Editor: Lam
Sau khi hai anh em Đường Nham Đường Điềm biết được Đường Tâm Duyệt đột nhiên phải đi Paris bồi dưỡng, họ chỉ kinh ngạc chứ không có ý nghĩ phản đối nào. Ngược lại hai đứa còn xoay quanh an ủi Đường Tâm Duyệt nên yên lòng xuất ngoại. Hai người còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi, hiện tại cũng đang đi làm kiếm tiền, giờ đến lượt bọn họ chăm sóc mẹ.
“Em trai út, em gái út!” Đường Tâm Duyệt rất cảm động, sau đó cô không chút khách khí đánh hai người run cầm cập vang dội, “Đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Các em lo học cho thật tốt đi, trong nhà không thiếu tiền, không cần các em lo lắng.”
“Úi úi!” Lấy tay che đầu, Đường Nham Đường Điềm liếc nhau một cái, ăn ý trao đổi.
Đường Điềm: Sao chị ấy lại đột nhiên muốn xuất ngoại nhỉ?
Đường Nham: Anh cảm thấy là do ông chủ dây dưa không dứt, chị hai không muốn tiếp tục bị quấy rầy nên mới dứt khoát ra nước ngoài?
Đường Điềm: … Trí tưởng tượng của anh thật phong phú.
Họ không nhịn được hỏi, “Chị à, vậy chị với anh Từ…”
Đường Tâm Duyệt đang lột quýt, cô nghe vậy ngẩng đầu cười dịu dàng, “Sao? Em muốn hỏi chuyện gì?”
Cô dùng sức lột quả quýt trong tay, lột từng vòng từng vòng, rất nhanh đã lột xong vỏ quýt.
“Dạ không, không có gì.” Đường Điềm biết điều im lặng. Trong lòng cô bé thầm hứng nước mắt đồng tình với Từ Úy Nhiên. Nhìn chị hai không chút nào lưu luyến thì biết Từ Úy Nhiên hoàn toàn out rồi.
Ban đầu Lục Tú Vân có phản đối, quan niệm truyền thống từ trong xương khiến bà luôn cảm thấy đàn bà con gái phải kết hôn sinh con càng sớm càng tốt, nhưng Đường Tâm Duyệt và bà nói chuyện nhiều lần, bà cũng từ từ thay đổi quan niệm cố hữu đó.
Đúng vậy, dựa vào đàn ông là không đáng tin cậy. Bà đau khổ đợi Đường An Lâm cả đời thì thế nào, còn không phải do con gái không chịu thua kém có tiền đồ thay đổi hoàn toàn điều kiện cuộc sống của cả nhà đấy ư.
“Thôi, con đi đi.” Lục Tú Vân vỗ lưng con gái, mặc dù bà không nỡ nhưng vẫn nói ra lời này. Bà biết mình không thể nào ngăn cản tương lai của con gái. Mà tính tình Đường Tâm Duyệt lại cứng đầu, khi cô đã quyết tâm thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
Nửa tháng trước khi lên đường, Đường Tâm Duyệt chuyển giao công việc xong, tạm thời không có chuyện gì làm bèn đăng kí một lớp học tiếng Pháp, lúc rãnh rỗi ở nhà thì ngồi xem phim truyền hình với Đường Điềm.
Từ sau khi phim “Vườn sao băng” nổi tiếng, một nhóm lớn các bộ phim truyền hình thần tượng trẻ dồn dập chiếu trên TV. Đường Điềm nghỉ hè ở nhà không có gì làm, cô bé tới tiệm DVD thuê một đống đĩa về xem, còn bắt buộc kéo Đường Tâm Duyệt xem cùng.
“Chị, em mới vừa mướn phim “Những ngã rẽ cuộc đời”, rất hot đó! Nếu không phải do em quen biết với ông chủ thì ông ấy cũng không chịu giữ lại cho em đâu.” Đường Điềm háo hức bỏ đĩa vào, Đường Tâm Duyệt vừa lúc đang tựa lưng mệt mỏi muốn thay đổi đầu óc một tí nên liền ngồi xem cùng Đường Điềm.
