Tân Mai chết rồi.
Chẳng mấy chốc linh hồn bị bức thoát ly khỏi cơ thể Tưởng Mộng Na.
Mỗi lần ở trong một thân thể mới, kí ức về thế giới cũ hết thảy còn ở, nhưng phần tình cảm hỉ nộ yêu hận lúc sinh sống sắm vai nhân sinh người khác đã bắt đầu dần phai nhạt.
Đối với cô giống như xem một đoạn phim ngắn, bi luỵ cũng được, vui vẻ cũng thế. Đến cuối cùng cô chỉ là diễn viên phụ được lĩnh cơm hộp sau khi tròn vai.
Tân Mai vô tâm vô phổi vẫy tay cúi chào trước thi thể Tưởng Mộng Na, tiếp tục chuyển đổi vị diện.
A không! Là chuyển đến đúng quỹ đạo thời không thi hành nhiệm vụ tiếp theo.
Tân Mai vừa mở mắt ra chào mừng cô chính là một tràn dịch thể chất lỏng bắn đầy lên người.
Xanh thẳm mặt nước biển bao la một vùng trời, từng lớp sóng rào rạc vồ quanh chân thuyền, một con thuyền lấy màu trắng nho nhã làm chủ đạo, kiến trúc mang phong cách Á Âu kết hợp tuyệt diệu tựa căn penthouse to lớn xa hoa trôi phiêu lãng trên mặt biển.
Xa xăm tầm nhìn là cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hải âu đang dang cánh bay lượn trong bầu trời hoàng hôn ráng màu hồng tím, phong cảnh hùng lệ vì có sự hiện diện một người toàn thân quý khí, tựa vương giả nơi biển khơi mênh mông này mà tăng phần mỹ cảnh đẹp mắt.
Trên đầu boong tàu người đàn ông lịch lãm nhấp ly rượu vang tươi mát có niên đại hơn một thế kỷ trong tay, khắp nơi bài trí vô cùng sang trọng, tinh tế. Từ góc độ hắn xem có thể thu nhiếp trọn vẹn cảnh quan, nhưng xung quanh vạn vật giống như không cách nào dung nhập vào đôi mắt còn sâu thẩm hơn cả đại dương kia, đáy mắt hắn bình thản thoạt nhìn đã rất lâu đều là như vậy không hiển hiện vui buồn.
Hắn đơn độc đứng ở nơi đây, trên bàn bày biện các loại mỹ thực thơm ngon cao cấp, chai rượu bạch kim khảm nạm kim cương đỏ xa xỉ lẫn chiếc ly trên tay hắn đều có giá trên trời.
Lai lịch của hắn chú định cũng không hề tầm thường.
Chung cực thế giới đại vai ác Tư Vực.
"Tư gia, người hầu báo lại tiểu thiếu gia vẫn như cũ ngồi vẽ tranh không chịu dùng bữa."
"Ngày mai nó vẫn tiếp tục như vậy thì trối lại, đánh dịch dinh dưỡng." Sống vất vưởng cũng phải tồn tại.
Hắn giống như nghĩ đến điều gì, không đầu không đuôi nói: "Đồ vật lấy được rồi?"
"Đồ ngài muốn đang ở trong tay Vân Tam, ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý."
Tư Vực nâng lên tay ra hiệu cho người lui đi.
Mặt Tư Vực vô biểu tình, nhưng làm tâm phúc đi theo Tư Vực nhiều năm, Mặc Thất có thể thông hiểu chút ít.
Đây là không việc quan trọng đừng lại đến báo cáo làm ồn Tư gia.
"Vâng." Người mặc áo vest đen đã hiểu ý chủ nhân, nhanh như tàn ảnh vọt biến mất.
...
Du Thuyền cao tầng rộng lớn chạy định kỳ trên biển, nghe nói nơi đây theo thường lệ là thượng lưu chốn vui chơi, làm giao dịch. Những người có thể đặt chân lên con thuyền này đều là phú quý ngất trời, vui chơi có, đến vì mục đích cũng có.
