Trong tách cà phê của một người trong đó có một con ruồi. Mọi người đều thấy rất rõ ràng.
"Sao nào cô em? Em định ăn nói với bọn anh như thế nào đây?" - Một tên hất hàm nói.
"Coi chừng bọn anh kiện chết cái quán lụp xụp này của em đấy." - Tên khác đe doạ.
"Bây giờ một là bồi thường, hai là cô em đây đi theo bọn anh đi." - Một tên khác lên tiếng, giọng cợt nhả, ánh mắt không ngừng quét tới trên người Kim Ngưu.
"Thấy cô em cũng xinh đẹp, còn mơn mởn thế kia. Thế nào, chỉ cần phục vụ bọn anh cho tốt thì bọn anh sẽ bỏ qua cho cái cửa tiệm này của em, hơn nữa cũng sẽ không khiến em phải chịu thiệt thòi." - Một tên xấu xa nhìn Kim Ngưu cười dâʍ đãиɠ.
Kim Ngưu nãy giờ vẫn cắn răng nhẫn nhịn, cô không muốn gây phiền phức cho bác Tân nhưng có vẻ như họ càng ngày càng quá đáng rồi.
"Suy nghĩ xong chưa nào? Sao không thấy em nói năng gì thế?" - Một tên đã bắt đầu không chịu ngồi yên, vươn bàn tay xấu xa định đụng chạm Kim Ngưu.
Nhưng tay hắn ta còn chưa kịp chạm đến người thi đã bị một cánh tay rắn rỏi khác bắt lấy, bẻ ngược ra phía sau.
"Á á đau quá! Mày là thằng nào, lại dám giở trò với ông?" - Tên vừa nãy thét lên đầy đau đớn.
Thiên Yết trong đôi mắt tràn đầy sự ghét bỏ và coi thường, buông tay hất hắn ra: "Bẩn thỉu."
Thấy đồng bọn chịu thiệt thòi, những tên còn lại ngay lập tức xù lông lên: "Thằng nhãi này, mày ..."
Con chưa kịp xong lên thì đã bị ánh mắt lạnh lùng, âm u đến mức đáng sợ làm chùn bước, nhụt hết sĩ khí. Bọn chúng e dè nhìn nhau, trao đổi ánh mắt như thể đang muốn bàn bạc xem có nên tiếp tục hùng hổ xông lên không.
"Các vị này, bao nhiêu người đàn ông thế mà lại ức hϊếp một cô gái mỏng manh, có vẻ như không ổn lắm đâu." - Ma Kết từ tốn tiến lại gần nói. "Hơn nữa, chuyện thực hư trắng đen như thế nào chẳng phải chỉ cần coi camera là sẽ rõ sao."
Mấy tên kia xanh mặt nhìn nhau. Sở dĩ họ dám làm càn vậy là vì lúc bước vào không hề thấy camera, trong cửa tiệm lại chỉ có một cô gái nhu mì, yếu ớt nên định dàn cảnh hòng chèn ép cô. Nhưng bây giờ lại nghe nói ở đây có gắn camera, bọn họ bắt đầu sốt ruột tìm đường lẩn trốn.
"Hừ, coi như bọn ông hôm nay xui xẻo. Đi tụi bây!" - Một tên nói, mấy tên khác cũng rục rịch đứng lên theo.
"Khoan đã, các người phải trả tiền trước đã." - Ma Kết bình thản cười nhìn bọn họ. Nụ cười đó lại khiến người khác không rét mà run, ẩn chứa cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Đám lâu la ấy đành cắn răng trả tiền rồi lục tục rời đi.
"Cảm ơn hai cậu nhiều nhé." - Kim Ngưu nở nụ cười tươi tắn, cảm kích nói.
"Không có gì đâu." - Ma Kết cười hiền lành nhìn cô, còn Thiên Yết chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Có cơ hội sẽ trả ơn các cậu sau." - Kim Ngưu vui vẻ nói, một bộ dáng hoạt bát, đáng yêu. "À, rảnh rỗi nhớ ghé tiệm cà phê này ủng hộ tớ và ông chủ nhé."
"Được." - Thiên Yết khẽ nhếch khoé miệng. Sau đó, cả hai cùng rời đi.
Kim Ngưu vẫn dõi mắt nhìn theo bóng hình họ đến khi khuất hẳn. Thật ... ấm áp!
"Có cần xử lý chúng không?" - Ma Kết như có như không mở lời.
"Tép riu! Không cần chúng ta phải ra tay." - Thiên Yết gương mặt bình tĩnh không cảm xúc trả lời, ánh mắt lạnh băng băng.
"Được rồi, tuỳ em vậy." - Ma Kết trả lời. Chiếc xe hơi chở hai người từ từ lăn bánh rời đi.