Tâm sự mỏng: Mình đang gặp một vấn đề hết sức khủng khiếp, đó chính là ổ cứng bị hư, tất cả các truyện mình viết gần hoàn đều mất tích, nay mình đã thay ổ cứng mới. Bây giờ mình đang trong tình trạng cầu cho ổ cứng đc sửa để mình lấy lại đc dữ liệu. Thật sự mình điên đầu, không học nổi mấy bữa nay, cái cảm giác bị mất hết công sức cả năm thật sự kinh khủng, bao nhiêu truyện từ đam mỹ cho đến ngôn tình, mình dự là xong fic này sẽ đăng những truyện đó mà ko ngờ..Tâm trạng khó lòng mà viết lại, nếu không lấy lại đc dữ liệu, mình không biết có viết nổi cái fic này không nữa.
Nói chung là cầu xin, vì bị mất dữ liệu nên phải ngồi viết lại trong tâm trạng cực kì máu chó nên không hay, mấy bạn cũng đừng ném đá, không là mình lên cơn đốt cả TG đó =))
--------------------------------------
Có nhiều thứ chúng ta làm xong, khi nghĩ lại chúng ta lại cảm thấy vô cùng hối hận, Xử Nữ hiện đang trong tình trạng này, những lời Thiên Bình nói luôn quanh quẩn trong đầu cô, mãi không thoát ra được. Bản thân rõ ràng biết mình có lỗi nhưng không có can đảm để xin lỗi, con người luôn có suy nghĩ và lòng tự tôn khác thường, chỉ tiếc là không thể xoay ngược thời gian.
Thiên Bình thì không nghĩ nhiều được như vậy, tổn thương thì cũng đã tổn thương, nói thì cũng đã nói, mà những lời Xử Nữ nói ra cũng không chắc gì đã sai, quan trọng là bản thân muốn như thế nào. Thiên Bình cũng không trông chờ gì vào những điều tốt đẹp thật sự nữa.
Bạn bè? Liệu có thật lòng với nhau không? Chỉ có bản thân người đó biết, mười hai đứa lớp Zodiac có thật sự muốn thấu hiểu và thật tâm với nhau? Hay đó chỉ lớp vỏ bọc bề ngoài? Ai cũng có những suy nghĩ riêng, họ đều biết rằng, chân thành không đổi được gì cả, mình chân thành với họ, ngày mai họ lại đá mình không thương tiếc. Tình bạn còn mong manh hơn cả tình yêu, bởi con người luôn đem tình yêu ra để ngợi ca hoặc chê trách mà họ quên mất rằng tình bạn cũng như vậy, cũng dễ vỡ như tình yêu, cũng làm con người ta đau khổ như tình yêu. Trái tim mỗi người đều có tổng cộng ba ngăn, ngăn thứ nhất là tình thâm, ngăn thứ hai là tình yêu và ngăn thứ ba là tình bạn. Không thể đánh đồng ba thứ với nhau. Khi bạn nghe một người hỏi “ Giữa anh và gia đình em chọn ai? “ hay “ Giữa anh và bạn em,em chọn ai?”, nói thẳng ra, ai hỏi hai câu này đúng là khốn nạn. Bởi thế, tình thâm, tình yêu, tình bạn luôn cần sự chia sẻ và trung thành với nhau, đó mới chính là màu sắc của cuộc đời.
Lớp Zodiac không phải thế, không hoàn hảo như thế, dù có đối xử tốt với nhau thế nào cũng không thể biết đối phương có thật lòng với mình không và cũng không chắc chắn rằng bản thân có dám vì người khác mà từ bỏ cả chính bản thân hay không? Đương nhiên số mạng mỗi người mỗi khác, bản thân mình lo chưa xong thì không ai dám đề cập tới việc của người khác.
Bạch Dương đang mang trong mình mối lo cực kì lớn, không phải vì bản thân mà là vì Nhân Mã. Nhân Mã đang trong hiện trạng khó xử lí, Nhân Mã trông lúc nào cũng vô tư, quậy phá và kiêu ngạo nhưng không phải vì thế mà bản thân thật sự cảm thấy như vậy. Bạch Dương ngay từ đầu đã không cần cha, Bạch Dương luôn vô cùng hài lòng về cuộc sống hiện tại, tuy chỉ có mẹ nhưng lại rất hạnh phúc. Còn Nhân Mã, đầy đủ cha mẹ, nhưng liệu có vui thật?
