Chuông tan học vừa kêu lên, Thiên Bình lập tức gom đồ xách cặp ra ngoài.
"Thường ngày tên này lề mề lắm mà, sao hôm nay như gắn động cơ vào chân thế kia?" - Ma Kết khó hiểu nhìn theo. Cự Giải lắc đầu ngao ngán nhìn anh. Đúng là bi kịch IQ thì max nhưng EQ số âm mà!
Bạch Dương lạnh nhạt nhìn theo hướng của anh rồi lại cúi đầu dọn dẹp tiếp.
Anh đi một mạch đến lớp của Linh Đan, đứng ở một bên đợi cô thu dọn xong.
Linh Đan từ trong lớp nhìn thấy anh, lòng không khỏi hồi hộp. Mặc dù rất vui khi nhìn thấy anh đợi cô nhưng cô cũng không muốn để anh đợi quá lâu. Cô cố gắng làm xong nhanh nhất có thể.
"Ơ, người yêu cậu đúng không Linh Đan? Anh đẹp trai ấy đang đợi cậu kìa." - Một bạn nữ nói.
"Chà, ganh tỵ thiệt nha. Tình cảm hai người tốt thật đó." - Một bạn nam khác nói.
Nhờ những lời khuyên của Thiên Bình, Linh Đan đã có thể thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân, mở lòng hơn với mọi người. Dần dần, các bạn trong lớp cũng rất yêu quý cô.
"Không, không phải đâu mà. Các cậu đừng nói bậy." - Linh Đan lúng túng xua tay. Bạn học xung quanh cũng không nói gì, chỉ che miệng cười kín đáo.
Linh Đan càng gấp hơn, cô bé vội vàng dọn dẹp rồi xách cặp đi ra cửa.
Thiên Bình thấy cô bé ra thì nói: "Đi, chúng ta đến quán thường đến nói chuyện thôi."
Nói rồi, không đợi cô nói đồng ý, anh quay lưng đi thẳng một mạch. Linh Đan đành cúi đầu ngượng ngùng đi theo.
sao thấy cảnh này thì cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Nghiệp đào hoa của hắn thì để hắn tự giải quyết vậy!
Sau khi đã gọi đồ uống xong, Thiên Bình mở lời: "Em không sao chứ?"
Nghe anh nói chuyện với mình, Linh Đan ngẩng đầu lên, vội lắc đầu.
"Thật ra hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, giờ lại nói với em ..."
"Khoan đã." - Linh Đan đột ngột ngắt ngang lời anh. "Em biết lúc nãy là em đường đột, nhưng những lời em nói đều là sự thật. Hiện giờ em muốn đàng hoàng, trịnh trọng nói lại một lần nữa. Anh Thiên Bình, em thích anh, thật sự rất thích anh!"
Cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt cô tràn đầy vẻ kiên định.
"Anh ..." - Thiên Bình chắp tay lên bàn, cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng hết sức có thể: "Anh rất cảm ơn tình cảm của em. Nhưng anh phải nói với em điều này. Anh thực sự chỉ xem em như một đứa em gái mà thôi, anh không có tình cảm gì với em cả."
Linh Đan nghe những lời này thì nét mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh cô bé lại nói: "Không sao cả, chúng ta có thể thử. Chưa thử thì sao biết không được chứ đúng không?"
Khoé môi cô vẽ lên một nụ cười, tuy hơi gượng gạo.
Thiên Bình thở dài: "Không được, chuyện gì anh đã nhận định rồi thì sẽ không thay đổi. Giờ đây anh hiểu rất rõ bản thân mình, nên không hề muốn cho em hi vọng hão huyền nào. Mong em hiểu cho!"
Nói rồi, Thiên Bình rời đi.
Lang thang trên cung đường quen thuộc, lòng anh buồn rười rượu. Tất cả cũng chỉ vì sự hèn nhát, hay lưỡng lự, không quyết đoán của anh mà mọi chuyện mới rối tung rối mù hết lên. Thực sự thì anh cũng không muốn như vậy, nhưng đó đã là bản tính rồi. Việc nói lời từ chối với anh là rất khó, nhưng hôm nay anh phải làm nó tận hai lần. Cũng chẳng biết nên mừng vì mình tiến bộ hay nên buồn vì khiến người khác tổn thương nữa.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Thiên Bình dừng lại suy nghĩ một chút rồi tiến vào. Anh mua vài lon bia. Tâm trạng không tốt thì nên đi tìm thần cồn thôi.
Ngồi trên ghế đá công viên, anh chầm chậm khui bia uống.
Bạch Dương ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít băng vệ sinh, lúc đi ra ngoài lại tình cờ thấy tên đần nào đó đang ngồi một mình ở phía công viên gần đó.
Trong lòng cô mâu thuẫn, dù gì cũng chính mình đã mắng chửi người ta trước, giờ lại mở miệng nói chuyện với người ta thì lại quá mất mặt. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hôm nay là sinh nhật hắn, vậy mà bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn lại cô đơn buồn bã thế kia, cô thật không nỡ.
Tính cách của Bạch Dương là như thế, lúc nóng giận rất dễ nói ra những lời mất kiểm soát gây tổn thương cho người khác nhưng thực ra cô cũng rất dễ mềm lòng.
"Ê tên ngốc kia, giải quyết xong rồi à?" - Cô tung bịch đồ trên tay đánh nhẹ vào người Thiên Bình.
Thiên Bình dường như rất ngạc nhiên khi thấy cô: "Ừm, giải quyết xong rồi. Thật xin lỗi cậu, đã liên luỵ đến cậu rồi."
Ánh mắt anh tràn ngập sự chân thành và áy náy khiến trái tim Bạch Dương như mềm nhũn ra, bao nhiêu tức tối trước đó cũng bay đu đâu mất.
Cô đảo mắt sang nơi khác, xoa xoa gáy nói: "Chuyện đã qua rồi, tôi cũng không để bụng đâu."
"Cậu không để bụng, nhưng tôi có." - Thiên Bình nhìn xa xăm, như đang đắm chìm vào cảm xúc riêng của mình. "Cậu biết không, nhẽ ra tôi đã có một người em gái. Lúc đó, em tôi cũng đã thành hình rồi, bác sĩ nói nó là con gái. Nhưng thật không may, mẹ tôi sinh non, đứa trẻ vì quá nhỏ và yếu ớt nên không thể giữ được. Cũng vì lần đó mà về sau mẹ tôi không thể mang thai thêm được nữa. Tôi ... cũng không có cơ hội có thêm bất cứ một người em nào nữa."
Bạch Dương đau lòng nhìn anh. Cô không hề biết bất cứ chuyện gì về gia đình anh cả, không ngờ ...
"Vì vậy, đối với phái nữ tôi luôn có một loại cảm giác "thương hoa tiếc ngọc". Tôi luôn cô gắng đối xử tốt, nhã nhặn với họ vì tôi nghĩ nếu tôi có em gái thì tôi mong muốn nó cũng sẽ được đối xử tốt như vậy. Về Linh Đan, con bé khiến tôi nghĩ ngay đến em gái mình. Tôi nghĩ, nếu em gái tôi còn sống hẳn là cũng giống Linh Đan nhỉ. Con bé sẽ rụt rè, nhưng cũng lại hoạt bát, sẽ thật tinh nghịch và sẽ thật đáng yêu. Vì vậy, tôi gửi gắm tình yêu thương đối với đứa em gái xấu số lên Linh Đan. Thế nhưng, tôi lại quên để ý đến cảm xúc của con bé, cũng quên mất rằng ... con bé ... vĩnh viễn không phải em gái của tôi."