Một tốp nam nữ khoảng tầm năm đến sáu người đang tiến về cửa lớp. Thiên Yết đoán chừng đây đều là các học sinh của lớp CV năm nay. Dù cho ngoại hình hay nhan sắc có khác biệt đến đâu, họ đều có một điểm tương đồng nơi ánh hào quang của thanh xuân và tuổi trẻ. Họ sôi nổi và hồn nhiên, mắt họ lúc nào cũng lúng liếng và môi họ lúc nào cũng cong đều. Họ đi đến đâu, tiếng ríu rít nói cười liền lan đến đó - thứ âm thanh không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có phần ngưỡng mộ, tò mò.
Trong đó, có một người rất nổi bật, hoặc có lẽ chỉ mình Thiên Yết nghĩ thế. Một cô nàng thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt: tóc dài màu nâu sáng hơi xoăn nhẹ ở phần đuôi, áo cardigan mỏng màu be được khoác ngoài đồng phục phối với mũ nấm đỏ rực rỡ trông vô cùng trẻ trung nhưng vẫn không làm giảm đi độ thanh lịch. Một nữ sinh trung học với phong cách như vậy, khiến kẻ chuộng thời trang như Thiên Yết đây không tránh khỏi chút hiếu kỳ.
Anh khều vai Nhân Mã, hỏi nhỏ: "Cô bạn đội mũ đỏ kia là ai?"
Nhân Mã cười tít mắt: "Là Song Ngư đấy. Đáng yêu nhỉ?"
Lúc này, Thiên Yết bắt đầu cảm thấy không có gì đặc biệt nữa. Anh biết Song Ngư là tác giả của bức vẽ Cự Giải, vậy thì chẳng lạ lùng gì khi cô lại chọn cách ăn mặc trông rất giống một hoạ sĩ truyện tranh.
"Ô!" Chợt có một giọng nam vang lên "Đôi nam nữ kia là ai thế nhỉ? Chẳng lẽ là học sinh lớp mình?"
Sự chú ý của đám đông lập tức dồn về phía Thiên Yết và Nhân Mã, khiến hai anh em có chút chột dạ trong lòng.
Như nhận được lệnh của chàng trai nọ, một cô gái nhanh nhảu chạy lại, bắt đầu quan sát Thiên Yết và Nhân Mã thật kỹ càng, hệt như cái cách mà người ta vẫn hay săm soi một vật thể lạ vừa từ trên trời rơi xuống.
Một lát sau, cô nàng vỗ hai tay vào nhau đánh một cái bốp, rồi cất giọng hùng dũng kết luận: "Chưa thấy bao giờ!"
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều ỉu xìu.
"Sao vậy?" Một chàng trai nhỏ thó vẫn luôn bị đám đông lấn át sự tồn tại, chẳng biết từ đâu lại trồi lên "Bà hoàng ngoại giao Song Tử cũng có ngày chịu bó tay khi phải nhận diện người à?"
Cô nàng tên Song Tử lập tức sừng sộ: "Đỡ hơn ông có đời đời kiếp kiếp cũng không cao lên được. Tôi dám cá hai người này là học sinh mới chuyển tới trường mình." Rồi cô quay sang, bắt đầu mở chế độ tra hỏi: "Hai người là ai?", bỏ mặc chàng trai nào đó đang vùng vẫy trong vòng tay ngăn cản những người bạn thân thiết, thiếu điều đã muốn bật khóc tu tu lên: "Hai chuyện đó vốn không hề liên quan!!!"
"Hello, Song Tử!" Nhân Mã trực tiếp lơ đẹp người anh mắc bệnh thiếu kiến thức giao tiếp trầm trọng kia, tự cho mình cái quyền đứng ra chào hỏi bạn mới "Tớ là Nhân Mã. Còn đây là Thiên Yết. Bọn tớ mới từ Mỹ chuyển đến. Rất vui được làm quen với mọi người!"
Tất cả không hẹn mà cùng nhau đóng băng.
Từ Mỹ tới?
Rốt cuộc thân phận của hai anh em nhà này còn có gì đặc biệt.
Duy chỉ có Song Ngư là tỏ ra thích thú tột độ. Cô nàng lập tức lao đến, bắt tay Nhân Mã, mắt sáng rỡ: "Hello, hello! Tớ là Song Ngư.", rồi quay sang Thiên Yết, lại là bắt tay: "Chào cậu!" khiến anh chàng ngẩn người, mặt đỏ hẳn lên.
Cự Giải ở đó chứng kiến tất cả. Cô hơi nhíu mày, lại nhìn xuống bàn tay mình - nơi hơi ấm vẫn còn vương lại sau cú bắt tay hồi nãy của Thiên Yết.
