Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lam
Sau đó Đường Tâm Duyệt vẫn đi làm như thường lệ. Trong ngày thường, Đường Nham Đường Điềm dẫn Lục Tú Vân đi lang thang khắp nơi, các địa điểm du lịch nổi tiếng ở Bắc Kinh đều đã đi qua.
Phố cổ Nan Luo Gu Xiang, Hồ Đen, Cố Cung đều lưu lại dấu chân của họ, họ còn đi qua cả Vạn Lý Trường Thành.
Đường Điềm là một cô gái thích chưng diện, đương nhiên cũng thích chụp hình rồi. Đường Tâm Duyệt mua máy ảnh SLR Đài Loan tặng cho Đường Điềm vào sinh nhật của cô bé, khiến Đường Điềm vui sướng vô cùng. Ngày ngày đều treo máy ảnh trên cổ, yêu thích không buông tay. Mỗi khi đến nơi nào đó, Đường Điềm sẽ đều chụp cho bọn họ rất nhiều hình.
Đường Nham nói đùa rằng máy ảnh nặng như thế, treo lên cổ hoài sẽ làm cổ cô bé dài ra.
“Có giỏi thì đừng bảo em chụp hình cho anh nữa!” Đường Điềm trả đũa.
“Em gái tốt ~ Anh sai rồi!” Đường Nham lập tức giơ tay cầu tha thứ. Cốt khí là cái gì chứ? Còn không quan trọng bằng tấm hình đẹp trai của anh đây đâu.
Khi nào về điền nguyện vọng, nhất định phải đưa hình cho bạn học xem mới được, để tư thế oai hùng của anh đây chói mù mắt chó của bọn họ.
Đường Điềm liếc nhìn, “Gọi là chị!”
“Ừ ừ ~~ Chị gái tốt ~” Đường Nham nở nụ cười lấy lòng, trong bụng cậu lại đang nghiến răng, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Lúc Đường Tâm Duyệt được nghỉ, cô sẽ lái xe chở người nhà đi dạo chơi khắp nơi. Cô tiết kiệm với chính mình nhưng tiêu tiền vì người nhà thì rất rộng rãi. Họ muốn ăn cái gì thì dẫn đi ăn cái đó, muốn mua gì thì cứ mua.
Đường Điềm Đường Nham cảm khái, “Đây chính là cuộc sống ở thành phố lớn sao, quá sa đọa ý chí rồi!”
Lục Tú Vân đánh bọn họ hai cái, trách cứ, “Hai đứa con tự nhìn lại mình đi, hai đứa phá của bọn con đã xài biết bao nhiêu tiền của chị rồi hả!”
Đường Nham Đường Điềm im lặng nhìn bà lom lom, “Mẹ, mẹ cũng là một trong những đứa phá của đó…”
“Tên nhóc thúi này!” Lục Tú Vân bị làm cho nghẹn lời.
Đến lúc phải trở về, hai đứa thật sự quyến luyến không nỡ, vui quên đường về.
“Chúng em nhất định phải điền nguyện vọng vào đại học Bắc Kinh!” Hai người nắm chặt tay thề.
Trong lòng Đường Tâm Duyệt lại không lạc quan như vậy, “Trường học ở Bắc Kinh đều lấy điểm rất cao, hai đứa bọn em cũng đừng quá miễn cưỡng. Nếu không chắn chắn về điểm số thì trường học Thiên Tân ở Thượng Hải cũng tốt lắm, cách Bắc Kinh cũng gần. Nhớ đừng để bản thân phải học lại, rất khó vượt qua đấy.”
Sống lại đời này, rất nhiều quan niệm của cô đều thay đổi.
Thi lên đại học cũng không phải là con đường duy nhất. Đời người có nhiều đường đi, chỉ cần chịu cố gắng thì đường nào cũng sẽ thành công thôi.
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, thần thần bí bí trao đổi ánh mắt.
Đường Điềm: Phần làm bài của em đều tốt, còn anh thì sao?
Đường Nham: Chuyện nhỏ.
Đường Điềm: Ok.
Hai người không hổ là sinh đôi, nhiều năm sinh sống có thể nói là hình bóng không rời, đã sớm bồi dưỡng được sự ăn ý phi phàm.