- Việc này phải giải quyết sao? - Bạch Dương cất giọng.
- Tớ nhất quyết không thể để mọi chuyện như vậy được, cũng không thể bỏ qua - Nhân Mã cứng rắn đáp.
- Có gì thì nói tớ.
- Cậu không cần bận tâm đâu.
Nhân Mã là loại người không cần đến sự giúp đỡ của người khác, chịu đau đớn cũng nhiều, nếu ngay cả việc này còn làm không xong thì còn mặt mũi gì mà nhìn người đời nữa.
Song Ngư đang phân vân không biết phải an ủi Thiên Bình thế nào. Song Ngư không giỏi giao tiếp, không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, sợ có khi chính bản thân lại thêm dầu vào lửa.
Chúng ta học được một điều từ các quyển sách: từ bạn bè có thể chuyển tiếp thành người tình nhưng từ người tình thì sẽ khó trở về như lúc ban đầu. Nhưng vấn đề giữa Thiên Yết và Song Ngư lại là vấn đề hoàn toàn khác, vốn ngay từ đầu đã tự ngộ nhận, không phải tình yêu nhưng vẫn tự níu kéo, lúc tỉnh thức thì đã thấy mình hoàn toàn sai lầm. Song Ngư cũng tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, rằng mình có thương Thiên Yết với Thiên Bình thật, hay lại là do ngộ nhận. Ngay cả bản thân mình còn không hiểu thì làm sao có thể hiểu được tâm tư của người khác, làm sao có thể biểu đạt rõ ràng được.
Cự Giải là một ví dụ hoàn toàn khác Song Ngư, hiểu rõ chính bản thân nhưng luôn tìm cách trốn tránh, hiểu rõ người khác nhưng lại cố tình gạt đi để bản thân khỏi bị tổn thương. Tóm lại là chỉ muốn chạy trốn, không hề muốn đối mặt. Cự Giải nếu không có Kim Ngưu và Bảo Bình bên cạnh thì không biết có tồn tại đến bây giờ được không nữa, Cự Giải luôn giấu giếm quá khứ của mình, tự làm đau chính mình, nhưng lại muốn người khác hiểu và quan tâm. Nếu như người đó xuất hiện, liệu Cự Giải có thể quên và tiếp tục nở nụ cười? Bắc Nhi là tấm khiên chắn tốt nhất của Cự Giải, nhưng Cự Giải quên một điều, Bắc Nhi chính là cô, không phải là ai khác mà là chính bản thân cô. Điểm yếu của Cự Giải chắc chắn chính là điểm yếu của Bắc Nhi, có chối cãi cũng không được.
Nếu nói người điềm tĩnh nhất lớp, chắc chắn phải là Ma Kết, dạo gần đây Ma Kết luôn suy nghĩ vẩn vơ về điều gì đó, đàng hoàng hay nham hiểm?! Nói thật, việc khiến Ma Kết nghĩ vẩn vơ là những lời nói của Cự Giải đã vô tình nói ra vào đêm hôm trước. Có chút bàng hoàng, nhưng lại để dấu ấn sâu trong lòng anh.
- Cự Giải!
- Hả? Tôi là Bắc Nhi.
- Đều là một thôi.
- Nói bậy!! - Mặt chưa gì đã đỏ ửng.
- Có chuyện muốn hỏi cậu?
- Gì?
- Trường Xà là ai?
Cự Giải thất kinh hoảng hốt nhưng vài giây sau lại chuyển về chế độ cười cười: “ Nói quái gì vậy? “.
- Không muốn nói thì thôi! - Dù sao anh cũng đã biết hết rồi.
Bảo Bình và Kim Ngưu dạo gần đây lại hay đi với nhau, bỏ Cự Giải một mình, mà nó cũng chả quan tâm tới hai thằng này. Chỉ thấy hai đứa cứ hay thầm thì với nhau, nhưng khi Cự Giải bước đến thì lại giả vờ làm chuyện khác.
Thiên Yết thì không phải dạng người điềm tĩnh, nói đúng thì có lẽ giống người lãnh đạm hơn, không quan tâm mọi sự nhưng lại đối xử rất tốt với các thành viên trong lớp. Mặt lạnh nhưng trong nóng, không dùng lời nói mà dùng hành vi. Thiên Yết có quan tâm đến Thiên Bình thì cũng không một ai biết cả, luôn luôn tịch mịch!
