Thiếu nữ Tân Mai ngược lại tỏ vẻ không vui: "Ai cần anh nuôi, tôi không có tay chân à?" vui buồn hay giận thì đó là cảm xúc của bà, người nào cũng không được xía vào, con hàng này rốt cục muốn làm chồng hay là làm quản gia.
"Anh nấu ăn đảm bảo hài lòng với dạ dày của vợ." Nói đến chữ vợ, Tư Vực giữa mày tiêu tan lãnh lệ không ít, đến chính anh cũng không phát giác biểu tình từ nhỏ đạm bạc lẫn một khuôn đông cứng trái tim của chính mình đều nhu hoà xuống.
Tân Mai há hốc mồm, nói không nên lời phản bác, hắn thế mà nói nấu ăn cho cô, đòi nuôi cô cả đời.
Có một loại nhộn nhạo xúc động muốn úp mặt vào bàn cười trộm vui vẻ.
Đã bao nhiêu nồi bánh chưng thanh xuân đi qua rồi???
Bà đây mới có người thực tình thổ lộ!!! Tân Mai hí hửng trong lòng nhưng nhân thiết khẩu thị tâm phi cố làm cao khiến cô miễn cưỡng banh mặt, ráng đè nén đàn thỏ con đang nhảy nhót trong tim thiếu nữ.
Tư Vực khoé mắt hơi hơi giơ lên, không thấy cô phản hồi có lẽ là đồng ý rồi đi. Anh vui vẻ nghĩ như vậy, không dám trì hoãn đại nghiệp nên tiếp tục nói: "anh biết mình không giỏi ăn nói cũng không dễ sống chung, lỡ như làm em phật ý thì có thể nói với anh. Dĩ nhiên em có thể đánh anh mắng anh để trút giận, anh sẽ không trốn tránh." Anh có thể sửa đổi, nhưng mong em đừng đi tìm người đàn ông khác, cũng đừng nói không cần anh.
Tư Vực thần sắc bỗng ảm đạm xuống, Anh thường có một ác mộng luôn luẩn quẩn bám lấy anh từ đêm nói ra mấy lời châm chọc cô. Ngược với hiện thực cảnh trong mơ Tân Mai chẳng thèm giải thích gì cả, cô dắt tay hôn nhau với Hạ Dĩ Dạ làm trò trước mặt anh, ngã ngớn cười cợt thừa nhận: 'Anh nói đúng, cô mới không cần một người vô vị nhàm chán như anh bầu bạn, Cô là loại người ăn mãi một món sẽ chán ngán.'
Tân Mai khó được thấy anh nhúng nhường, cô thử được một tấc lại muốn tiến một thước. "Sau này em nói cái gì đều là chân lý, Anh sẽ nghe theo hết?"
Tư Vực định gật đầu nói đúng, lời sắp ra lại lăn ngược vào trong.
Người cô thích là loại người ngạo khí lạnh lùng. Nếu toàn bộ đều răm rắp nghe theo cô, đánh mất chủ kiến, nói không chừng cô sẽ không yêu anh nữa.
Anh rất không vui mà nhấp môi cũng không vội trả lời, đem còn lại món ăn phong phú dọn lên bàn trước, Anh trên tay bận bịu nướng sơ lại gà nướng mật ong thơm nức mũi để lên trước mặt cô.
Tân Mai mãn nhãn tròng mắt đều phát sáng lấp lánh. Nhìn cá kiếm cuộn sốt cà chua, canh gà hạt sen, sườn hấp cay, sườn hầm củ cải, mực rim chua ngọt, canh cải xoong cực kỳ thịnh soạn bày lên trên khăn trải bàn, dưới ánh nến lung linh lại thêm phần lãng mạn.
Lúc anh cầm theo chai rượu champage đặt kế ngọn nến, Sau lưng che giấu cánh tay bỗng nhiên lấy ra một đoá hoa hồng to lớn rực rỡ, Tân Mai lòng liền nhảy dựng.
Cô bất ngờ mà chớp chớp mắt, không thể tin đây là ngẫu nhiên được, Tư Vực rõ ràng có sắp xếp mới chuẩn bị chu đáo đến mức này.
Thấy Tân Mai tròn xoe mắt hết nhìn đoá hoa lại tập trung nhìn chăm chăm đồ ăn, Tư Vực không vui bẻ mặt cô qua, hôn lên mấy cái. "Mấy thứ này là lúc em ngủ anh đã chuẩn bị, có thấy thích không?"
Tân Mai đôi mắt to tròn chớp chớp lại chớp chớp nhìn anh một lúc, mới phun ra ba chữ: "Ăn được chưa."
Tư Vực đầy mặt bất đắc dĩ nhìn cô khẽ cười lắc đầu: "Tôi nói chưa thì em không ăn à?"
Tân Mai mắt lớn mắt bé mà lườm anh, cô mặc kệ mọi thứ, tay nhỏ kéo món canh cháo gà hạt sen đổ ra chén liền hung hăng uống.
Làm kiêu cái con khỉ nhân thiết.
Đói chớt từ trẻ sắp biến bà già hoá cốt rồi.
Anh nhìn Tân Mai uống canh gà ngon miệng đến mức mải mê ăn ừng ực, ý cười trên môi không thuyên giảm còn tăng lên.
