Quả đúng như Điềm Tư Tư dự đoán, cô vừa về tới cửa viện thì nha hoàn thân cận của Thiệu Phi Phi đã gấp gáp chạy đến:
“Nô tỳ tham kiến tiểu thư, nô tỳ theo lệnh của Phu nhân đến đưa lại danh sách của hồi môn.
Danh sách Nhậm ma ma đưa lúc sáng có sai sót; mong người nhận lấy ạ.”
Điềm Tư Tư nhoẻn miệng cười, khóe mắt dâng lên tiếu ý: “Ta cũng đang định đến hỏi mẫu thân về danh sách của hồi môn, xem ra vẫn là chậm một bước.
Ta thấy đám nô tỳ xung quanh mẫu thân quả là tắc trách, danh sách của hồi môn đưa đến Vương phủ mà cũng gây sai lầm.
Ngươi về bẩm báo lại phu nhân, danh sách này ta nhận nhưng mà người cũng nên răn đe lại đám nô tài a.”
“Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.
Nô tỳ xin phép được cáo lui.”
Ả nha hoàn vội vàng chạy khỏi viện như đây là đầm rồng hang hổ.
Khỏi suy nghĩ cũng biết, Điềm Tư Tư đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Ngoài mặt là mắng đám nô tỳ nhưng thực ra là đang chửi xéo Thiệu Phi Phi ăn cắp của hồi môn của ta.
Điềm Tư Tư thật sự rất hiếu kì vẻ mặt của Thiệu lão bà lúc nghe những lời ấy sẽ ra sao.
Chắc hẳn là đặc sắc lắm đây.
Điềm Tư Tư ngồi ở bàn đá trong hậu viện, nhấp một ngụm trà hoa cúc.
Trà này không ngon bằng trà long tĩnh ở viện của Thiệu Phi Phi.
Đợi sau này cô cường thế hơn rồi, thiếu gì một chút trà thượng hạng chứ.
Cô liếc mắt qua A Lan.
Kể từ khi được phân phó làm nha hoàn thân cận của cô, A Lan đã cẩn thận hơn rất nhiều, làm việc hay nói gì cũng đều một thái độ lấy lòng.
Tưởng như thế là qua mặt được cô sao.
Còn lâu.
“A Lan, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
A Lan mỉm cười lấy lòng: “Bẩm tiểu thư, có nô tì ạ.”
“Ngươi tên thật là gì? Cớ sự sao lại lưu lạc đến Điềm phủ chúng ta làm nô tỳ.” Điềm Tư Tư giả vờ quan tâm hỏi han.
Thật ra cô muốn từ miệng A Lan tìm được nơi buôn bán người.
Nếu cô nhớ không lầm, trong sách có miêu tả ở thời đại này có một nơi tên là Chợ Nô dịch, phần lớn nha hoàn gia đinh từ các phủ lớn đều được mua đây.
Bất quá, chợ Nô dịch không phải là nơi một tiểu thư cô có thể biết càng không thể đến, tung tích nó bất định, thường nằm trong các con chợ khác chứ không cố định một vị trí nào.
Nhưng cô sắp vào Vương phủ, thân cô thế cô, phải tìm một nha hoàn thân cận có thể tin tưởng được.
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên thật là Thẩm A Lan.
Hơn năm trước, nhà nô tỳ gặp nạn nên phải trôi dạt bán thân.
Nô tỳ may mắn gặp được tổng quản Điềm phủ ở chợ Bắc nên mới có chốn dung thân.”
Vừa nói cô ta vừa khóc tỉ tê, Điềm Tư Tư nhìn mà buồn nôn.
Lòng thầm nghĩ quả thật ở thời đại này, ai cũng là ảnh đế a, nói khóc là khóc, nói cười là cười.
Nhưng mà, làm cách nào để đến chợ Bắc.
Thời đại này khuê nữ như cô bước nửa chân ra khỏi cổng còn khó, huống chi là đến chợ, phải tìm cách.
Cô bất chợt nghĩ đến Điềm Doãn.
Điềm Tư Tư đi ra ngoài đến viện của Thiệu Phi Phi.
“Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư ngoài viện muốn cầu kiến ạ.”
“Nó tới tìm ta làm gì, chả phải danh sách của hồi môn đã đưa đủ rồi hay sao.
Nó còn đòi hỏi cái gì nữa.
Nói ta mệt mỏi, không gặp.”
Nha hoàn nhíu mày, lắc đầu ngập ngừng nói: “Nhưng thưa phu nhân, tiểu thư nói là chuyện này có liên quan đến đại nhân và còn… còn….
Danh dự của nhị tiểu thư nữa.”
“Cái gì cơ, con nhãi ranh đó,….
Đưa nó vào đi.”
Điềm Tư Tư đang nhàm chán nghịch hoa thì nha hoàn đã đến mời vào.
Kế hoạch của cô cần có Thiệu Phi Phi giúp đỡ mới thành công được.
“Nhi nữ thỉnh an mẫu thân.”
“Ta vừa mới ngủ trưa đã nghe nha hoàn nói muốn gặp ta.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà con bất chấp lễ nghi đến thỉnh an ta thế?”
