Tưởng Kinh Hồng mà đáng tin cậy thì chuyện này nghe hư cấu như cá biết leo cây.
Tư Vực sao có thể thương tổn cô? Hai kiếp trước anh đều hy sinh bản thân.
Tự ngẫm một lát Tân Mai biểu tình thâm trầm xuống.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tân Mai há mồm còn chưa kịp tiêu hoá nội dung để mở miệng, thì điện thoại đã truyền đến tiếng “tút”.
Cô nhấn gọi lại lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng tổng đài báo cáo số điện thoại không liên hệ được, vui lòng gọi lại sau.
Tân Mai thừ người trong phút chốc. Cô trời sinh tính tình đa nghi, hiện tại tâm cô có chút bất an sau khi nghe Tề Mộ cường điệu thành khẩn nhắc nhở.
Cô rửa mặt chải chuốt xong đi xuống lầu, nhìn cả bàn thức ăn sáng nguội lạnh, khắp người bắt đầu không khoẻ.
"Quản gia?" Tân Mai thử kêu lên vài tiếng, cả căn biệt thự trống trải không một bóng người, bình thường giờ này nhà cô ít nhất cũng có hai người giúp việc một bảo mẫu chạy đôn chạy đáo đi làm loanh quanh.
Nay lại không tìm thấy ai.
Thật kỳ quái.
"Dì Lâm? Quản gia???" Thử hô lớn tiếng lên vẫn vô hiệu, cô đến phòng Tưởng Kinh Hồng gõ vài tiếng không ai phản ứng cô mới vặn thử chốt, cửa không khoá nắm nhẹ đã tự động mở toang.
Hôm qua không để ý. Nay mới biết thì ra Tưởng Kinh Hồng đã lâu không về nhà.
Tuy phòng ngăn nắp tươm tất, nhưng chắc hẳn là Dì Lâm đến quét dọn thường xuyên mới bảo trì sạch sẽ.
Cô ngửi được, mùi mặc hương của Tưởng Kinh Hồng trong căn phòng này phai nhạt đến không còn.
Hẳn là tháng Tân Mai mất tích, Kinh Hồng không về căn phòng này.
Túi áo cardigan len trắng chấn động réo rung, Tân Mai mò tay liếc lên tên danh bạ.
Mẹ Tưởng gọi tới? Đây đúng là chuyện hiếm có khó tin.
Tân Mai để tai lên loa di động: "Mẹ gọi con có chuyện gì sao?" Đây là mặt trời mọc đằng tây à? Mẫu thân đại nhân còn nhớ tới sự tồn tại một người con ruột như nguyên chủ.
Mẫu thân đại nhân bỗng cất giọng sướt mướt báo hung tin: "Ba con phát hiện bệnh nguy kịch nhập viện rồi, ông ấy đang ở bệnh viện Tường An gần trường đế đô của con, Na Na à mau đến xem ba con giúp mẹ đi, mẹ sắp hạ cánh rồi."
Tân Mai thờ ơ "Ờ" một tiếng: "Để con báo cho chị."
Tưởng mẫu kích động vội ngăn cản: "Con bé sức khoẻ yếu ớt, con hiện tại đừng đả kích nó, lần trước con mất tích nó đã nằm bệnh mấy tháng vì lo lắng. May mà Tư gia hảo tâm đón nó xuất viện còn chăm sóc tốt. Không như tiểu tử Hạ gia kia không biết tốt xấu chỉ giỏi chọc giận chị con...."
"Mẹ à, con nhớ mẹ con mình không thân." Khoe với cô mấy việc này, giọng điệu tâm sự nghe thân mật lắm, hiện tại càng thấy không đúng.
Tưởng mẫu giống như bị chọc giận rồi, bà ấy không kiêng nể lớn giọng: "Ba là ba của con, mẹ và chị cũng là người nhà của con, thái độ của con như vậy là sao? Chả lẽ con không mong cái nhà này tốt lên.?"
"Nhà? E là từ lâu đã không phải." Đúng rồi, Tưởng mẫu phải là cư xử như thế mới bình thường.