(Tên gốc bên Đài loan là “Đại ngư”)
“Lydia, đôi mắt mơ màng của em
Tình yêu của em vì ai lưu lạc nơi biển cả…”
Nhịp điệu bi thương phát ra, Đường Tâm Duyệt mới bỗng phát hiện mình đã nghiêm túc xem xong một tập rồi. Cô nhớ ban nhạc tên F.I.R là nhờ vào bài hát này mà trở nên nổi tiếng, không nghĩ tới đó lại là bài hát kết thúc của phim “Những ngã rẽ cuộc đời”.
Đường Điềm bận bịu đi thay đĩa, cô bé vô cùng hưng phấn quay trở về chỗ ngồi, “Chị ơi! Bộ phim này xem hay thật á! Hay sắp bằng phim “Vườn sao băng” luôn! Em cảm thấy tiểu Yến tử cuối cùng nhất định sẽ ở cùng một chỗ với Vu Hạo!”
Đường Tâm Duyệt tra Baidu, nói “Những ngã rẽ cuộc đời” là câu chuyện tình yêu về một cô gái học giỏi ngoan ngoãn và một nam sinh lăn lộn trong xã hội đen. Bọn họ cùng nhau trải qua khó khăn, cuối cùng–”
(Một công cụ dùng để tra thông tin giống google bên mình á)
“Ngừng!” Đường Điềm vội vàng ngăn lại, “Chị hai à, chị đừng tiết lộ tình tiết cho em chứ!”
Đường Tâm Duyệt cất điện thoại di động, cô cười nói, “Không nói kết cục cũng có thể đoán được đại khái quá trình mà. Tiểu Yến tử và Vu Hạo vốn chính là người của hai thế giới, nếu như muốn ở cùng với nhau thì họ nhất định phải trải qua các loại ngược luyến tình thâm, dù sao chị cũng không ủng hộ bọn họ. Em nên chuẩn bị trước khăn giấy đi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Điềm nhíu lại, “Sao chị lại thực tế thế chứ. Em cảm thấy hai người họ nhất định có thể hạnh phúc.”
Đường Tâm Duyệt sờ đầu cô nhóc, “Tiếp tục xem đi.”
Dành thời gian hai ngày, hai chị em đã xem xong phim “Những ngã rẽ cuộc đời”, ngay cả lúc ăn cơm họ cũng không dừng lại.
Trong phim, cuối cùng Vu Hạo vẫn chết, tiểu Yến tử ôm đứa con của cô và Vu Hạo trở về nhà cha mẹ.
Một cái kết BE.
Đường Điềm khóc sưng cả hai mắt, Đường Tâm Duyệt an ủi cô nhóc, “Phim là giả mà thôi, em cần gì phải nhập tâm đến vậy.”
Đường Điềm lau nước mắt từ từ bình tĩnh lại, cái mũi hồng hồng hỏi cô, “Chị xem phim này không có cảm giác gì sao? Em thấy rất cảm động, một tình yêu tê tâm liệt phế đến thế. Nếu như có một người có thể vì em như vậy, em sẽ không quan tâm đến gia đình hay địa vì, dù có liều mạng em cũng sẽ ở cùng một chỗ với người kia…”
(tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng)
“Ngưng lại đi em…” Đường Tâm Duyệt ngăn chặn suy nghĩ viễn vông của cô nhóc, “Thấy kết cục thế này mà em còn có thể muốn như vậy sao? Người không phải cùng một thế giới căn bản là không thể ở cùng nhau. Đó chính là thiêu thân đâm đầu vào lửa…” Cô cũng không muốn em gái tuổi trẻ xinh đẹp bị phim truyền hình làm sai lệch nhận thức, “Bây giờ em còn chưa ra xã hội, mới cảm thấy tình yêu là lẽ sống. Chờ em đi làm rồi mới biết, môn đăng hộ đối không phải là không có đạo lý. Gia đình hai bên, cách nhìn nhận đánh giá, tính cách đều phải hợp nhau thì mới tiến tới được.
Đường Điềm bỉu môi than phiền, “Chị thật không lãng mạn chút nào… Không biết anh rể tương lai như thế nào mới có thể lọt vào mắt của chị đây.”
“Em không cần lo nghĩ thay chị đâu!” Hai chị em vừa cười nói vừa đùa giỡn. Khi ấy Đường Tâm Duyệt không ngờ tới, sau này cô cũng có thể cảm nhận được cuộc đời của tiểu Yến tử, bước vào trong thế giới hắc ám mà mình chưa hề nghĩ tới.