Sư Tử thì lúc nào cũng vui cười, tính tình phóng khoáng. Nhưng Cự Giải luôn gọi anh là “ Tên nham hiểm”, còn chúng ta lại không biết sự thật như thế nào.
Song Tử không thể nào chịu nổi tính cách của Bạch Dương, cô lúc nào cũng dõi mắt theo anh mỗi khi gặp mặt, không phải ánh mắt đắm đuối như tụi con gái khác luôn dành cho anh, mà là ánh mắt cực kì sát khí, khiến anh bị nội thương mấy lần. Biết rõ lý do Bạch Dương ghét anh, nhưng anh cũng không tài nào hiểu nổi, chuyện của Nhân Mã rõ ràng là lỗi của Nhân Mã nhưng bây giờ lại thành ra lỗi của anh. Vò đầu bứt tóc cũng không thể hiểu, anh hận Nhân Mã, rõ ràng là hận. Chuyện của Thiên Long không phải chuyện đùa, nhưng tại sao anh lại cảm thấy vô cùng kì lạ khi ở bên cạnh Nhân Mã, trái tim ấm nóng một cách bất nhận thức. Nữ nhân chống lại anh cũng chỉ có sáu nàng trong Zodiac, nhưng Nhân Mã lại khiến anh thấy vô cùng đặc biệt, chả lẽ là xuất phát từ lòng thương hại khi biết gia đình cô mang cô ra làm quân cờ cho gia tộc?
- Thắc mắc không? - Nhân Mã hỏi Bạch Dương đang ngồi cạnh mình.
- Thắc mắc gì?
- Đột nhiên tớ nhớ lại, không thì cũng quên mất vấn đề này - Nhân Mã trầm ngâm.
- Là cái gì? - Bạch Dương khó chịu hỏi,nói nhanh đi chứ!
- Lần đầu tiên tụi mình đến trường, chả phải hiệu trưởng bảo là các lớp bình thường không được lảng vảng ở Zodiac sao? - Nhân Mã vẫn trầm tư.
- Thì sao?
- Thì đó, ý là tớ thắc mắc vì sao lại không được lảng vảng.
- Đúng là có hơi kì lạ, nhưng thôi, lỡ ổng bị điên hay biến thái gì đó thì sao, mấy người này tính tình bất thường lắm - Bạch Dương dẩu môi ra chê trách.
- Thế sao? - Nhân Mã chống cằm, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt mình.
Hiệu trưởng trường HOROSCOPE tên đầy đủ là Xà Phu, được mệnh danh là lão già ngốc nghếch biến thái, cái này là do Bạch Dương đặt.Nhưng thầy Xà Phu lại không hề giống như những gì tụi nó gọi, thầy tầm trên hai mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, sở hữu mái tóc bạch kim ( vì thế tụi nó mới gọi là lão già), tròng mắt đỏ, đôi môi mỏng cộng với chiếc mũi cao tuấn tú làm cho các nữ sinh trong trường không ngừng ham muốn ngắm nhìn thầy. Có tin đồn thầy với cô Thiên Cầm có vấn đề, nhưng theo phân tích của nhà tâm lý học Cự Giải thì với tính cách của cô Thiên Cầm, không thể nào có chuyện hẹn hò với ông thầy có đầu óc thần kinh như vậy được. Đúng vậy, nếu nhìn bề ngoài thì không ai có thể biết thầy Xà Phu là người như thế nào, với kinh nghiệm chuyên bị gọi lên phòng hiệu trưởng như lớp Zodiac đây thì không có gì mà không phán đoán được, một ông thầy theo như Xử Nữ nói là có tính cách Yandere, vô cùng mất hình tượng.
Yandere: Kiểu bề ngoài trông dịu dàng nhưng thật ra bên trong vô cùng bệnh hoạn và nguy hiểm, những người này ghen rất khủng khiếp ( vấn đề mà bọn nó nói tới không phải là ghen), thường được nhắc đến là nữ nhưng cũng không ngoại trừ khả năng là nam.