"Mày! Cái thứ nghiệt nữ không ra gì, bị bọn côn đồ bắt đi liền học thói hư tật xấu muốn lên giời rồi phải không, uổng công tao đẻ ra con sói mắt trắng như mày, thà rằng khi bé bóp chết cho giờ đỡ phải tức–––––" Tưởng mẫu còn chưa nói xong Tân Mai đã tắt cuộc gọi, bà ta tức tối đánh điện đến mấy lần bị Tân Mai không lưu tình kéo vào danh sách đen.
Sau đó trong vòng mấy tiếng đồng hồ di động của cô nổ máy liên tục, các cuộc gọi hỏi thăm thân thiết từ bạn học cũ biết tin, lẫn bạn bè ùng ùng gọi đến còn hỏi cô đang ở đâu đến đón cô đi ăn mừng giải khuây.
Tân Mai sầu não cúp cú gọi rủ đi chơi dài đằng đẳng của Tiểu Lợi.
Cô có cảm giác mình là chuột con bị một bầy mèo dụ dỗ rời hang, chuột kia ngốc nghếch chường mặt ra, miệng mèo gian ác gặm ngay đứt đầu.
Tân Mai rùng mình nuốt một ngụm trà sữa, tự chửa trị tâm hồn bé bỏng.
Họ thực doạ người, năng nổ nhiệt tình mời gọi là vội chứng minh lời Tề Mộ nói là sự thật a?
Hiện tại chạy ra ngoài thì cô sẽ xảy ra chuyện gì?
“yêu là yêu bao lâu, nhớ là trong một thoáng...” Tiếng chuông di động hát hò lần nữa vang lên.
Tân Mai lướt mắt qua, là một dãy số lạ khác, cô nhớ đến Tề Mộ, tưởng hắn lại thay dãy số mới nên vội vàng nghe máy, cô thử hỏi: "A Ai?" Tân Mai nhéo di động, chậm rãi uống thêm chút trà sữa nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Thiếu nữ cơ thể mềm như bông so với con gấu teddy khổng lồ được bày trí trong phòng mà cô đang tựa người vào càng thêm yêu kiều nhỏ xinh, cô thu mắt hơi lười suy nghĩ, cô hiện tại ở nhà dù có bao suy đoán cũng chưa chứng thực được.
Cô nghe một lúc bên đó vẫn lặng thin, giống như càng là chỉ muốn nghe nhịp thở của cô.
Cho nên theo thời gian chờ người bên đầu dây kia phản hồi mà nội tâm Tân Mai dần phức tạp đan xen.
Di động đột nhiên truyền đến giọng nói cực quen tai, là thiếu nam âm thanh thật gợi cảm lại khàn khàn ý cười mê người: "Mau quên tôi như vậy à, Em tính ngủ rồi không nhận người?"
"Tư Vực?" Tân Mai chớp chớp mắt.
"Em đi kéo màng cửa sổ đi."
Cô không xác định được ý anh nên hỏi lại: "Làm gì?"
Bên ngoài nắng ấm h gay gắt lên cao, thiếu nữ giọng nói giòn vang: "Đừng nói với em là anh ở dưới nhà nha."
Trong phòng bật điều hoà mát mẻ, nhưng trang trí xung quanh rèm màu vàng nhạt lại tô thêm ấm cúng nơi đây.
Tân Mai to tròn tầm mắt chợt ngừng lại trên cái bóng đen in lên cửa sổ.
Tư Vực không hề hối thúc cô đi, chỉ là nhẹ giọng nói: "Em ở nhà một mình, tôi không yên tâm."
Cô thẳng người đứng dậy tính mở cánh cửa ra xem thử.
Khi bàn tay sắp chạm vào bức rèm, một con tay trắng xinh nhanh hơn cả tốc độ của cô, ngăn cản lại hành động của Tân Mai.
Tân Mai trợn mắt bị người bịt chặt miệng.