Được rồi! Dù gì vẫn là cô bắt tay với anh đầu tiên. So với Song Ngư, cô vẫn lời chán, chẳng có gì phải bất mãn ở đây cả, phải không?
"Hai cậu từ Mỹ tới à? Tiếng Việt của hai cậu giỏi thế? Hai cậu học tiếng Việt lâu chưa? Tuyệt thật!" Song Ngư liến thoắng, tay vẫn không buông Thiên Yết "Không hề ngọng nghịu xíu nào luôn nhé!"
Lúc bấy giờ, Nhân Mã mới bắt đầu giải thích: "Thật ra bọn tớ đều là người Việt Nam, bọn tớ sinh ra ở Việt Nam. Chỉ là sau khi học xong mẫu giáo liền cùng ba mẹ đi vòng vòng thế giới. Mẹ tớ là người Việt Nam, chỉ có bố tớ là người Pháp thôi. Bọn tớ ở nhà vẫn hay dùng tiếng Việt trò chuyện với nhau mà."
"Tuyệt thật!!!" Song Ngư reo lên, giọng phấn khích tột độ khiến người ta cảm thấy hơi dè chừng cô nàng chẳng biết một lúc nào đó sẽ có thể ăn tươi nuốt sống mình mất "Hèn gì hai cậu có nét lai lai, xinh quá trời quá đất."
Rồi cô chắp tay, ngẩng mặt lên trời, hai mắt sáng lấp lánh như đang trong trạng thái mơ tưởng: "Từ nhỏ đã đi vòng quanh thế giới. Tuyệt quá!!"
Dường như cũng đoán được phần nào những suy nghĩ lúc này của Song Ngư, Nhân Mã liền cười trừ: "Thật ra, bọn tớ không giàu có như cậu tưởng...", nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Thiên Yết chặn miệng.
"Cậu nói gì cơ?" Song Ngư quay đầu lại, nhưng dường như chỉ hỏi cho có lệ "Nhưng mà này, các cậu từ Mỹ sang, chắc là được diện kiến nữ hoàng Elizabeth II rồi nhỉ?"
"..."
"Đùa thôi, đùa thôi!" Song Ngư ôm bụng cười nghiêng ngả "Tớ biết nữ hoàng Elizabeth băng hà lâu rồi. Nhưng vương tử Harry thì chắc là các cậu gặp rồi nhỉ? Ôi, ngài ấy đẹp trai lắm. Tiếc là đã có vợ..."
"Song Ngư..." Có một tiếng gọi từ phía sau lưng "Harry... là vương tử của nước Anh mà."
"..."
Dường như có một khoảng lặng trải ra rất dài, rất lâu trong khu vực lớp CV.
"Ha ha... Chắc là... Chắc là Song Ngư hỏi bọn tớ trong khoảng thời gian bọn tớ ở Anh í mà." Nhân Mã đột nhiên cười lớn "Song Ngư hay ghê! Còn biết bọn tớ từng đi Anh cơ."
"Đúng rồi, đúng rồi!" Song Ngư lập tức a dua, mồ hôi túa đầy hai thái dương "Tớ nghĩ đi Mỹ thì cũng phải đi Anh chứ. Hai nước sát rạt nhau mà."
Hai cô gái, kẻ tung người hứng hợp rơ, khiến người ngoài không thể nào nghi ngờ rằng hai anh em nhà Nhân Mã đã từng đi Anh thật.
"Chúng ta ở Anh bao giờ?"
Đột nhiên, một giọng nam trầm vang lên, tuy rất nhỏ nhẹ, nhưng chẳng khác nào tiếng sấm rền dội vào lòng Song Ngư, gạt đi toàn bộ niềm vui mừng vừa chớm nở.
"Anh hai!" Nhân Mã huých mạnh vào hông Thiên Yết, nhưng anh đã nhanh chóng né được.
"Hai nước cũng không hề sát rạt đâu." Thiên Yết nhẹ nhàng nở một nụ cười thâm độc "Cách nhau hơn dặm là ít."
Song Ngư đóng băng. Phải chi có một cái lỗ ở đây để cô chui xuống cho rồi.
"Anh hai kỳ quá nha." Nhân Mã nhăn mặt trách móc, đoạn quay sang Song Ngư an ủi "Anh tớ đùa cậu xíu thôi. Thật ra bọn tớ có từng ở Anh mấy ngày mà."