Tư Vực gắp một đũa sườn hấp cay bỏ vào chén của Tân Mai, Cô ngoàm miệng ăn luôn.
Anh thấy vậy lại gắp một miếng lớn cá cuộn cà chua cho cô, Tân Mai cũng sinh mãnh ăn hết.
Cứ như vậy một người đút một người ăn. Cho tới khi Tư Vực đưa canh cải xoong cho Tân Mai uống.
Tân Mai lông mày nhăn chặt, uống một chút cũng không thèm thử, Cô ghét bỏ đẩy về phía anh, trong miệng bận bịu nhai nhai tiêu đồ ăn cô ý bảo anh 'ăn đi' nhưng lại thấy anh cầm lên định lặp lại thao tác quen thuộc “đổ thùng rác”.
Tân Mai trừng mắt, thương xót cho đồ ăn mà hung hăng liếc Tư Vực: "Ai bảo anh vứt, anh ăn đi." Trong thực đơn mạt thế có một đoạn thời gian cô ăn rất nhiều cải xoong, mùi vị ngọt đắng vẫn còn dư âm như thuở nào, cô hiện tại không thích cải xoong tuy nó chứa thành phần dinh dưỡng tốt.
Tân Mai cân nhắc.
Nãy giờ anh nấu rồi đợi cô dậy có phải là chưa ăn gì?
Nên ban thưởng nhỉ.
Tư Vực không nói quay đầu trầm mặc nhìn cô.
Tân Mai mặt nặng mày nhẹ nhưng cuối cùng vẫn giơ tay hào phóng chia sẻ đồ ăn, cô đút tới miệng món sườn hầm củ cải cho anh.
Tư Vực hé miệng ăn luôn, Tân Mai thấy anh chịu ăn bèn đút thêm vài lát củ cải, Tư Vực nhoẻn môi bất kỳ món nào cô đưa tới anh đều không kén.
Tư Vực ăn hết thức ăn cô đút cho anh mà ánh mắt không giây phút nào không dán chặt lên người cô. Ý vị trên mặt thập phần mập mờ cứ y như món đang nhai trong miệng là cô.
Tân Mai e thẹn nghiêng mặt đi chỗ khác, lo ăn nốt phần của mình.
Lúc cô ăn xong đang lau miệng tầm mắt bỗng đập vào một đoá hoa hồng.
Tư Vực nâng hoa trong tay: "Em đoán đi, trong đoá hồng này, đoá nào chứa đồ vật."
Tân Mai trầm ngâm một hồi, phỏng chừng trong nhuỵ hoa có nhẫn đi.
Lần đầu tiên thấy ai cầu hôn lại bày trò trẻ con thế này.
Tư Vực nhìn tay Tân Mai du tẩu lướt qua từng đoá hoa mà nhịp tim anh đập như trống bỏi. Đây không phải nhẫn cầu hôn thông thường mà là lời thì thầm của một bí mật anh che giấu.
Anh không muốn sau nay giữa cô và anh có một tầng khói mù ngăn cách.
Nhưng bây giờ quyết định nói dứt khoát, lại không đủ can đảm.
Nếu cô chọn trúng, Xem như ý trời cũng không dung bao che cho anh. Ngược lại chọn không đúng coi như anh may mắn, giấu được chừng nào hay chừng ấy.
Tân Mai mặc dù rất lười chơi trò chơi, nhưng cô vô tình xem biểu cảm thấp thỏm của Tư Vực cũng không nghĩ làm anh thất vọng.
Cô tư thế lười nhác, ngón trỏ chỉ vào một đoá hồng gần nhất ngoài cùng, sau đó lướt qua vẻ mặt cố ra vẻ an nhiên của anh mà mở ra nó.
Đừng tưởng làm mặt lạnh thì bà không biết tâm tư hưng phấn của anh đang xao xuyến, nhịp tim anh đã tố giác chủ nhân hết rồi.
Tân Mai tủm tỉm cười chỉ là thấy hơi kỳ lạ, trên đoá hoa hồng này vì sao chứa nhiều linh khí tới vậy.
Lúc Tân Mai mở ra cánh hoa tầng lớp nụ hồng bị cô vẹt ra xem tận đế.
Bên trong bầu nhuỵ một viên khoảng ly tinh thể lấp lánh trong suốt như kim cương.
Tân Mai hơi khó hiểu, nghiêng đầu sang Tư Vực thắc mắc hỏi: "Đây là gì?" Kim cương chưa nạm nhẫn à?
Tư Vực thâm thúy đôi mắt cất giấu nội liễm cảm xúc, anh môi rất mỏng chính là không vui mà nhấp.
Tân Mai thấy anh ngón tay giật giật, cô không biết vì sao cảm thấy hình như anh đang có ý đồ giơ tay đoạt lấy nó, cô trong lòng dự cảm bất hảo nhéo chặt viên kim cương kia.
Một cổ linh khí tràn ngập đột ngột xông vào ấn đường.
Đây là viên đá có khả năng tái hiện sự việc diễn ra ở quá khứ, nếu đặt ở tu chân giới xem như gần giống ký linh thạch.
Thời đại khoa học kỷ thuật có thể còn tồn tại loại đá này ư?
Nhưng trọng tâm không nằm ở việc đó.
Ký ức chứa trong viên đá mới thật làm người kinh hồn táng đởm.