“Tâm Duyệt, bọn tôi sẽ nhớ cậu lắm đó~”
“Cố gắng lên, bọn tôi chờ cậu trở lại!”
Một ngày trước khi lên đường, Đường Tâm Duyệt đến công ty làm thủ tục và tạm biệt đồng nghiệp. Cô lại một mình vào phòng làm việc của Từ Úy Nhiên nói lời từ biệt với anh, đồng thời khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô lên đường vào ngày mai của Từ Úy Nhiên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô một mình đi thang máy xuống lầu, đến tầng tiếp theo, “Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra, có người đi vào. Đường Tâm Duyệt vừa nhìn điện thoại di động vừa nhìn người đi vào trong, khóe mắt cô vô ý liếc nhìn đối phương. Đó là một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da phong thái ung dung, đứng sau lưng người nọ là một nữ trợ lý dường như là nhân viên công tác, kính cẩn lễ phép.
Là bên công ty hợp tác chăng…
Đường Tâm Duyệt phụ trách thiết kế, đối với bên nghiệp vụ tiêu thụ cô không quá rõ ràng. Suy nghĩ vòng vo một hồi, dù sao cô cũng không quen, cô lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại. Cô gửi tin nhắn hỏi em trai em gái xem buổi tối chúng muốn ăn món gì.
Cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại, yên tĩnh đi xuống.
“Đing” thang máy đến sảnh lầu một, Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu, người lạ kia vừa hay đi sát qua bên người cô, cô nhìn thấy gò má đối phương, trong nháy mắt đầu óc cô trống rỗng, cả người cũng cứng lại.
“Lộp cộp” Đôi giày da giẫm trên mặt đất phát ra tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ từ từ đi xa. Trong giây lát, Đường Tâm Duyệt sực tỉnh. Trong nháy mắt, cô đưa tay chặn cửa thang máy đang tự động khép lại, không để ý đến tay mình bị kẹp đau mà chạy như điên về hướng người đàn ông vừa mới rời đi. Thế nhưng cô vẫn bị người qua lại trong đại sảnh cản trở khiến chậm mất một bước, cô nhìn bóng lưng của người kia rời đi từ cửa xoay tròn bước lên một chiếc xe nhỏ màu đen.
“Chờ một chút!” Đường Tâm Duyệt không để ý xung quanh la lên, hai chân lảo đảo, cô bị trẹo chân đau đến hít một hơi,”A” cô nôn nóng khập khễnh đi ra ngoài, chỉ thấy chiếc xe đã vụt đi, xa đến mức ngay cả bảng số xe cũng không thấy rõ được.
Đường Tâm Duyệt đứng lặng ngay tại cổng công ty, nhìn hướng xe hơi đã đi xa, trong lòng cô dấy lên sóng to gió lớn.
Đường An Lâm… Cô vậy mà lại thấy ông ta!
Cô nhíu mày nhớ lại một màn vừa rồi, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khí thế không giận mà uy… Cô bỗng nhiên lại có chút không thể xác định, dẫu sao cũng cách biệt quá lâu, cô không nhớ nổi dáng vẻ của cha nữa.
Do dự một lúc, cô xoay người đi ngược vào công ty chạy đến phòng bảo vệ, xin đội trưởng bảo vệ cô quen biết để xem camera.
“Không thành vấn đề.” Đối phương sảng khoái đồng ý giúp cô xem camera. Nhưng camera là quay từ trên xuống, cộng thêm hình ảnh không quá rõ ràng, dù Đường Tâm Duyệt nhìn đi nhìn lại cũng không thể nào nhận ra đó rốt cuộc có phải là Đường An Lâm hay không.
“Cảm ơn anh, đội trưởng Trương.” Đường Tâm Duyệt cười rồi tạm biệt, cô đi thang máy quay về, cúi đầu tự mình dựa vào thành thang máy. Mái tóc dài từ phía sau tai trượt xuống che đi vẻ mặt của cô, chỉ có bàn tay bên người siết chặt ví da, dùng sức tới mức tay nổi lên gân xanh, để lộ tâm trạng không hề bình tĩnh của chủ nhân nó.
Trong giây lát mới vừa đi sát qua vai hồi nãy, ánh mắt cô lơ đãng liếc nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên kia, trong nháy mắt đó gợi lên những kí ức đã chôn sâu từ rất lâu.
