Anh Kiệt thấy thế thì chỉ cười khẩy: "Cậu, vĩnh viễn là kẻ khốn nạn."
Sau đó, hắn bỏ đi, để lại Nhân Mã đang tái mét mặt.
Mọi người bên kia chỉ thấy được sắc mặt của Nhân Mã không tốt chứ không biết được người đang nói gì với nhau, âm thầm cảm thấy lo lắng.
Tình hình của Nhân Mã liệu có ổn không? Mặc dù anh hay cười cười bảo vào được Chung kết là mừng rồi, thắng thua không quan trọng nhưng ai cũng biết là anh trông đợi chiến thắng đến cỡ nào.
Cuộc thi bắt đầu. Nhân Mã lơ ngơ làm sao mà gây ra vài sai sót, thế trận liền nghiêng hẳn về đội của Anh Kiệt.
Kết thúc vòng một, đội Anh Kiệt thắng. Mọi người nghỉ ngơi một lát, Nhân Mã áy náy xin lỗi đồng đội, cũng tại anh bất cẩn mà ra. Họ chỉ cười cười xua tay bảo anh đừng căng thẳng, cố gắng hết mình vòng sau.
Bỗng, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình: "Nhân Mã."
Anh ngoái đầu lại nhìn, là Song Tử!
Cô thảy cho anh một chai nước nho, cười xán lạn nói: "Cố gắng hết sức là được rồi, đại tỷ tin đệ!"
Anh vô cùng bất ngờ, rồi phì cười gật đầu cảm ơn cô. Đúng vậy, anh phải cố hết sức mình thôi, không được để cô thất vọng.
Song Tử nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm trong mắt Nhân Mã thì thoáng yên tâm. Cô nhận thấy trạng thái tâm lý của anh không ổn định nên mới đến an ủi, tiếp thêm động lực cho anh.
Và quả nhiên, ở vòng hai, Nhân Mã toả sáng, cứu đội vài pha "nghìn cân treo sợi tóc", giành chiến thắng. Cả đội hân hoan, phấn khởi vỗ vai nhau.
Thấy tình hình không ổn, Anh Kiệt quyết định đánh đòn tâm lý. Hôm nay hắn nhất định phải thắng, nhất định phải cho Thanh Trúc thấy hắn giỏi hơn Nhân Mã kia rất nhiều.
Vì vậy, khi Nhân Mã quay lại thì thấy trên bàn có một bức ảnh. Trong hình là một cô bé đang tươi cười rạng rỡ đứng giữa cậu bé, có điều bức ảnh đã bị cắt thành mảnh, chỉ cắt con người đó. Trên đó còn có dòng chữ: Là tại mày.
Trái tim anh trong chớp mắt như chùng xuống, vết thương lòng cứ ngỡ đã quên bao lâu nay bỗng dưng rỉ máu, lan tràn ra ngoài, bao trùm và nhấn chìm anh.
Nhân Mã ngơ ngẩn cả người, thế là trong suốt vòng đấu đó, anh như bị rút mất linh hồn. Mặc dù đã cố gắng dặn mình phải tập trung nhưng anh cứ ngơ ngác chậm phản ứng, đã đẩy đội vào tình thế xấu.
Kết quả không cần nói cũng biết, kết thúc vòng ba, đội của Anh Kiệt giành chiến thắng, chung cuộc đội Anh Kiệt thắng -.
Mọi người rất tiếc nuối, cũng cực kỳ lo lắng cho Nhân Mã. Sao hôm nay anh lại mắc lỗi nhiều như vậy? Trông anh có vẻ không được khoẻ.
Còn đồng đội của Nhân Mã thì lúc này đang rất thất vọng, có người không kìm được lao tới nắm lấy cổ áo anh: "Rốt cuộc hôm nay cậu bị gì vậy chứ? Cứ chơi ổn định như vòng không được sao? Nếu thế thì đội chúng ta đã có thể thắng rồi."
Nhân Mã bị túm lấy vẫn đang đần mặt ra, không trả lời. Anh lại sai rồi, vẫn như trước đây, anh lại làm sai rồi.
Những đồng đội còn lại thấy vậy thì vội vàng lại can ngăn.
"Bình tĩnh lại nào. Tôi thấy hình như hôm nay Nhân Mã bị bệnh rồi, trông cậu ấy không ổn chút nào." - Một người nói.
"Đúng vậy. Thua thì không ai muốn cả, nhưng giò chúng ta phải bình tĩnh lại, chuẩn bị cho giải đấu châu lục nữa." - Người khác nói tiếp.
"Cậu ấy nói đúng đấy. Vì vậy hãy bình tĩnh lại nào." - Người còn lại đồng tình.
Cậu bạn đang tức giận với Nhân Mã kia nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi bỏ tay ra: "Hừ, coi như nể tình cậu hôm nay sức khoẻ không tốt, tôi không chấp nhưng lần sau tuyệt đối đừng như vậy nữa. Đây là công sức của cả đội, đừng khiến mọi người phải thất vọng."
Nói rồi, cậu bạn xoay người bỏ đi. người đồng đội kia quay lại vỗ vai anh vài cái rồi cũng rời đi, chỉ còn Nhân Mã đứng trơ trọi một mình.
Các bạn sao từ trên khán đài cũng đang chạy sang bên này.
Nhưng mọi người còn chưa kịp tới nơi, Nhân Mã đã nhìn thấy một người con trai đeo kính cận nở một nụ cười đắc ý đi về phía anh: "Mày thấy chưa, mày vĩnh viễn chỉ là kẻ thua cuộc trước tao mà thôi. Vậy nên đừng mơ tưởng cướp đi Thanh Trúc của tao nữa, nghe rõ chưa?"
Nhân Mã mất mát nhìn người trước mặt, nói: "Tôi chưa bao giờ cướp cô ấy khỏi tay cậu cả. Chúng ta là bạn ..."
"Bạn? Mày đừng đùa với tao. Mày đúng là kẻ hai mặt, sống giả nhân giả nghĩa mà. Thật khiến người khác ghê tởm!" - Anh Kiệt không tiếc buông lời cay độc với anh.
"Sao cậu lại nói vậy với Nhân Mã chứ?" - Giọng nữ thánh thót, dịu dàng vang lên, thu hút sự chú ý của người.
Nhân Mã sững sờ khi trông thấy cô gái ấy: "Thanh Trúc ..."
Mọi người lúc này cũng vừa kịp đến, nhưng thấy bên cạnh Nhân Mã xuất hiện thêm người thì không khỏi đắn đo không biết có nên tiến lại gần hay không.
Biểu cảm của Anh Kiệt dần trở nên vặn vẹo, đau thương: "Nhân Mã, Nhân Mã, Nhân Mã, mãi mãi cậu chỉ nghĩ đến chữ Nhân Mã! Rốt cuộc tên đó có gì tốt hơn tôi cơ chứ?"
Cô gái trấn định bước tới nắm lấy tay Nhân Mã, nói với giọng chắc nịch: "Cậu ấy chỗ nào cũng tốt, tốt hơn cậu rất nhiều Anh Kiệt à."
Thang Trúc còn quay sang nhìn Nhân Mã đầy trìu mến, đong đầy tình cảm.
Anh Kiệt nghe thấy thế thì cực kỳ tức tối, muốn nói lại thôi. Sau, cậu ta hừ lạnh rồi bỏ đi. Sẽ có một ngày cậu ta thay đổi được suy nghĩ của Thanh Trúc thôi!
Trái tim Song Tử "lộp bộp" vài tiếng. Cô ta ... thích Nhân Mã!