Nơi đây không nằm trong phạm trù của pháp luật.
Chủ của tổ chức con thuyền là ẩn danh.
Vì trên thuyền bỗng có nhân vật đặc biệt viếng thăm mà cơ chế đã điều chỉnh đổi mới, đại sảnh bước vào không dâm dật choáng ngợp vàng son, bọn họ giống như kiêng dè điều gì, nhóm cánh mày râu thậm chí ai ở phòng nấy mà hành sự không dám tuỳ ý hó hé.
Trong cabin tràn ngập tiếng thở dốc kịch liệt của một người đàn ông.
"Tiểu báu vật...đâm chết em! Đồ đ điếm lẳng lơ!" người đàn ông hưng phấn rên lên.
"A aa." một luồng chất lỏng màu trắng đục được phóng thích như tè ra bên ngoài.
Lúc Tân Mai mở mắt chính là...
"Phịch" một tiếng có tiếng động của trọng vật quá tải ngã xuống.
Một trận mùi xú như rắm nồng liệt xông thiên mà đánh tới, không lưu tình chút nào tưới hết lên cánh tay ngọc nõn nà của cô.
Tân Mai đầu óc vựng vựng tựa hồ chưa thanh tỉnh hơi nhăn đầu mày, lông mi run động sắp hé mở, bỗng nàng cảm nhận cơ thể được một luồng chân khí tươi mát như đang tẩm bổ linh hồn nàng, mát dịu thư thái du tẩu toàn thân một loại dễ chịu làm người yêu thích.
Thế giới này giống như có linh khí.
Nàng cử động mi mắt, hoàn cảnh lần này thực sự quá giật mình.
Một đại đại thúc dáng người trung bình, khắp người có khá nhiều sẹo cũ loã lồ, không quần áo nằm sấp trên nền gạch.
Tân Mai nhìn lên trắng nõn cánh tay bị bắn đầy tinh dịch, tức đến kêu gào.
Cái đít chó nhà mi!
Cô cũng không quan tâm người đàn ông nằm bất động trên sàn nhà, bước qua xác hắn mà vọt nhanh đi tìm đồ tẩy sạch tinh dịch trên cơ thể.
[He, Mai Mai nghe lời tôi, cô đừng rửa!]
Tân Mai nghe giọng điệu Lão Cẩu như đang cười trên nỗi đau của người khác, không kiên nhẫn mở miệng. "Ký ức của nguyên thân đâu?"
[Ký chủ mời cô tiếp thu thân phận của túc thể. Mong cô bình tĩnh!]
Nguyên thân không phải con người, nàng thuộc về loài tinh mị còn sót lại hi hữu trên thế gian. Khi bé lưu lạc đến vùng đất của tinh linh hắc ám, một lần ham chơi bị quỷ tinh linh lừa đi đến cửa cấm địa, đám con nít tiểu quỷ kia thấy nàng thật lâu không đi ra ngoài, đều vui cười nghĩ nàng đã chết rồi. Lại không hề hay biết cấm địa trong truyền thuyết không phải ai bước vào đều gánh phải nguy hiểm, vì nàng là tiền lệ, nàng thông đến một nơi kêu là Minh Di ám vực.
Minh Di vực toàn bộ thành trì đều lấy hắc ám làm nền, nhiệt độ không khí âm lãnh cực kỳ, nơi chốn bối cảnh sa lầy như địa ngục, suối nguồn đỏ như máu luôn sục sôi thanh âm làm người vô pháp bỏ qua, người ở nơi này đều thích bóng đêm, kỳ lạ thay vùng đất ở đây đều trước nay chưa từng có ánh mặt trời, quanh năm đều là mặt trăng chiếu cố, không phân ngày đêm, sa đoạ tĩnh mịch giống như trúng phải lời nguyền trong cổ tích thần thoại.
Nguyên thân bơ vơ lạc lẽo giữa địa phương lạ lẫm, là Vưu thiếu chủ thu nhận nàng, làm nàng theo bên cạnh bồi chơi cùng đệ đệ hắn.