Cô vốn nghĩ rằng mình đã quên dáng vẻ của cha ra sao. Dẫu sao năm đó Đường An Lâm sống cùng cô cũng chưa tới sáu năm.
Rồi sau đó, cô nhớ mãi không quên ở đời thứ nhất là vì để tìm người cha bặt vô âm tín này. Cô liều mạng thi đậu đại học Bắc Kinh, vất vả nhờ người tìm được sổ ghi chép học sinh ở đại học Bắc Kinh mới phát hiện tin tức thú vị về người cha đó. Trong số những người tốt nghiệp năm nọ không có tên ông, mà số người học năm đó lại không thiếu người nào.
Thế nên cô biết ông ta đã thay tên đổi họ, ông ta vẫn còn sống trên thế gian này, chỉ là ông đã hoàn toàn vứt bỏ mẹ con bọn họ mà thôi.
Cô không có tiền cũng không quen biết ai, cô không có cách nào tìm kiếm tiếp cận thêm những manh mối nào khác.
Mà lần này, cô rõ ràng đã buông tha, đã triệt để loại trừ người này trong sinh mệnh của người nhà họ Đường, thế mà ông ta lại hết lần này tới lần khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Ngày mai cô sắp lên đường đi đến Paris ở phương xa, người nghi ngờ là cha mình lại xuất hiện tại thủ đô, ở cùng một thành phố với bọn họ. Chuyện này rốt cuộc có nên nói cho người trong nhà biết hay không đây?
Đường Tâm Duyệt một đêm không ngủ. Cuối cùng cô vẫn quyết định tạm thời không nói gì cho mẹ mình biết.
Cô không muốn bởi vì Đường An Lâm mà từ bỏ cơ hội bồi dưỡng rất vất vả mới có được này; trước khi tin tức chưa được xác định, cô cũng không muốn để mẹ mình ấp ủ hi vọng mờ mịt trong lòng.
“Mọi việc cứ chờ hai năm sau rồi tính vậy.” Đường Tâm Duyệt hạ quyết định, cô bước lên con đường đi học ở Paris xa xôi.
Cuộc sống ở bên đấy của cô bận rộn mà phong phú, học khóa thiết kế trang phục, học tiếng Pháp, đi làm kiếm tiền sinh hoạt, tiền tiết kiệm được thì dùng để đi tới các show biểu diễn ngắm các bộ trang phục.
Tầm nhìn và năng lực của cô không ngừng tăng lên. Xung quanh cũng có không ít người theo đuổi nhưng cô vẫn luôn không hề động lòng.
Hai năm thoáng cái đã trôi qua. Đường Tâm Duyệt sắp kết thúc khóa bồi dưỡng. Trước khi trở về nước, cô đón Đường Nham Đường Điềm vừa mới tốt nghiệp đại học và Lục Tú Vân đến Paris, cô muốn dẫn bọn họ dạo chơi thật vui ở nước Pháp một lần.
“Chúc chị sinh nhật vui vẻ ~~”
Bên trong một căn phòng nhỏ trang trí tinh xảo tao nhã, trên chiếc bánh ngọt cắm cây nến, người cả nhà vây quanh chiếc bánh cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật cho Đường Tâm Duyệt.
Hát xong, Đường Điềm Đường Nham lập tức ồn ào, “Chị mau cầu nguyện đi!”
“Cầu nguyện à…” Đường Tâm Duyệt rất phiền não suy nghĩ một hổi, “Vào lúc này chị thật sự không biết cầu nguyện cái gì mới tốt.”
Cuộc sống đời này có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao, sự nghiệp thuận lợi, gia đình hòa thuận, em trai em gái đều có triển vọng, thân thể mẹ vẫn khỏe mạnh. Gần đây có người đàn ông ở nhà bên cạnh theo đuổi mẹ rất ân cần, chắc hẳn rất nhanh mẹ có thể nghênh đón mùa xuân thứ hai hạnh phúc rồi.
Cô dường như cũng không quá muốn thứ gì, chỉ trừ…
“Chị hi vọng –”
“Không được…” Còn chưa dứt lời, cô đã bị Đường Điềm khoát tay lia lịa cắt ngang, “Chị không thể nói thẳng ra, phải cầu nguyện trong lòng thì điều ước mới có thể trở thành hiện thực.”