Tưởng Kinh Hồng không biết từ khi nào xuất hiện trong phòng cô, Kinh Hồng đầy đầu mồ hôi vẻ mặt căng thẳng chịu đầy kinh hách ra hiệu cho cô im lặng.
Tân Mai gật gật đầu thể hiện mình đồng ý.
Tưởng Kinh Hồng chầm chậm thở ra, buông tay.
Tân Mai nhéo trên tay điện thoại, chỉ trích nói: "Sao đột nhiên quan tâm em như vậy? Lần trước không phải người không nhận chính là anh?"
"Mở cửa đi, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em."
Tân Mai chớp mắt lại chớp mắt nhìn Tưởng Kinh Hồng.
Thấy Tưởng Kinh Hồng lắc tay nguầy nguậy nét mặt xanh mét đầy hốt hoảng, biểu thị cô đừng đi mở cửa quá mức rõ ràng.
Tân Mai bễu môi, giọng nói tràn đầy ki bo trách móc: "Giải thích cái gì??? Lần đó em nói chuyện anh cũng đâu lọt tai. Chúng ta bây giờ lấy danh nghĩa gì gặp mặt?"
"Quan hệ tình một đêm và là vợ sắp cưới của tôi." Tư Vực nhanh chóng nói: "Hôm đó là anh không đúng."
Tân Mai nhấp môi uất ức vỡ ra: "Chẳng phải anh nói là em dễ dãi, còn ghét bỏ em tuỳ tiện."
Tư Vực trầm mặc.
Anh cảm thấy nhắc đến “tiện” chữ này giống mô tả về bản thân anh, Tân Mai tinh khiết tựa thiên sứ trong lòng anh, cô có chỗ nào không tốt đâu.
(Tân Mai nói tiện ở đây là tuỳ tiện, Tư Vực thì nghĩ tiện này là thấp kém dơ bẩn, cả hai không đồng điệu về mặt suy nghĩ)
Tân Mai tay bị Tưởng Kinh Hồng lôi kéo, lòng bàn tay chị gái đều toát mồ hôi lạnh khẽ lắc tay cô.
Cô bàng quang nói chuyện không hề bị nỗi sợ hãi của Kinh Hồng làm cảm nhiễm.
Bởi vì Tân Mai chú tâm vào chuyện khác.
Tư Vực hay ho nhỉ?
Nói cô gả là cô phải gả.
Bà bực rồi!
Tân Mai hừ lạnh: "Anh nói là được hả, phạt anh phơi thân giữa trời tự kiểm điểm. Tôi ngủ trưa đây cấm làm phiền."
Tưởng Kinh Hồng thấy Tân Mai ấn tắt di động mới an tâm thở phào một hơi.
"Chị bị ai tra tấn thế, toàn thân nhếch nhác như vậy là sao?" Tân Mai ngó chị gái phờ phạc không sức sống lưng chống lên tường. Y phục kín mít như hồi giáo, tóc tai bù xù mặt mày tái mét như cắt không còn giọt máu nào.
Tưởng Kinh Hồng ánh mắt liếc qua cửa sổ, khoé môi run run. "Em.....Đừng mở cửa. Đừng...gặp hắn."
"Vì sao?" Tân Mai không thể hiểu được hỏi: "Tư Vực có phải ma quỷ hồng thuỷ mãnh thú đâu mà chị––––" Với Hạ Dĩ Dạ đề phòng tới cấp độ này?
Tân Mai còn chưa nói hết câu Tưởng Kinh Hồng đã bụm miệng cô lại, nắm lấy cô cùng bỏ chạy ra cổng sau căn nhà.
Tưởng Kinh Hồng không biết lấy đâu ra sức lực kinh người làm Tân Mai một đường bị kéo chạy theo, cô bị Kinh Hồng dắt rời khỏi nhà, nghe được tiếng gió gào bên tai, biệt thự nhà cô vèo vèo một lúc một xa hơn.
~~Mei~~
Mùng tết rồi ta mới ngoi lên chúc tết mọi người được, mong các bảo bối năm này gặp nhiều may mắn vui vẻ, cầu được ước thấy (✿ฺ´∀'✿ฺ)ノ