Đường Nham vỗ ngực bảo đảm thề với Đường Tâm Duyệt, “Dạ dạ, em nhất định sẽ lượng sức mà làm. Không cầu Bắc Đại, chỉ cần trường học ở Bắc Kinh là được.”
Sau đó, mãi đến ngày nào đó Đường Tâm Duyệt đột nhiên nhận được thông báo từ trường học nói Đường Nham là thủ khoa ban tự nhiên toàn thành phố, Đường Điềm là thủ khoa môn xã hội, cô kinh sợ vô cùng.
“Thành tích bình thường của hai đứa nó đều tốt thế này sao?” Tắt điện thoại thầy giáo ở trường gọi đến thông báo chúc mừng, Đường Tâm Duyệt mờ mịt hỏi Lục Tú Vân.
Lục Tú Vân đang đan áo len, nghe tin hai đứa đạt được thủ khoa hai ban tự nhiên xã hội cũng bối rối không kém, “Cũng tạm được, mỗi lần họp phụ huynh giáo viên đều bảo mẹ đi lên nói một chút về kinh nghiệm giáo dục, mẹ không biết nói gì nên đều từ chối. Bình thường cũng chỉ là đứng top trong lớp thôi, cả thành phố cũng không có xếp hạng chung với nhau, mẹ cũng không rõ.”
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một hồi, hai đứa nhỏ học ở hai ban tự nhiên xã hội ở trường trung học trọng điểm của thành phố, dưới sự cạnh tranh kịch liệt trong lớp như vậy mà cũng có thể ngồi vững trong top là đã rất giỏi rồi.
Cái chính là hai đứa thi xong rồi, cô hỏi kết quả thì hai người lại làm ra vẻ mặt ủ mày chau, buồn bực không vui, còn làm cô tưởng chúng thi không tốt, cô phải an ủi đủ kiểu –
Khoan đã, Đường Tâm Duyệt bỗng kịp phản ứng, tức giận cười, “Hai đứa nhóc thúi này, dám cố ý gạt mình!”
Hai đứa xác định được đáp án đúng liền dự đoán đến điểm, thầm nghĩ cho cô kinh hỉ nên cố ý làm bộ thi không tốt.
Đường Tâm Duyệt vén tay áo lên, nở nụ cười dịu dàng vô hại, “Phải trừng phạt chúng một lượt mới được.”
Mùa hè năm đó, là thời điểm người nhà họ Đường vui vẻ nhất.
Hai người Đường Nham Đường Điềm lấy thân phận thủ khoa của thành phố chia ra thi vào Bắc Đại và đại học Thanh Hoa. Hai đứa suy nghĩ về chuyên ngành cả buổi, sau đó theo lời đề nghị của Đường Tâm Duyệt, Đường Nham học về máy tính, Đường Điềm học ngành Hán ngữ ngôn văn học.
“Boss, lúc nào anh rãnh, tôi mời anh ăn một bữa để cảm ơn nhé.” Trước khi cả nhà chính thức chuyển đến đây, xe Đường Tâm Duyệt mượn trước đó để đưa người nhà ra sân bay hay đi du ngoạn đều là mượn của Từ Úy Nhiên. Thế nên cô muốn mời anh ăn bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn.
Từ Úy Nhiên khép văn kiện lại bỏ vào cặp, hỏi, “Chọn ngày không bằng tình cờ, tối hôm nay có được không?”
Đường Tâm Duyệt khó xử, “Tối nay tôi định dẫn em trai em gái đi ăn Lẩu dê bò cạp, bọn nhỏ đòi ăn rất lâu rồi.”
(một món ăn của người Trung Quốc, được thăn với đầy đủ tủy sống và cột sống cừu, hình dạng của nó giống với bọ cạp.)
Ở Tứ Xuyên không có Lẩu dê bò cạp, lúc trước gọi điện Đường Tâm Duyệt thuận miệng nhắc tới, hai đứa đều thèm đến chảy cả nước miếng, đến đây liền la hết đòi đi ăn.