Cự Giải về nhà, vào phòng của mình ném cặp qua một bên, nhảy bổ lên giường, đôi mắt liếc nhìn về phía đầu giường, một nhúm lông tròn xoe to bự đang cuộn mình nằm ở đó, Cự Giải cất tiếng gọi, một tay đưa đến xoa đầu nhúm lông: “ Ê, Bò “. Nhúm lông không hề phản ứng lại, căn bản là không quan tâm. Theo quan điểm của Cự Giải và Cự Xà, con này vốn ngay từ đầu không phải tiểu miêu, thân hình phì nộn, to bằng một con chó LowChen, lại có màu lông đen, dưới bụng điểm trắng, không khác chi một con bò sữa. Cự Giải điên tiết chọc ngoáy bụng nó, lại nhớ tới những lời của Ma Kết.
“ Ai da “. Ngước lên đã thấy tiểu miêu cắn cắn ngón tay của mình, để yên cho trẫm ngủ! Cự Giải bất lực rút tay ra, kiên trì vò nhúm lông một lần nữa rồi mới thả ra “ Căn bản mày đúng là chảnh mèo “.
Biết tiểu miêu không hề có ý muốn giúp mình giải tỏa nỗi buồn phiền, Cự Giải lại chạy sang phòng khác, phòng này lớn không thua gì phòng của Cự Giải, chỉ có điều trước cửa phòng đề bảng “ Childrens “ chứ không phải là “ Giải Nhi “.
Một đống bùi nhùi phóng như bay vào lòng Cự Giải, không chỉ một mà tới bốn đống, khiến Cự Giải loạng choạng té về đằng sau, Cự Giải ngồi dậy, ôm hết đống bùi nhùi ấy vào lòng.
- “ Mấy đứa a, nhớ mẹ lắm đúng không?!! Mẹ cũng nhớ các con lắm “. Cự Giải lấy mặt cọ cọ vào từng đứa, âu yếm không hết.
Trong số bốn con, một con có kích thước trung bình, lông dài màu nâu vàng thuộc giống LowChen, ba con còn lại thì cùng một giống là Akita. Trong ba con cùng giống thì có hai con bé nhỏ hơn, chứng tỏ hai đứa này là con của con lớn. Mỗi lần tâm trạng không vui, Cự Giải luôn tìm đến chúng, Bắc Nhi cũng vậy.
Cự Giải nhẹ nhàng suy nghĩ đến những vấn đề đang trải qua, đột ngột nhẹ giọng nói: “ Mẹ thua rồi, lẽ nào mẹ không quên được?!! “.
Nhân Mã thì ai cũng có thể hiểu, những người biết sự thật đằng sau câu chuyện của Nhân Mã thì cũng đoán ra được rằng nàng sẽ không bao giờ bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Đối với nàng, chuyện này rửa sạch cũng không hết, người biết được sự thật mấy khi sẽ thật lòng với nàng, nàng sống dựa vào sự ân hận khôn nguôi, không cần ai hiểu nàng, chỉ cần có thể thỏa mãn được tâm hồn của nàng, một là Thiên Long chết, hai là nàng chết. Nhất quyết phải như vậy, nàng toan tính hết rồi, nếu trả thù, tội sẽ trồng thêm tội, hận thù sẽ ngày càng dài đằng đẵng, nhưng nàng không quan tâm, dù sau này Song Tử có hận nàng như thế nào, nàng cũng mặc kệ.
Thiên Long là thủ lĩnh bang TKIE, không thể nào nói muốn giết là giết, hắn đã trải qua cái chết, mạng hắn rất lớn, nàng sẽ không thể dùng cách bình thường để giết hắn được. Bùi gia rõ ràng biết những điều con gái mình đã chịu đựng, nhưng vì một phép tắc nào đó, một lí tưởng nào đó mà họ nhất quyết bỏ qua chuyện này, không lấy Thiên Long thì có hôn ước với Song Tử cũng không tệ.
- Em thật sự hẹn tôi ra đây - Thiên Long dịu dàng, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Quán rượu Ye Olde Cheshire Cheese, nằm tại góc khuất trong thành phố Luân Đôn, cách thiết kế u tối và ảm đạm, đây là một trong những quán rượu xưa cũ nhưng vẫn rất nhiều người thường xuyên đến, không khí lại khiến con người ta như hồi niệm về quá khứ, cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhân Mã ngồi đối diện, gương mặt điềm đạm, trước mặt người này nhất quyết tôi không được sợ.
