinh, dự đoán xây cũng chưa lâu hoặc có thể đã lâu nhưng dùng loại sơn tốt nên như thế. Nhân Mã chú ý thấy một tấm bảng được treo phía trên cánh cửa gỗ, đề là "Thất Mỹ Nữ". Cô chỉ đứng ngẩn ra như thế một lúc, dường như nhớ lại gì đó, song có cảm giác là nên tránh xa cánh cửa này càng nhanh càng tốt!
Bỗng Bảo Bình đẩy Nhân Mã sang một bên, còn cô thì thủ thế Mae Géri nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.
"Rầm"
"Rầm"
"Khụ khụ khụ"
- Cái gì vậy?!
...
_oOo_
- Không biết Nhân Mã tiểu thư đang làm gì nhỉ?
Xử Nữ vơ lấy chiếc bình trong tủ kính, cẩn thận dùng khăn lau đi lau lại, thoắt cái đã sáng bóng, từng thao tác như đã thuộc nằm lòng. Cô bỗng dưng xoay sang người bên cạnh mà đặt câu hỏi.
- Sao lại hỏi anh?
Thật sự khó hiểu! Vấn đề này làm sao mà anh có thể đoán! Vậy mà cô nàng này luôn đưa ra dạng câu hỏi tựa tựa như vậy, anh nghe đã chán rồi!
Người bên cạnh có chút bực dọc, đôi mi khẽ chau lại, nhìn người bên cạnh một chốc, ánh mắt có phần dịu đi, theo đó giọng điệu cũng có phần thay đổi.
- Em rất quan tâm đến tiểu thư nhỉ?
Chất giọng trầm ấm nam tính vang lên, tay dừng hẳn công việc.
- Dĩ nhiên rồi! Ngoài em trai, người mà em quan tâm nhất là tiểu thư!
Xử Nữ lúc này đang dối lòng nha... Thật ra vẫn còn một người nữa...
- Vậy à.
Anh lúc này cảm thấy hụt hẫng, tim dường như bị bóp nghẹn. Chỉ có thể thốt ra hai từ như thế rồi im bặt.
Ra vậy, giá trị của anh trong lòng cô... Không có một chút...
_oOo_
- Bảo Bình tỷ tỷ, nhất thời đừng manh động quá nha! Tiểu Cát trong tuần này đã phải thay năm cánh cửa rồi đó!
Một cậu con trai dáng người mảnh khảnh khẽ dụi dụi vào đùi Bảo Bình, má đỏ ửng hồng, mắt long lanh nhìn cô, ngoan ngoãn vẫy đuôi hệt như tiểu miêu khiến ai ai cũng phải động lòng.
Nhưng xin chia buồn! Đỗ Bảo Bình đã miễn nhiễm với cái trò này từ lâu!
Bảo Bình ngồi bắt chéo chân, thỉnh thoảng rung đùi rồi chậc vài tiếng tỏ vẻ khó chịu. Nhân Mã ngồi cạnh thấy Tiểu Cát kia hành động như mèo nhỏ thì có chút rung động nha, cô thực là muốn bắt cậu ta về nuôi! Cơ mà vẫn chưa quen biết gì nên đành nhịn, lát nữa làm quen rồi tranh thủ véo má cậu ta phát!
- Tiểu Cát đệ đệ thân yêu ~ Tỷ tỷ đây cũng chẳng muốn tăng thêm chi phí cho nhóm, đệ cũng biết là ai gây sự với nhị tỷ trước rồi mà ~ Tiểu Đệ bây giờ phải bênh vực tỷ tỷ này nha ~!
Bảo Bình bây giờ giở trò tương tự. Nâng cằm nhỏ nhắn lên, khẽ lướt ngón tay trên khuôn mặt mịn màng thoáng vệt hồng của Tiểu Cát mà nói, kéo cậu vào sát mặt cô, mắt nâu ma mị nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, nhẹ nhàng buông lời dịu ngọt bao lấy cậu ta, từng câu từng chữ như ma xui quỷ khiến vây lấy xung quanh, môi mỏng dẫn dắt người ta vào cõi mị hoặc, tóc nâu mang theo hương dịu nhẹ mà tràn vào cánh mũi, quyến rũ không thôi. Cùng một chiêu nhưng lại khác nhau một bậc! Tiểu Cát bây giờ đơ người mà không nói nên lời a ~!
- Nhị muội nói vậy là sao? Đại tỷ thực sự không hiểu. Tỷ chỉ là vô tình mà thôi! Đại tỷ nào muốn "gây sự" như lời muội nói. Oan ức cho tỷ quá ~! Tiểu Cát à ~~~
Dạ Thiên Yết ngồi ở bàn chính, nghe Bảo Bình nói mà giả vờ ngây thơ, giả vờ vô tội. Vừa nói vừa kết hợp diễn xuất với điệu bộ đáng thương, tóc xõa rủ rượi nhìn đến thê lương, dùng khăn tay chấm chấm nước mắt, nhìn Bảo Bình với ánh mắt nai tơ. Khuyến khích vị tỷ tỷ này nên gia nhập đoàn phim nào đó đi!
An Tiểu Cát thực sự đang rất rất ư là khó xử a. Bị kẹt ở giữa đại tỷ và nhị tỷ, đứng về phe nào cũng không toàn mạng nha, thôi thì liều mình chọn đại vậy!
- Thiên Yết tỷ tỷ, tiểu đệ vạn lần xin lỗi nhưng lần này là đại tỷ đã sai trước a. Chính tỷ đã đợi chờ nhị tỷ đến rồi mới hành động như thế mà!
Tiểu Cát nói mà không dám nhìn vào khuôn mặt đầy hắc tuyến của Thiên Yết. Phải nói là đen không gì đen hơn luôn a!
Vị đại tỷ nào đó chỉ hận không thể đem tên kia giết quách cho xong! Dặn lòng rằng phải nhịn, nhịn và cố nhịn!
END CHƯƠNG
Chú thích:
Mae Géri: Kĩ thuật đá trước trong Karate, có gì thắc mắc cứ liên hệ bác Google nhé.
Dạ Thiên Yết