Từ Úy Nhiên nửa đùa nói, “Cô hỏi tôi khi nào rãnh, tôi nói thời gian rãnh xong thì cô lại nói không rãnh, cô mời bữa cơm này cũng không được thành tâm quá rồi đó.”
Đường Tâm Duyệt vội vàng xin tha, “Boss à, anh mau tha cho tôi đi! Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh mà, tôi tuyệt đối thành tâm đó! Trừ thời gian anh vừa nói, thì dù có phải trì hoãn việc gì tôi cũng nhất định sẽ mời khách!”
Từ Úy Nhiên cười, “Vậy nếu không thì tối nay cùng đi ăn đi? Em trai em gái cô cũng ngồi xe tôi mấy lần rồi mà tôi chưa từng thấy người nhà cô lần nào.”
Đường Tâm Duyệt chần chờ, “Việc này…”
Cô không biết mấy người Đường Nham có muốn ăn cơm cùng người ngoài hay không.
Từ Úy Nhiên nhìn vẻ mặt của cô, bổ sung nói, “Nếu không cô hỏi bọn họ xem sao?”
Anh ngả lưng vào ghế, vươn vai thở dài, “Chủ yếu là do tối nay tôi không có việc gì làm, kẻ cô đơn lẻ loi này lại không muốn về nhà ngủ, tôi cảm thấy mình có chút đáng thương.”
“Khó có khi được nghỉ ngơi còn không tốt à…” Đường Tâm Duyệt khẽ cười, “Được rồi, vậy anh chờ tôi chút.”
Cô cầm điện thoại gọi cho Đường Điềm, “Alo, Điềm à, em có ở cùng với Đường Nham không?”
“Có ạ, có chuyện gì không chị?” Giọng nói giòn giã của Đường Điềm truyền tới qua loa điện thoại kèm theo tiếng nhạc nền của trò chơi, “Này này, Đường Nham anh đừng có cướp máy tính của em!”
“Nói xong rồi chơi chung~” Đường Nham không biết xấu hổ nhân cơ hội chiếm đoạt máy tính, tập trung tinh thần bắt đầu chơi game.
“Anh thật phiền…” Đường Điềm đành chịu nhường chỗ ngồi lại cho cậu, cô nhóc tố cáo với Đường Tâm Duyệt, “Chị không có ở nhà, Đường Nham lại ăn hiếp em nè.”
Đường Tâm Duyệt dở khóc dở cười, “Nghe chị nói trước đã!”
Cô nói về việc ăn tối chung với Từ Úy Nhiên, tiếng của Đường Điềm trong loa thoáng cái tăng lên đến quãng tám, cô bé hưng phấn không thôi, “Từ Úy Nhiên? Chính là cái người cho chị mượn xe lần trước, cấp trên của chị đó hả, nghe nói ảnh rất đẹp trai, là Từ Úy Nhiên thường xuyên được lên tạp chí đúng không?”
“…” Đường Tâm Duyệt tâm tình phức tạp, cô còn không biết Đường Điềm cũng chú ý tới tạp chí kinh doanh đó, “Ừ, là ảnh đó. Chị vốn muốn mời anh ấy ăn bữa cơm, lúc trước chị cũng nhiều lần mượn xe ảnh đi đón bọn em. Anh ấy nghe chị nói tối nay chúng ta đi ăn Lẩu dê bò cạp liền nói muốn đi chung, sẵn tiện gặp bọn em luôn…”
Cô còn chưa dứt lời, Đường Điềm đã cuống cả lên, “Được chứ được chứ, rốt cuộc em có thể gặp được người thật rồi! Em sẽ đi thay quần áo liền đây!”
Đường Tâm Duyệt cầm điện thoại di động, cảm thấy khó hiểu, cô chưa từng thấy con bé hưng phấn như vậy bao giờ.
Hẹn tốt thời gian tới đón bọn họ, Đường Tâm Duyệt cúp điện thoại, cô ngẩng đầu thì phát hiện Từ Úy Nhiên đang chăm chú nhìn mình.
Đường Tâm Duyệt nhớ lại đối thoại với em gái lúc nãy, hai người tùy tiện quen thói quên cả thu liễm, cô ho khan một cái, trên mặt hiện lên chút xấu hổ, “Không thành vấn đề.”
