"Ha, bây giờ ngươi đang lên mặt dạy đời ta sao Nhược Đồng?" - Ỷ Lan nhếch môi cười châm chọc. "Một kỹ nữ như ngươi lấy tư cách gì dạy dỗ ta chứ!"
"Vậy ngươi nghĩ mình có gì đáng tự hào? Ngươi chỉ là một sơn nữ bị diệt trại, được Quỷ Vương nhặt về thôi. Tưởng mình theo Quỷ Vương lâu nhất là có tư cách nhiều lời với bọn ta đấy à?" - Bách Hào lớn tiếng gào lên, bừng bừng lửa giận.
"Câm miệng!" - Thanh âm băng lãnh vang lên. Trong nháy mắt mọi người trong phòng đều có thể cảm nhận được làn gió rét lạnh quét tới cùng với hơi thở nguy hiểm, khiến lông tơ đều dựng đứng hết lên.
"Quỷ Vương." - Ba người Bách Hào, Tuyết Linh và Nhược Đồng khẽ cúi đầu.
Riêng Ỷ Lan thì lả lướt đến bên cạnh Quỷ Vương, khoác tay hắn: "Phong ca."
Quỷ Vương lãnh đạm nhìn nàng ta một cái, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
"Đây là lúc để các ngươi tranh cãi à?" - Âm thanh của người đàn ông được xưng là Quỷ Vương lại vang lên, ẩn ẩn mang theo cỗ áp lực khiến người không thoải mái.
"Bọn ta sai rồi." - Ba người kia vẫn lặng lẽ cúi đầu.
"Ừ. Còn SP hả ...?" - Âm thanh của hắn hơi ngân dài.
"Tách" - Quỷ Vương búng tay một cái, ánh mắt sát khí nhìn về phía SP và ngay lập tức, đầu của SP liền nổ tung, quỷ hồn cũng theo đó mà tan biến.
"Đối với những thứ đã hết giá trị, không cần tốn quá nhiều sức lực với chúng."
Nói rồi, hắn buông tay Ỷ Lan ra, tung áo choàng biến đi mất.
Chú thích: Sơn nữ là người con gái vùng núi. Còn diệt trại, là bởi vì Ỷ Lan nguyên gốc là con gái của trại trưởng của một đám sơn tặc và cả sơn trại của cô ta đã bị tiêu diệt.Nhân Mã đến bệnh viện thì không thấy Song Tử đâu. Anh vội rút điện thoại ra thì thấy màn hình hiển thị thông báo.
[Bạn nhận được một tin nhắn từ My Angel.]
[Đại tỷ của cậu đi ăn tối đây. Nếu tới sớm hơn thì ráng mà đợi đi.]
Anh khẽ mỉm cười, anh không dám cầu mong nhiều, người chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Nhân Mã nhàm chán đi loanh quanh rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Anh vốn chẳng quan tâm gì đến tên Hoàng Anh kia cả, tới đây chỉ để gặp cô và xác định cô không sao là được rồi. Bởi vì ... để cô một mình với tên Hoàng Anh đó thì anh không yên tâm.
"Alo."
...
"Ừ ừ, tiền tất nhiên sẽ chuyển cho tụi bây đầy đủ mà."
...
"Ừ chúng mày diễn tốt lắm đấy. Nếu không phải có kẻ phá bĩnh thì vở kịch hôm nay sẽ đặc sắc hơn nhiều."
Thanh âm nói chuyện điện thoại của một người con trai liên tục truyền tới rồi cuối cùng cũng yên lặng. Nhân Mã mơ hồ, cố để nhớ ra giọng nói này. Anh tiến lên phía trước chỗ ngoặt, nhìn thấy một người con trai đang cầm điện thoại, dường như anh ta đang nghe tiếp một cuộc điện thoại khác.
"Gấp gáp cái gì, kế hoạch vẫn đang triển khai rất trơn tru, sớm muộn gì cô ta cũng thuộc về tôi thôi."
...