Nàng không có tên, được Vưu tuỳ tiện nhặt một cái tên ban cho nàng, kêu là Tố.
Theo năm tháng thoi đưa nàng ở đây được hơn hai trăm năm.
Hai trăm năm hình hài vẫn tựa như ấu nhi, thân thể trong suốt mong manh như cánh ve. Ở Minh Di ám vực tụ hình cũng khá nhanh ít nhiều nàng đã là thực thể có thể chạm vào người khác.
Ách, người khác mà nàng muốn chạm vào chính là Vưu thiếu chủ tâm địa ngoan độc mà vạn dân tôn sùng.
Nàng chính là âm thầm thích hắn.
Vốn dĩ cho rằng sẽ mãi mãi như vậy, cho đến khi số phận mang đến một sự tình cờ, một dẫn linh sư tên Hứa Dĩnh lạc tới Minh Di ám vực, nàng ta đuổi theo một linh hồn mà tới chỗ này chọc phải dân ở Minh Di Vực vốn dĩ định chắc rồi sẽ chết ở đây, nào ngờ Vưu lại ra tay cứu cô ta, còn tiện tay triệt tiêu nhóm dân đã thấy Hứa Dĩnh.
Người ác tâm như hắn lại nguyện ý đưa kẻ hèn nhân loại Hứa Dĩnh về nhân gian mà không có bất kỳ yêu cầu nào.
Mười năm ở nhân gian bằng một ngày ở Minh Di ám vực.
Hứa Dĩnh mời hắn ở lại hậu tạ ơn cứu mạng, không biết vì sao hai người bắt đầu dây dưa lên. Vưu lưu tại nhân gian vắng mặt ở Minh Di Vực ngày.
Bốn ngày nàng liên tục thẫn thờ chờ, cho tới khi một lần thấy hắn quay về vẫn là vẻ mặt như trước mà lại tựa hồ không giống trước đây.
Lại một lần của năm sau, Vưu rời đi Minh Di ám vực. Nàng lén lúc đi theo đã thấy hắn đang theo đuổi một người tương tự Hứa Dĩnh.
Tố lúc này nội tâm sinh ra biến hoá, nàng ghen ghét Hứa Dĩnh, một nhân loại có thể sống được bao lâu bên thiếu chủ cơ chứ, nghĩ lại càng tức giận bản thân vì sao vẫn chỉ mang thân thể một bé con. Nếu nàng trưởng thành xinh đẹp hơn Hứa Dĩnh có phải Vưu thiếu chủ sẽ để mắt tới nàng?
Tố trở lại Minh Di Vực tìm bạn thân duy nhất là Tuyệt thiếu chủ nhờ vả, hắn ta dẫn nàng đến chỗ luyện hoá sư tìm ra được một phương pháp tiến hoá thích hợp với loài tinh mị là hấp thu dục niệm phàm phu để trưởng thành, nàng ăn càng nhiều tu vi càng trướng. Nhưng đối với cơ thể lại vô dụng. Tuyệt thiếu chủ nói khả năng bẩm sinh nàng trúng phù chú có lẽ phải tái tạo lại thân thể mới có thể tụ linh huyễn hình thành người lớn, Tố chạy theo điêu khắc hoạ sư học hỏi bản lĩnh, nàng ôm hòn ngọc thạch đùi đẽo tỉ mỉ chăm chỉ, một bên nhìn thiếu chủ Vưu như thế nào yêu Hứa Dĩnh.
Cô ta sống bên thiếu chủ hưởng thụ thiếu chủ tất cả sủng ái, cuối cùng lựa chọn chết mà rời đi.