Từ Úy Nhiên khẽ ừ một tiếng, “Tốt lắm, vậy tôi đặt phòng ăn.”
Đường Tâm Duyệt nghe anh bảo đặt phòng, giá tiền trong lòng lập tức tăng vọt, cô không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Từ Úy Nhiên nhìn thấy mà buồn cười, “Yên tâm đi, không mắc đâu, tôi thường ăn ở một tiệm, đồ ngon giá rẻ, lẩu dê bò cạp Bắc Kinh chính tông đấy.”
Đường Tâm Duyệt ngượng ngùng, “Việc này cần đến tiền lương cuối tháng, thế nên… Ông chủ à, anh thấy lúc nào thì tăng lương cho tôi?”
Vẻ mặt cô tràn đầy mong đợi.
“Việc này hả…” Từ Úy Nhiên hiểu cô, vừa dành tiền mua hai căn hộ, vừa phải nuôi mẹ và em trai em gái, trong tay cô thật sự không còn dư bao nhiêu tiền, anh nghiêm trang trả lời, “Cố gắng làm việc tốt, thăng chức tăng lương không còn là việc xa vời.” Anh bày ra phong thái chủ tịch.
Đường Tâm Duyệt, “…” Cô vốn còn muốn đục nước béo cò, thất bại rồi.
Hai người trò chuyện ở bên này, Đường Điềm nghe điện thoại xong không ngừng la hét.
“A ~ A~ A~, rốt cuộc mình cũng được gặp mặt nam thần rồi!” Cô nhóc ôm bộ váy hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên giường.
Đường Nham đưa lưng về phía cô nhóc ngồi chơi trò chơi không quan tâm bĩu môi, “Một tên đàn ông dựa vào gia đình để khởi nghiệp, có gì đáng giá để trở thành nam thần của em chứ.”
“Đường Nham!” Đường Điềm nhào qua bóp cổ cậu, tư thế và vẻ mặt đầy dữ tợn, “Không cho phép anh nói xấu nam thần của em!”
“Khụ khụ! Buông tay mau!” Bị Đường Điềm nháo một hồi, nhân vật Đường Nham điều khiển đang ẩn núp sau bức tường không cẩn thận lộ đầu ra ngoài, bị người khác đánh lén bắn một phát chết tươi.
“Chết rồi kìa! Đều tại em á!” Đường Nham oán trách một câu, sau đó thoát trò chơi nhìn Đường Điềm vẫn đang hoa si lục tủ quần áo, “Anh thấy em mặc bộ này đẹp hay bộ này đẹp hơn.”
Đường Nham mặt đơ ra nói, “Em không mặc gì là tốt nhất.”
“Đường Nham!” Một cái váy đập thẳng vào mặt Đường Nham, treo trên đầu cậu, Đường Điềm giận dữ la, “Nghiêm túc chút! Giúp em chọn đi!”
“Thi vào trường cao đẳng, điền nguyện vọng cũng không thấy em xoắn xuýt như vậy…” Đường Nham kéo chiếc váy xuống liếc nhìn, châm chọc nói, “Anh đi nói với mẹ một tiếng.”
Đường Nham lạch bạch chạy ra ngoài nói với Lục Tú Vân, bà cũng nói là người ta cho nhà mình mượn xe mấy lần, bữa cơm này nên mời là phải. Bà còn dặn dò Đường Nham nhất định phải mặc đồ nghiêm chỉnh một chút, đừng có làm mất mặt trước mặt khách. Sau đó bà xua tay đuổi Đường Nham đi, còn bản thân thì đóng kín cửa thay quần áo.
Đường Nham buồn rầu, “Cũng không phải là gặp ai quan trọng, cần phải vậy sao.”
“Mau cút đi để mẹ sửa soạn!” Tiếng cười mắng của Lục Tú Vân bùng nổ vang dội sau cánh cửa.
Đường Nham ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu đang định trở về phòng mình thì giữa đường lại bị Đường Điềm chặn lại, “Mau giúp em chọn quần áo đi!”
Đường Nham ôm đầu, “Cuộc sống này không có cách nào trôi qua mà!”
Hết chương .
Lẩu dê bò cạp