"Tôi nói thật, các cậu có thấy Hoàng Anh thất bại bao giờ chưa?"
...
"Yên tâm, Diệp Song Tử rồi cũng sẽ chết mê chết mệt tôi mà thôi. Kèo này tôi thắng là cái chắc."
Hoàng Anh cười tự đắc vài tiếng rồi cúp máy.
"Đồ khốn nạn này, hôm nay tao phải đấm cho mày một trận." - Nhân Mã như con ngựa mất cương, điên cuồng lao tới đấm liên tục vào người, vào mặt Hoàng Anh.
Bị đánh đau, Hoàng Anh cũng phản ứng lại: "Thằng điên này, mày phát điên cái gì vậy hả?"
"Thằng chó này, đây là bệnh viện, còn tao là bệnh nhân đó có biết không hả?" - Hoàng Anh gào lên.
Hắn ta đưa tay ra đỡ, né tránh sự tấn công của Nhân Mã. Hắn cũng muốn tìm cơ hội phản công, nhưng Nhân Mã cứ như uống phải máu gà, được buff % công lực nên hắn gần như chẳng có cơ hội.
"Đủ rồi!" - Giọng nói quen thuộc của Song Tử vang lên. "Hai người đang làm cái gì vậy hả?"
Song Tử vội chạy tới, tách Nhân Mã lúc này đã vật Hoàng Anh xuống sàn để tiện đánh hơn ra khỏi Hoàng Anh.
"Nhân Mã, cậu có biết cậu đang làm gì không?" - Giọng của cô tràn ngập sự tức giận.
Thấy cô tức giận như vậy, anh không khỏi đau lòng, cũng không cam tâm. Cô nổi giận với anh vì tên khốn đó sao?
"Tôi luôn biết rất rõ mình đang làm cái gì!" - Tròn cơn phẫn nộ, Nhân Mã gào lên với cô rồi bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của Nhân Mã, Song Tử nhíu mày không hài lòng. Song, cô quay sang nói với Hoàng Anh: "Cậu tự về trước nhé Hoàng Anh, tớ có chút chuyện cần giải quyết."
Nói rồi, cô cũng vội chạy đi, bỏ lại Hoàng Anh lúc này vẫn ngồi bệt trên sàn chưa thể đứng lên được.
"Tống Nhân Mã, cậu đứng lại cho tôi!" - Song Tử thét lên.
Nhân Mã sững người lại, cô lại gọi cả họ lẫn tên anh. Thấy thế, cô vội vã chạy đến chắn trước mặt anh.
"Cậu đang nổi khùng cái gì thế hả?"
"Ừ, là tôi nổi khùng. Tôi nổi khùng khi thấy cậu bị một tên sở khanh lừa gạt mà vẫn bênh hắn chằm chặp đấy!" - Lửa giận của anh vẫn hừng hực, cũng cực kỳ to tiếng.
"Cậu ra tay mạnh thế làm gì? Tay cậu đỏ ửng hết lên rồi kìa, bị thương thì phải làm sao? Cậu sắp thi đấu vòng Tứ kết đó, cậu quên mất rồi sao?" - Song Tử cũng to tiếng không kém, hiện giờ cô thật sự cũng đang rất tức giận. Sao lại có một người ngốc đến thế cơ chứ, chỉ vì muốn trút giận cho cô mà quên mất bản thân còn chuyện quan trọng phải làm ư? Đúng là khiến người khác không bớt lo!
Nhân Mã ngơ ngác, lửa giận cũng đột ngột hạ xuống: "Vậy .. vậy nên cậu tức giận là vì lo lắng tay tôi bị thương, không tham gia thi đấu được sao? Tôi ... tôi còn tưởng ..."
"Tưởng cái gì mà tưởng! Tưởng tôi ngu vậy sao? Từ đầu tôi đã chẳng hề hoàn toàn tin tưởng hắn, hơn nữa tôi còn nhận được cái này."
Song Tử lấy ra điện thoại di động, trên đó là một dòng tin nhắn.