- Tôi không nghĩ rằng anh không có một cảm giác áy náy nào.
- Chuyện năm đó anh thật sự không muốn xảy ra như vậy.
“ Anh tưởng tôi là đồ ngốc sao “ - Nhân Mã thầm nghĩ rồi nói tiếp - Tôi cũng không ngờ rằng, anh thật sự đã làm như vậy với tôi.
- Nhân Mã, em không hề biết một điều, anh đã rất yêu em
- Có lẽ anh không biết, tôi cũng đã yêu anh - Nhân Mã bình thản nói, nghĩ sao tôi yêu anh vậy?
Đôi mắt Thiên Long lóe lên, gương mặt thanh tú lại nhàn nhạt cười.
- Có lẽ em đã rất hận anh
- Anh có biết gì không?! Tôi lúc đó chỉ mới mười hai tuổi.
- Anh lúc này chỉ mong rằng em không lấy Song Tử, anh sẽ gánh mọi trách nhiệm.
Khóe môi Nhân Mã cong lên.
- Có lẽ như thế nhỉ? Dục vọng anh tới đâu rồi?
Thiên Long giật mình, im lặng một hồi lâu mới cất tiếng: “ Anh xin lỗi “ - Rồi cầm ly rượu lên uống cạn, hắn không muốn người con gái đối diện thấy khóe mắt cay cay của hắn.
- Không cần, tôi nghĩ có lẽ là anh đã yêu tôi thật - Nhưng anh quên mất một điều, tình yêu và tình dục là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Anh nhất định sẽ trả hết lại cho em..
- Không cần, căn bản muốn trả cũng không trả được, nhưng anh đã đền bù rồi - Nhân Mã cười, một nụ cười vui vẻ lẫn chua chát.
Hai người tiếp tục trò chuyện, không hề hằn thù, không hề lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng chầm chậm như đang ôn lại kỉ niệm xưa cũ.
Mười ngày sau, báo chí đăng tin, Thiên Long nhà Nguyễn gia đã ra đi.
- Hắn thật sự mạng lớn - Nhân Mã nhấp một ngụm trà, cười nhạt.
Phóng viên trên đài liên mồm nói: Thiên Long nhà Nguyễn gia đã chết do trúng phải chất độc cực mạnh, Ricin là một chất có độc tính cực mạnh, biểu hiện của các triệu chứng là buồn nôn, ỉ chảy, mất nước sau đó gan thận và tuyến tụy sẽ bị hủy hoại. Phải từ - ngày nạn nhân sẽ ra đi, rất khó cứu sống.
Ricin: Ricin có thể được hình thành từ chất thải bị bỏ lại từ việc chế biến các hạt thầu dầu. Nó có thể được sản xuất ở dạng bột, dạng xịt, hay viên, hoặc nó thể hòa tan trong nước hoặc axit yếu. Nó hoạt động bằng cách đi vào bên trong tế bào cơ thể người và bằng cách ngăn không cho tế bào tạo protein cần thiết cho tế bào. Không có protein, các tế bào sẽ chết. Một người lớn chỉ cần ngửi hoặc tiêm một lượng khoảng , mg ricin (bằng vài hột muối) là đã tử vong.
Song Tử gần như suy sụp, không bước chân ra khỏi phòng sau đám tang, không đi học, cũng không hề ăn uống.
- Là cậu làm? - Bạch Dương hỏi, Bạch Dương rất rành về bản tính Nhân Mã.
- Đúng vậy - Nhân Mã trả lời.
- Có nhẹ nhàng quá không?
- Tớ không biết - Hình như bản thân tôi bị siêu lòng, có lẽ thật sự tôi đã từng yêu Thiên Long.
Nhân Mã đã quá coi khinh TKIE hay do cô thật sự đang liều mạng?!!
Đêm đến, trăng thanh gió mát, không lý nào lại không ngủ một giấc cho thật sớm, Nhân Mã tắt đèn phòng, chuẩn bị kéo chăn đến tận cổ.
- A...Đ..a...u - Nhân Mã nắm chặt cổ tay của một người nào đó, nhanh chóng đẩy ra, nhưng sức lực đối phương quá mạnh, Nhân Mã không thể nào ngăn cản được bàn tay đang nắm chặt lấy cổ của mình.
