CHUYỆN THỨ
Thật ra, tui và Y đến với nhau cũng không hẳn suôn sẻ, hai đứa tui đã từng không liên lạc với nhau suốt bốn năm. Cũng tại tui.
Lúc tốt nghiệp cấp ba, ban của bọn tui làm party, đi KTV ca hát, sau đó có đứa bày trò chơi, tương tự như nói thật hay mạo hiểm, Y thua nên bị phạt. Lúc đó tui đang tán dóc với người khác nên không để ý ảnh chọn kiểu phạt nào, dù sao cả đám rất ồn ào. Tui quay đầu lại nhìn thì thấy ảnh đang đi về phía tui, sau đó, ảnh! tỏ! tình! với! tui!! Ảnh nói: “ZCY, tôi thích bạn.” Tiếng la ó càng lớn hơn, tui bị kẹt ở giữa, lắp bắp hỏi ảnh chơi bị thua có phải không? Vì đang chấp nhận hình phạt, ảnh nói: “Đúng, nhưng tôi chọn cả hai hình phạt.”
Tui càng bối rối, không biết đặt tay ở đâu, “Cho nên, ông thích tui thiệt hả?”
Ảnh cười gật đầu.
Có lẽ lúc ấy còn nhỏ không biết thích là cảm giác thế nào, dù sao khi đó tui và ảnh cảm giác giống như ‘huynh đệ’, còn ỷ lại, không nhận ra mình thích ảnh, tui trả lời ngay tại chỗ: “Chúng ta không phải là bạn thân hay sao?” Xem như một kiểu từ chối uyển chuyển, tiếng la ó dần dần yếu đi, cho đến khi không còn âm thanh, bầu không khí vô cùng xấu hổ, mấy chục cặp mắt đồng loạt nhìn hai đứa tui. Nụ cười trên mặt ảnh vẫn không đổi, nhưng trong mắt có chút buồn, cũng không phải buồn, không biết phải diễn tả thế nào, nhìn thoáng qua tựa như cảm giác không tốt. Ảnh đưa tay xoa tóc tui và nói, “Bạn tin thật à!” Lớp trưởng thấy thế vội vàng tìm chuyện khác để chuyển sự chú ý của mọi người, hiện trường khôi phục như lúc ban đầu, chỉ khác là nhìn Y không vui như lúc đầu.
Phải công nhận rằng Y rất có phong độ, tỏ tình trước mặt mọi người, sau đó bị người ta từ chối trước mặt mọi người mà không hề trốn chạy, lại còn đưa tui về nhà khi tui uống say.
Viết đến đoạn này, ảnh ngồi bên cạnh xem, tui hỏi ảnh lúc đó bị tui từ chối, tâm trạng của ảnh thế nào, ảnh nói, “Anh luôn nghĩ rằng thị lực của em kém, nhưng từ đó về sau anh cảm thấy em bị mù, một người tốt như anh mà em cũng từ chối!”
CHUYỆN THỨ
Từ sau bữa tiệc tốt nghiệp, tui phát hiện Y dần dần ít liên lạc với tui, với một người có tấm lòng quảng đại như tui, tui cho rằng ảnh bận rộn chuyện xuất ngoại nên không rảnh liên lạc. Đến ngày ảnh xuất ngoại, ban của bọn tui có rất nhiều người ra sân bay tiễn ảnh, tui cũng đi. Ảnh ôm mọi người, khi ảnh ôm tui, đột nhiên tui có cảm giác sẽ mất ảnh, sống mũi hơi xót, nhưng tui vẫn nói với ảnh: “Ông yên tâm, tui sẽ không nhớ ông đâu.” Ảnh không để ý, dặn tui phải mặc nhiều áo, trời lạnh nhớ mặc thêm áo khoác, tui còn ghét ảnh nói nhiều. Ảnh đi Mỹ, tui đi Quảng Châu học đại học, bởi vì trái giờ và bận rộn, hai đứa tui từ chỗ liên lạc nhiều lần mỗi tuần trở thành hiếm khi liên lạc mỗi tháng một lần, sau đó từ từ mất liên lạc. Tui quen rất nhiều bạn mới ở đại học, cho nên ít liên lạc với bạn cũ cũng không có gì ngạc nhiên.