Trở lại Minh Di ám vực lần này thiếu chủ bắt đầu hoang dâm vô độ cùng chúng nữ, Tố thấy cơ hội xuất hiện trong tầm tay lại với không tới, nàng thân hình còn chưa phát dục hoàn thiện, ngày tạc xong tượng ngọc cầm lên khuynh thành mỹ nhân phôi. Tô uống lên nước thuốc chấp nhận đau đớn như bị cắt xương thu nhỏ linh hồn mà bám víu lên tượng ngọc, lại nghe theo phương pháp tu luyện mà đi vào nhân gian lưu lạc ở hồng trần, nàng toả ra yêu lực mê người dụ hoặc làm người đời xem như trân bảo mà tranh giành sở hữu, cũng nhấc lên không ít máu tanh mưa gió, một pho ngọc tượng tạc đến yêu diễm vô cùng làm người khó lòng kiềm chế trỗi lòng dâm dục.
Từ đó năm liên tiếp nhận dùng lòng tham dục lẫn tinh khí nam nhân mà tẩm bổ chờ đợi kỳ hoá hình.
Hôm nay là lần đầu tiên Tố gom đủ tinh khí mà huyễn hình.
Tân Mai sau khi tẩy sạch tinh dịch lại thấy mệt mỏi vô cùng, tay chân vô lực giống như không còn sức.
Lúc này cô mới chú ý thân thể mát mẻ cực kỳ.
Trắng nõn như tuyết trần từ trên xuống dưới không một mãnh vải che thân, dáng người gợi cảm cực điểm, trước ngực sóng gió mãnh liệt bị tóc dài che lại, theo động tác của nàng mà đong đưa mê người.
"Lão Đại, anh ở bên trong sao? Có chuyện lớn xảy ra rồi!"
"Thuộc hạ của Tư gia nói anh mau mang đồ ra đây, nếu không sẽ ném chúng ta xuống biển."
Bên ngoài đập cửa xôn xao lên giống như vài người không nhịn được nữa. "Nói nhiều làm gì, Lão đại ngủ rồi không nghe thì sao, xông vào đi."
"Mày điên hả? Rủi tao bị lão đạo tấu nhừ đòn làm sao."
"Đồ ngu. Bị Tư gia ném cho cá mập cắn nuốt từ từ so với bị đánh, mày chọn cái nào??"
Lưỡng lự một hồi vẫn là nhất trí tự tiện tiến vào thỉnh lão đại.
Cửa lớn đã khoá chốt nhưng đối với lũ to con không não ngoài kia chỉ "Đùng" một tiếng đã vọt vào.
Bên ngoài truyền đến tiếng rối rít xông vào, Tân Mai hoảng loạn nhìn lén tình hình.
Cái tên nằm sấp kia giống như người chết không còn hơi thở nhỉ?
[Tinh tẫn nhân vong. Ký chủ lợi hại, lợi hại!]
Tân Mai: "!!!" cô nhấc chân muốn trốn lại phát giác cơ thể mỗi bước đi một suy yếu.
[Mai Mai hiện tại cô là dựa vào tinh khí nam nhân để sống, ký thể vừa hoá hình vẫn là thân thể xử nữ cho nên lực lượng không đủ, thứ bây giờ có lợi đại bổ nhất là tinh dịch hoặc thấp hơn là máu tươi, tuyến nước bọt cũng sẽ tăng năng lượng.]
Ha hả, cho nên bà đây bây giờ là cái dạng gì? Tượng ngọc nữ hay tượng dâm nữ.
Lão Cẩu ông thích chơi thể loại này.
Tân Mai duy trì thân thể yếu ớt nghe tiếng bước chân dồn dập đi tới.
Khoe thân cho cả đám nam nhân lạ mặt nhìn?
Nghĩ đến bản thân đang loả thể, Tân Mai đánh cái rùng mình thần kinh nhảy dựng.
Nghe tiếng càng lúc càng gần, nàng khiếp sợ quấn vội khăn tắm lên người dồn hết sức lực khắp nơi tìm chỗ trốn, nơi đây giống như không có vật gần nhất kịp che lấp nàng, chân một nhũn ngã về sau tường, ý niệm chợt loé bản thân đã xuyên qua vách tường lạnh lẽo cứng cáp đến gian phòng kế cạnh.