"Đại ca, nó còn sống."
"Mày mạng to nhỉ?"
"Thứ súc vật mà cũng dám thích nữ thần của bọn tao?"
Vang dội đề cao thanh âm mắng nhiết tiếng phỉ nhổ không ngừng vang lên ở nơi chốn có phần hẻo vắng tĩnh mịch.
Khu sân cỏ sau trường học một đám nam sinh cầm mã tấu, kẻ thì tay không đơn giản mà cuồng nhiệt vung nắm đấm, không chút lưu tình hay sợ hãi sẽ phát sinh ra mạng người.
Trầm Vực nằm dưới bãi cỏ thừa nhận một trận bạo hành quần thể ẩu đánh, cả người đều vô lực phản kháng, giáo phục cao trung, mồ hôi trộn lẫn máu tươi thấm ướt sơ mi trắng nhuộm chặt đến thân ảnh thon gầy của người nam sinh càng tơi tả thoi thóp từng ngụm.
"Nhớ kỹ! Con chó ô uế như mày nên sống cụp đuôi vào, sau này nữ thần xuất hiện ở chỗ nào mà còn để tao bắt gặp mày cố ý tỏ ra đáng thương để cho cô ấy chú ý đến..." đứng đầu xưng đại ca nam sinh hồi tưởng điều gì lại đai nghiến kéo dài từng chữ một, ánh mắt toàn ám độc hất lên biểu tình có điểm vặn vẹo, lớn giọng nhấn mạnh từng câu: "Thì mạng chó cũng đừng mong giữ nữa!"
Đại ca đạp một phát thật mạnh nghiền trên cánh tay Trầm Vực, không cần ra hiệu đám đàn em cũng tinh ý hiểu ra cúi người mở ra lòng bàn tay đang nắm chặt cái khăn lụa sạch sẽ duy nhất được thiếu niên bảo tồn cực tốt, Trầm Vực tuy suy yếu chật vật cực điểm tầm mắt vẫn không che lấp tia tàn nhẫn cố chấp lướt đến nhìn vào món đồ bị tên đàn em đang cố giằng co đoạt đi.
Chỉ một cái đối xu mắt, tên đàn em bất giác lòng dâng lên một trận run sợ muốn thối lui, hắn như hoa mắt mà cảm thấy một cổ vô hình bức bách khi bị cặp mắt kia ninh chằm chằm xem.
Trầm Vực người này thấp hèn cực kỳ, tuỳ ý chọn một người ở trường Audrey đều là nhà có tiền hơn tên phế vật ma nghèo này.
Nghĩ như vậy liền không sợ hãi nữa mà nhanh chóng cướp lấy khăn lụa.
Quơ cái khăn lụa thêu đoá hoa hồng rực diễm lên lập tức câu được sự chú ý của lão đại.
Đại ca sáng rực mắt, cầm lấy khăn tay trân quý không biết suy tư cái gì liền đi rồi.
"Hên cho mày đó." một nhóm bá vương kênh kiệu liếc mắt khinh thường một cái.
Nói xong, một tên cao nhất đám lại hung hăng tạp một cước chân. "Trừng ông này."
"Muốn ăn giày không hả?"
"Ở đây lâu với kẻ hèn chúng ta sẽ bị lây mùi thối của nó đó, mau đi thôi."
Sau khi một nhóm hỗn đản không có tình người rời đi, một nữ sinh cõng trên vai cặp sách như đang tìm đồ vật lại phát hiện đầy huyết Trầm Vực bỗng hét lên hoảng loạn mà tìm điện thoại định gọi cấp cứu.
Gấp gáp tìm nửa ngày không thấy điện thoại đâu.
Đành nhắm mắt nhắm mũi lấy hết mình can đảm lê tới mà dìu nam sinh.
Toàn cảnh tình đều bị thu vào đôi mắt một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi uống trà sữa đong đưa chân trên cây cao gần đó.
Aiz, xem ra không cần cô phải ra tay rồi.
Nữ chính đúng là không bao giờ làm người thất vọng.
Tân Mai hút hết ngụm trà sữa cuối cùng, tụt xuống cây phủi phủi bụi đi về nhà.
Bỗng tim nhói lên một chút, cô bàng quang mà đi tiếp chỉ là cái đầu không nhịn được ngoái lại liếc mắt về phương hướng đã sớm không thể nhìn thấy bóng dáng Trầm Vực.
Cô xuyên đến đây đã được ba lần trải qua khủng bố ròng rã kỳ kinh nguyệt. Nơi đây là thế giới cực kỳ khiến cô không vừa lòng.
...
Còn nhớ.
Lần đầu có ý thức khi bám vào ký thể chính là nghe một tin dữ.
[Bổn thần truyền tống nhầm rồi.]
"Cái gì?" Không lẽ nguyên thân lớn lên xấu xí.
Tân Mai cái phản ứng đầu tiên là bật dậy bất chấp mà quýnh quáng trái phải soi bản mặt.
Tiếng đờ mờ rung động nội tâm.
Thân thể này chỗ nào dùng từ xấu để hình dung được.
Là rất thuần khiết xinh đẹp chứ chả đùa.
[Na ná mặt hoa khôi của trường Audrey cao trung mà.]
"Vậy mắc mớ gì ông nói nhầm."
[Con đưa cô đi nhầm ạ thưa bà cô ơi.]