- Còn biết đau? - Giọng khàn khàn vang lên trong đêm tối.
- Son...g..Tử?!!
- Tôi tưởng cô như thế nào! Cô đê tiện và bẩn thỉu thế sao?
- Tô..i.. - Nhân Mã ráng kéo bàn tay Song Tử ra nhưng vô ích.
- Cô dám hạ độc anh tôi, thêm một lần nữa?!!
BỐP----
Âm thanh vang dội khắp căn phòng, Nhân Mã kịp lấy chiếc điện thoại để bên cạnh đập thẳng vào đầu Song Tử, cô nhanh chân chạy đi bật đèn sáng lên.
- Song Tử!!! - Nhân Mã sửng sốt chạy đến bên cạnh Song Tử, một tay anh đang giữ ngăn cho dòng máu lệch lạc đang chảy ra trên đầu.
- Buông ra!! - Song Tử hất tay Nhân Mã.
Lúc này cô mới thấy được toàn bộ gương mặt của anh, đôi lông mày nhăn nhúm lại, mắt thâm quầng mệt mỏi, gò má teo tóp, mái tóc tím xõa xuống một cách bất quy tắc, tròng mắt tím hiện lên một nỗi đau đớn khó diễn tả.
- Song Tử, tôi băng lại cho cậu - Nhân Mã âm thầm nói, cô biết cô sai với Song Tử, nhưng tuyệt đối không sai với Thiên Long.
- Thứ loại bẩn thỉu như cô đừng đụng vào tôi!!
Nhân Mã điềm nhiên không một tia cảm xúc: “ Tôi chỉ có thể xin lỗi cậu “.
Không phòng bị, đúng vậy, Nhân Mã không hề phòng bị, ngã xuống đất mà lòng cô quặn thắt. Song Tử đã tát cô, không hề kiêng dè, ánh mắt bi thương cúi xuống nhìn cô:
- LÝ GÌ MÀ CÔ LẠI ĐỐI XỬ VỚI THIÊN LONG NHƯ VẬY? KHỐN KIẾP! CÔ ĐÁNG LẼ NÊN CHẾT ĐI!
Phòng cách âm xịn, không ai bên ngoài có thể nghe thấy. Nhưng từng lời nói đều quất mạnh vào trái tim cô, nữ nhân có tâm hồn rất mỏng manh. Dù bề ngoài có tỏ vẻ mạnh mẽ thế nào, thực chất họ vẫn chỉ là nữ nhân.
Không biết vì lẽ nào mà Song Tử đã đột nhập vào nhà của Nhân Mã được, nhưng có một điều nên cân nhắc, chớ mà đụng vào bang TKIE.
Song Tử ném một tờ giấy xuống chân cô, Nhân Mã mơ hồ cầm lên, tại sao lại như thế?
“ Hôm nay anh có việc, dù anh có ra sao, em vẫn phải ráng tự chăm sóc mình nhé! “
Lời nhắn của Thiên Long để lại cho Song Tử trước khi anh đến chỗ hẹn với Nhân Mã. Rõ ràng hắn có thể gửi qua điện thoại, nhưng hắn đã tính toán trước, hắn biết chắc, Nhân Mã sẽ không để hắn chết ngay mà sẽ dằn vặt hắn từ từ. Tại sao hắn biết cô giết hắn mà hắn vẫn tới? Tại sao lại như thế? Hắn muốn trả thù cô sao? Chơi cô một vố sao?
Kẻ ngu mới tự đưa mạng mình cho người khác để chơi đùa.
Nhân Mã tự hỏi chính bản thân mình, lẽ nào mình lại cảm thấy đau như thế? Rõ ràng mình không làm sai nhưng lúc này đây lại cảm thấy vô cùng bất khả thi. Tại sao mình lại khóc? Nước mắt ở đâu ra thế này? Mình bị bụi bay vào mắt sao?
Khóe môi cong cong lên một nụ cười “ Nhân Mã, em không hề biết một điều, anh đã rất yêu em “
Tôi nhớ anh!
Tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau!
Nhưng tình yêu luôn đi kèm với một mức tiến xa hơn.
Anh không hề biết rằng tôi lúc đó chỉ mới mười hai tuổi sao?
Anh không hề kìm chế bản thân mình vì tôi
Nhưng tại sao tôi bây giờ lại đau thế này.