Thời đại học, tui cũng không nghĩ nhiều về ảnh, thỉnh thoảng trong lòng ê ẩm khi nhớ tới ảnh vào một khoảnh khắc nào đấy, đặc biệt là khi mặc thiếu áo vào lúc trời lạnh. Khi tui nhận ra rằng mình thích ảnh, bọn tui đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, không tin nhắn, không gọi điện thoại, không email. Khi đó tui thật sự hận bản thân, tui luôn biết tui là một người không thông minh, nhưng chẳng bao giờ quan tâm lắm, lần đó tui thật sự hận mình quá ngốc. Tui không dám liên lạc lại với ảnh, càng không dám thú nhận. Đầu tiên, tui từ chối người ta, bây giờ lại thú nhận, tiếp theo, ảnh giờ đang ở Mỹ, biết đâu đã có bạn gái người Mỹ tóc vàng mắt xanh, dáng người quyến rũ và gương mặt thiên thần.
Bọn tui liên lạc lại với nhau khi tui đang học năm đại học.
Sắp tốt nghiệp đại học, bốn cô gái trong ký túc xá bọn tui cùng đi ăn cơm, ngoại trừ tui, ba cô gái kia đều dẫn theo ‘người nhà’, nhìn họ tui đột nhiên nghĩ tới Y. Trong lòng rất buồn, sau đó vì buồn nên uống quá nhiều, thật ra cũng không nhiều vì tui còn tỉnh táo. Sau khi ăn xong, họ muốn đi ca hát, tui lấy lý do “không muốn ăn thức ăn cho chó” để từ chối, tự mình quay về trường học từ chỗ ăn cơm. Lúc đó khoảng hơn giờ, trên đường có rất nhiều người, cứ mười người thì có tám người là tình nhân, nhìn thật khó chịu! Tui không nhịn được, ỷ say lấy di động gọi cho Y, cùng lắm thì sáng mai tự an ủi bản thân uống nhiều quá.
Trung Quốc và New York chênh lệch tiếng đồng hồ, khi tui gọi điện thoại cho Y, ảnh đang ăn sáng. Điện thoại kết nối nhưng tui không nói chuyện, ảnh cũng không nói, im lặng được một phút, tui khóc nức nở: “Y, tui không đem theo áo, tui lạnh quá!” Ảnh hỏi tui có uống rượu không, tui trả lời có, bảo ảnh đoán thử tui có say hay không. Buổi tối đó, hai đứa tui nói chuyện gần hai tiếng, sau đó di động của tui hết pin mới cúp điện thoại.
Kể từ đó, hai đứa tui bắt đầu nối lại liên lạc.
Rồi sau đó, tui đến Mỹ tìm ảnh.
CHUYỆN THỨ
Phải thừa nhận rằng, quyết định đến Mỹ tìm ảnh là quyết định đúng đắn nhất, dứt khoát nhất và không hối hận nhất trong cuộc đời tui.
Sau khi tốt nghiệp đại học, rất khó kiếm việc làm, việc dễ tìm lại không hợp với chuyên ngành, thêm vào đó tui bị áp lực phải thi lấy bằng luật sư, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho Y. Sau đó tui tìm được công việc trợ lý trong một công ty luật, vừa làm việc vừa thi bằng luật sư. Có một lần gọi điện thoại cho Y, tui than thở công việc, ảnh nửa đùa nửa thật nói một câu: “Hay là Z qua Mỹ nhé?” Tui thật sự đáp trả: “Được, nhận được bằng luật sư, tui lập tức qua Mỹ tìm ông.” Tui dám dùng nhân cách của Y tiên sinh để bảo đảm, lúc đó không phải tui nhất thời xúc động, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ, hứa xong tui mới nghĩ lại, ừ, quyết định luôn, thi lấy bằng xong thì đi Mỹ. Tui nói một nửa chuyện này với gia đình (không nói đi Mỹ vì Y, chỉ nói muốn đi chơi khám phá), ngay từ đầu gia đình không đồng ý, giằng co gần nửa tháng mới đồng ý. Sau khi nhận được bằng luật sư, tui thật sự thu dọn hành lý đi Mỹ.
Đến nơi, tui có vẻ mông lung, tui phát hiện mấy cấp tiếng Anh đại học toàn vô dụng, về cơ bản bạn không hiểu người ta đang nói gì. Mọi việc phải làm lại từ đầu, được sự giúp đỡ của Y, tui tìm được một công việc làm trợ lý cho một công ty luật, tiền lương không cao, trang trải hàng tháng xong thì chẳng dư bao nhiêu, thuê nhà chung với Y. Để có điều kiện học tốt hơn, ảnh tự thuê nhà bên ngoài, tình cờ có hai phòng, mỗi người một phòng, tui mạnh mẽ yêu cầu tiền thuê nhà phải chia đều cho công bằng.
Tui thật sự biết ơn quyết định này, vì nó tui tìm được thứ mình đánh mất, không bỏ lỡ Y tiên sinh, cũng để tui học được rất nhiều điều.