“Ngủ trưa”, bây giờ mới cuối giờ Tỵ, bà ta ngủ trưa sớm như vậy ạ.
Nhưng cô vẫn không vạch trần mà chỉ tiếp lời:
“Bẩm mẫu thân, nữ nhi vừa mới chợt nhớ đến nữ nhi sắp gả đi nhưng mà mười sáu năm nay vẫn chưa tận hiếu được cho phụ mẫu, trong lòng cảm thấy hổ thẹn nên con cả gan đến đây thỉnh mẫu thân cho phép con đến chùa Hòa Phước cầu bình an cho phụ thân và mẫu thân.
Mong người chấp thuận.”
Thiệu Phi Phi nhíu mày, bà không tin là Điềm Tư Tư có hiếu như vậy, chắc chắn cô ta có tính toán gì đó.
“Mẫu thân, con đi chùa cầu bình an cho Điềm phủ chúng ta, nhân gia nhìn vào cũng khiến Điềm phủ có mặt mũi, muội muội sau này về nhà chồng cũng không bị bắt bẻ gì.”
Thiệu Phi Phi gõ bàn tính trong lòng, cho cô ta đi cũng không mất gì; dù gì xung quanh cô ta cũng là người của bà; không sợ Điềm Tư Tư giở trò.
“Được thôi, nếu con đã muốn tẫn hiếu cho cha mẹ, chúng ta cũng không có lí do gì ngăn cản.
Nhưng mà nhớ đi sớm về sớm.
Để Nhậm ma ma theo hầu hạ con.”
Đạt được mục đích, Điềm Tư Tư cũng không nán lại; về lại hậu viện sửa soạn để chiều đi đến chùa.
Chùa Hòa Phước nhan khói hưng thịnh, các phu nhân quý tộc rất hay đến đi cầu nguyện.
Bất quá đó không phải là mục đích của cô; cô lựa chọn ngôi chùa này đơn giản vì nó nằm phía Bắc kinh thành, muốn đến đó chắc chắn phải qua chợ Bắc.
Cô phải nắm chắc cơ hội này.
Ngồi trên xe ngựa lắc lư nửa canh giờ mới đến được chùa Hòa Phước, Điềm Tư Tư cảm thấy như mất nửa cái mạng.
Ở hiện đại cô không say bất cứ loại tàu xe gì, thế mà xuyên đến đây lại say xe ngựa một cách kinh khủng.
Bước xuống xe ngựa, Điềm Tư Tư cảm thấy choáng ngợp với kiến trúc của ngôi chùa lớn nhất kinh thành này.
Đền đài chùa chiền nguy nga tráng lệ, cây cối xa hoa to lớn, người đông như mắc cưỡi.
Tiến vào ngôi chùa, Điềm Tư Tư cũng thắp nhan, cầu nguyện như thường.
Quỳ xuống tấm đệm, cô thầm nghĩ trong lòng:
“Phật tổ, chắc người cũng biết con chỉ là một linh hồn dị thế trôi dạt đến đây.
Nhưng coi như là duyên phận, con sẽ sống tiếp phần đời của Điềm Tư Tư.
Chỉ cầu mong Người có thể phù hộ gia đình con ở dị thế bình an suốt kiếp.
Con xin ngàn lần tạ ơn.”
Bái lễ xong, cô đi ra ngoài thì không thấy đám nha hoàn và Nhậm ma ma đâu.
Điềm Tư Tư đi lang thang nửa canh giờ cũng phát hiện mình bị lạc rồi.
Ngôi chùa này quả thật to lớn, cô đi một hồi thì có vẻ như đã lạc ở hậu viện.
Phía trước náo nhiệt là thế mà đến đây lại im áng dị thường.
Bỗng nhiên phía trước có tiếng người nói chuyện, với linh cảm của mình, Điềm Tư Tư nấp sau một tảng đá gần đó nghe trộm.
“Lão nạp bái biệt Cửu điện hạ.”
“Trụ trị không cần tiễn, tháng sau ta sẽ cho người đến lấy vật.
Đa tạ trụ trì.”
………
Ngồi trên xe ngựa trở về, Điềm Tư Tư mới có thời gian sắp xếp lại tất cả.
“Cửu điện hạ”, Hoàng thượng hiện giờ chỉ có người con.
Cửu điện hạ đó chắc chắn là tướng công tương lai của cô, Triệu Bình.
Triệu Bình trước giờ nổi tiếng ăn chơi trác táng, ham mê tửu sắc lại có bệnh kín trong người; theo lý mà nói chắc chắn không được Trụ trì chùa Hòa Phước đối xử kính cẩn như thế.
Hơn nữa, thái độ của hắn lúc đó hoàn toàn khác với lời đồn đại, thần sắc nghiêm nghị, cương trực.
Điềm Tư Tư gõ ngón tay lên chiếc bàn nhỏ trong xe ngựa, cười mỉm chi: Xem ra cuộc sống hôn nhân sắp tới của cô không nhàm chán như cô tưởng.
Trong lòng cô cũng có chút mong chờ rồi..