Anh rốt cuộc quá ác độc, tự làm chuyện đồi bại giờ lại biến thành người chân chính thế này.
Anh quả thật biết trêu ngươi!
Rõ ràng năm đó anh nên kiên trì thêm một chút, chỉ cần một chút thôi!
Tôi nhất quyết không xin lỗi anh đâu
Làm tôi đau cũng chính là anh.
Nhân Mã biết rằng, bản thân không hề cảm thấy sung sướng, nhưng lại cố làm. Con người thật sự vô cùng khó hiểu.
- Tên khốn Song Tử!!
Bạch Dương không an tâm, đi đến nhà Nhân Mã xem sao, quả nhiên đúng như cô dự đoán, khung cảnh trước mắt thật khiến cô không bận tâm mà đấm Song Tử ngã vào góc phòng.
- Cậu làm trò gì thế? Cậu muốn làm cái quái gì hả? Cậu vô cùng không hiểu mọi việc, lại đem tất cả mọi thứ đổ lên đầu Nhân Mã, thằng anh Thiên Long của cậu là tên khốn kiếp nhất, tôi không...
- CÂM MỒM - Song Tử hét lên khiến Bạch Dương hoảng hốt lùi lại, đôi mắt của Song Tử khiến cô có chút ân hận.
- CÔ CÓ BIẾT ĐÓ LÀ ANH TÔI KHÔNG? RỐT CUỘC BÙI GIA HAY NGUYỄN GIA NHÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG HỀ COI AI LÀ GIA ĐÌNH ĐÚNG KHÔNG? ĐÓ LÀ NGƯỜI DUY NHẤT CÒN Ở CẠNH TÔI THẬT LÒNG, NẾU NHƯ MẸ CÔ BỊ GIẾT NHƯ THẾ LIỆU CÔ CÓ THỂ NGOẢNH MẶT LÀM NGƠ KHÔNG HẢ?? - Đôi mắt tím gằn lên sự phẫn nộ.
Bạch Dương bị rối bời, rõ là muốn đến giúp Nhân Mã, hóa ra bản thân là người sai, không dám nhìn thẳng vào Song Tử, sao cô lại quên, dù thế nào đó cũng là gia đình của Song Tử.
- Tôi, bản thân cậu không biết Thiên Long đã làm gì với Nhân Mã.
- Làm gì? - Song Tử cười khẩy.
- Nói chung là loại người như anh cậu không hề giống như những gì cậu nghĩ - Bạch Dương đánh trống lảng.
- Đúng rồi, đúng rồi, hận thù chỉ cần giết người thôi mà
- Tôi không hề có ý đó
- TÔI KHÔNG HỀ NGHĨ CÓ VIỆC GÌ KHIẾN CÔ TA PHẢI LÀM NHƯ VẬY?!!
- Cậu không...
Song Tử không thương tiếc, móc một khẩu súng ngắn từ túi áo bên trong áo khoác ngay ngực, chĩa vào Nhân Mã đang ngồi dưới đất.
- SONG TỬ!!! - Bạch Dương hét lên, chạy về phía trước mặt Nhân Mã.
- TRÁNH RA!!
- CẬU ĐỪNG ĐIÊN RỒ NHƯ VẬY, TỈNH TÁO DÙM TÔI
- Do cậu thôi - Câu này dĩ nhiên là nói với Nhân Mã.
- Cậu không hiểu...
- TRÁNH RA!!
- SONG TỬ!
- TÔI NÓI CẬU TRÁNH - Song Tử gằn giọng nói nhỏ lại - Không thì tôi sẽ không nể nang gì cậu đâu!
Ngón trỏ của Song Tử đã cầm sát cò, chỉ cần đợi nhấn. Bạch Dương cũng rất cứng đầu, ánh mắt đầy kiên quyết.
- Anh cậu... - Nhân Mã đằng sau Bạch Dương bỗng nhiên thì thào.
Bạch Dương bị dội ngược, ngạc nhiên quay về phía Nhân Mã. Nhân Mã đứng dậy, đẩy nhẹ Bạch Dương sang một bên, hướng về phía Song Tử, cô cúi gằm mặt nói tiếp: “... đã cưỡng bức tôi.. vào bốn năm trước..”.
Khẩu súng nhẹ nhàng rơi xuống đất, đôi mắt tan vào hư vô và ảo ảnh.