“Được rồi.” Đường Tâm Duyệt mỉm cười, cô chắp hai tay trước ngực, thành kính nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện trong lòng:
Một, hi vọng người nhà thân thể khỏe mạnh, ở cùng một chỗ giống như hiện tại, vui vẻ hòa thuận. Về phần cha… cứ tùy duyên đi, cô không có chấp niệm quá lớn đối với việc có tìm được Đường An Lâm hay không, chẳng qua cô chỉ muốn hoàn thành mong đợi của mẹ mà thôi.
Hai là Đường Nham Đường Điềm công việc thuận lợi, có thể tìm được công việc mình thích.
Ba…
Cô thầm nói trong lòng: Hi vọng có thể xuất hiện một người yêu cô như mạng sống, đời đời kiếp kiếp không bao giờ cách xa.
“Phù” Cô thổi tắt cây nến. Bên trong căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, mà đồng hồ báo thức tích tắc một tiếng đúng lúc đi qua giờ…
“Chị, chị hai!”
Đường Tâm Duyệt nghe thấy xung quanh có một giọng nói non nớt gọi cô, bóng tối trước mắt cô dần dần tản đi, bị ánh sáng thay thế. Hai khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ con xuất hiện phía trên, Đường Điềm bé con đang khịt nước mũi, ngây thơ nói, “Chị à, chị đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đường Điềm?” Đầu óc Đường Tâm Duyệt có chút choáng váng, mới vừa rồi trong nháy mắt khi cô thổi tắt cây nến đột nhiên truyền tới cảm giác chóng mặt, cô còn tưởng là mình bị hạ đường huyết nên vội vàng nhắm mắt nghỉ ngơi. Kết quả khi mở mắt ra, sao Đường Nham Đường Điềm trưởng thành mới nãy còn bưng bánh ngọt chúc mừng cô giờ lại thu nhỏ thành phiên bản nhóc con hết rồi?
Nhìn xung quanh, nhà chỉ có bốn bức tường, đúng là cảnh tượng không thể quen thuộc hơn nữa.
Đường Tâm Duyệt đột nhiên nghĩ đến lúc cô thổi tắt cây nến, cô nghe thấy tiếng chuông bên trong nhà vừa qua giờ, chẳng lẽ là…
“Trời ạ!” Đường Tâm Duyệt ôm đầu ngã xuống giường, cô gần như muốn sụp đổ —
Cô chỉ biết cái chết đối với cô là đại diện cho sự sống lại, nhưng cô cũng không biết tuổi lại chính là thời điểm mấu chốt!
So với cuộc đời chưa từng có gì thì cuộc sống đã đi lên đến đỉnh nhân sinh nhưng một giây sau đó lại lần nữa trở về hơn mười năm trước là chuyện càng bi thương cỡ nào chứ.
Đường Tâm Duyệt hầu như gió to sóng lớn nào cũng đã trải qua, nhưng giờ khắc này cô chỉ muốn khóc.
Vất vả cực khổ năm, bỗng chốc lại trở về trước khi giải phóng.
Ông trời là đang đùa giỡn cô sao?
Đường Tâm Duyệt bi phẫn nghĩ.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Tâm Duyệt: Tác giả cô lại đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết cô đâu! Vừa chết xong lại sống lại là sao hả!?
Tác giả: Tôi chỉ vì tốt cho cô đó thôi. Chết hơn một trăm lần quá đau khổ, tôi tốt bụng muốn cho cô dễ chịu chút cô còn không cảm kích à.
Đường Tâm Duyệt: Chết do tai nạn tôi còn có thể có cách tránh, nhưng cứ tuổi là sống lại có ý nghĩ thế nào cô có hiểu không?!
Tác giả: Tôi chỉ vì hoàn thành tâm nguyện cho cô thôi mà. Chính miệng cô nói, hi vọng có người yêu cô như mạng sống, đời đời kiếp kiếp không bao giờ xa cách còn gì!
Đường Tâm Duyệt: …Tôi hối hận rồi!
Lục Thành Vũ: Vợ à, đã muộn rồi. Nguyện vọng của em anh sẽ giúp em thực hiện. Đã nói đời đời kiếp kiếp, vậy thiếu một đời cũng không được đâu nhé.
Đường Tâm Duyệt: QAQ