"Ừ nhỉ?" Thiên Yết lẩm nhẩm "Nếu cộng tất cả thời gian ngồi thừ ra ở sân bay quá cảnh thì chắc cũng lên mấy ngày đó."
"Anh hai!!!!!"
Song Ngư hậm hực ghi hận. Rõ ràng Nhân Mã rất đáng yêu, nhưng tên Thiên Yết này lại chẳng hề có chút xíu tâm lý nào, hại cô phải mất mặt trước đám đông thế này.
"Thôi, chịu thua đi cô nương. Cậu vốn cũng không có mặt mũi để mất nữa." Song Tử ở đằng sau vỗ vai bạn mình, trưng ra vẻ đồng cảm "Giờ cậu có chửi cậu ta nứt mắt ra thì cũng không thay đổi được gì đâu."
Song Ngư đỏ mặt: "Tớ chửi hồi nào?" nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Thiên Yết hiện rõ mấy chữ "Cậu đợi đó cho tôi!"
Nhân Mã trông thấy nụ cười đắc thắng của Thiên Yết, dường như vừa hiểu ra điều gì đó. Cô lại nhìn sang Cự Giải, người lúc này cũng đang hoà cùng đám đông cười đùa, trong lòng chợt cảm khái vạn phần. Sắp có kịch vui để xem rồi! Người làm em như cô thực sự quá háo hức.
"Hi, Nhân Mã!" Song Tử bất chợt choàng tay qua vai Nhân Mã, hơi ghì người xuống, khiến Nhân Mã mất thăng bằng, nhưng vẫn cười rất tươi "Lại đây tớ giới thiệu cho cậu vài thành viên lớp mình nhé!"
Rồi Song Tử chỉ tay về phía từng người, rất ân cần giới thiệu: "Cô bé có vẻ rất dịu dàng, thuỳ mị đang đứng ở góc kia là Cự Giải, chắc cậu cũng biết rồi."
Nhân Mã gật đầu, phóng về phía Cự Giải ánh mắt biết lỗi: "Bọn tớ có nói chuyện với nhau lúc nãy."
"Còn đây." Song Tử kéo vai Nhân Mã gây sự chú ý "Từ trái qua phải nhé: Xử Nữ, Bảo Bình, Bạch Dương và Kim Ngưu. Bọn họ đều là thành phần cần được bảo tồn của lớp CV."
Ý của Song Tử là con trai lớp chuyên văn thật sự rất hiếm.
"Thật ra còn một người nữa."
"Tớ biết, tớ biết." Nhân Mã reo lên, hai mắt sáng rỡ "Là Sư Tử đúng không. Cậu ấy thật sự rất nổi tiếng."
Khoé môi Song Tử giật liên hồi, như thể phản xạ có điều kiện mỗi khi nghe đến cái tên "Sư Tử": "Hờ... hờ... Cũng tạm."
Cùng lúc đó, cửa bật mở. Luồng ánh sáng chói chang lập tức tràn vào khắp mọi ngõ ngách của căn phòng lớn, nhất thời làm loá mắt Nhân Mã, che đi đôi đồng tử nâu xinh đẹp tiếp nhận sự vật bên ngoài.
Một chàng trai xuất hiện, rẽ màn nắng tiến thẳng vào lớp. Vẻ đẹp của anh ta thậm chí còn chói loá hơn cả ánh mặt trời. Khuôn mặt anh đẹp như tạc, đôi mắt một mí hơi xếch lên trông vô cùng thu hút, sống mũi cao, thẳng tắp, nhân trung nối gót kéo dài đến môi mỏng hồng hào khiến người ta nhìn liền chỉ muốn nhào đến mà cưỡng hôn.
Vẻ đẹp của anh ta mang đậm chất châu Á, một đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng của Nhân Mã từ trước đến giờ. Đây là lần đầu tiên Nhân Mã trông thấy một người con trai châu Á đẹp đến thế. Nhất là khi anh vận một chiếc áo khoác vải lanh màu đen kiểu dáng Trung Hoa với hai hàng cúc tinh tế, tay áo rộng, vạt áo thêu hình đôi sếu nhỏ đang mải miết sải rộng cặp cánh trắng muốt của mình.
Tất cả đã tạo nên một chàng trai hoàn hảo, một Sư Tử hoàn hảo.
Tim Nhân Mã như ngừng đập, nhìn ánh mắt hờ hững của anh đảo một vòng rồi dừng lại ở góc lớp, nơi một cô gái nhu mì đang đứng khép nép. Không nhanh không chậm, anh tiến đến bên Cự Giải, cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đủ khuynh thành: "Chào buổi sáng, Cự Giải."
•••••
_____________________
__còn tiếp__