Tân Mai không phản ứng, chờ đợi Lão Cẩu nói.
[Nhiệm vụ của chúng ta vốn dĩ không có ở thời gian này, vì cô chết bất đắc kỳ tử nên thần xuyên không như ta không truyền tống đúng đích đến.
Cô hiện tại có hai lựa chọn để cứu vãn:
. Đi tìm chết.
. Sống tới năm sau chờ mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện.]
Sống tới đó không phải lão hoá xấu bớt rồi ư?
[Mục tiêu đến của chúng ta là năm sau.
Vì cô không nghe lời bổn thần, nhường viên thuốc chân linh đan cho Tương Vực mới kéo theo hậu quả đó, cuối cùng hắn cũng không sống nổi, thực là ngu vì trai mà...] Lão Cẩu than vãn mà bla bla càu nhàu.
Lão Cẩu nói một đống lớn lại một đống lớn sơ lượt tình cảnh ký thể sắp trải nghiệm mới phát hiện Tân Mai thật lâu mà im lặng, không còn chút phản ứng gì.
Bởi vì cô phát hiện nguyên thân rối loạn ngu xuẩn cuộc đời quá đáng sợ.
Nguyên thân Tưởng Mộng Na tuổi là học sinh năm cuối học viện danh giá Audrey. Cô có người chị gái Tưởng Kinh Hồng hơn cô tuổi là nữ thần nổi tiếng xinh đẹp phẩm vị hơn người trong lòng mọi nam sinh.
Tưởng Mộng Na sáu năm trước liền phấn đấu học tập nhảy lên một lớp để được học chung với chị gái.
Cô miệt mài thể hiện bản lĩnh phát huy bản thân, nhưng mọi người lẫn cha mẹ đều chưa từng thật để cô vào trong mắt mà nhìn.
Có lẽ vì cô có người chị gái mọi phương diện đều quá mức hoàn mỹ xuất sắc.
Khuôn mặt sáu phần giống nhau, nhưng lớn lên xét khí chất lẫn tư sắc thì lép vế một khoảng xa.
Nhất là sự tự ti dần chiếm lĩnh tâm trí, đặc biệt chị gái còn được đính hôn là vị hôn thê của Hạ Dĩ Dạ nam thần trong lòng Tưởng Mộng Na.
Dựa vào cái gì? Dù cha mẹ, bạn bè, chồng tương lai đều tốt với chị như vậy. Còn cô dù cố gắng nổ lực phấn đấu hết mình vẫn núp sau cái bóng của chị gái, không hề có gì cả.
Nếu không có chị gái có phải mọi thứ đều thuộc về cô?
Nhất là cô cảm nhận được Hạ Dĩ Dạ với ai đều lạnh lùng, duy chỉ dịu dàng với chị và còn biết quan tâm tới cô, Như vậy là thích mình rồi, đúng không?
Một hồi vận động não bổ, nguyên chủ tự nghĩ nếu không phải khi bé Tưởng Kinh Hồng vô tình cứu được một bé gái ham chơi lạc đường tên Tư Hân Hân, có phải mọi thứ sẽ khác.
Tư Hân Hân là con gái cưng của một tài phiệt sở hữu tập đoàn đa quốc gia uy danh như cồn chấn nhiếp trong giới thương nhân.
Tưởng gia cũng xem là gia thế giàu có,nhưng chưa tới mức có thể đủ tầm sức với tới Hạ gia, huống chi còn được nhấc lên quan hệ liên hôn, là vì một câu nói của Tư Hân Hân bạn thân cùng lớp lên tiếng.
Tư Hân thật ra bản thân cũng là một cô gái si tình đơn phương thích Hạ Dĩ Dạ chỉ là tự mình hiểu lấy không nghĩ dùng thế lực ép buộc người khác, huống chi bạn cô Tưởng Kinh Hồng cùng Hạ Dĩ Dạ yêu nhau như vậy, tâm tư nhỏ bé này đều bị Mộng Na biết đến thấu thấu.
Khiến cô càng thêm đố kỵ tới mức muốn chị mình phải chết.
Từ đây bắt đầu một chuỗi bi kịch.
Hạ Dĩ Dạ yêu chị cô say đắm, nhưng trùng hợp tối đó bị Tư Hân Hân chiếm mất đời trai.
Khi bắt gian tại trận Tưởng Kinh Hồng rất tức giận không chấp nhận giải thích mà về nhà chán nản đến không sức sống.
Tưởng Mộng Na hạ thuốc Hạ Dĩ Dạ chính là hy vọng gây ra mâu thuẫn chia rẻ họ. Cô biết chị gái cô là người cổ hũ sẽ sinh ra gai nhọn trong lòng khó thể tha thứ.
Tưởng Mộng Na đắc ý, cô không có được chị gái càng không nên có được. Như thế mới công bằng.
Tư Hân Hân cảm thấy thực xin lỗi chuyện của bạn mình mà bỏ đi ra nước ngoài.
Dưới sự năn nỉ gắt gao, Tưởng Mộng Na sợ chị gái sẽ hoà hợp trở lại, cho nên Cô bày trò giải khuây cùng đi chơi chung một nhóm bạn, chị gái lại xui xẻo mà chết đuối.
Bên ngoài lẫn trường học đều một mảnh tang thương gào khóc than tiếc hồng nhan bạc phận mà không hay biết chính cô là kẻ gây ra chuyện này.
Cô dáng vẻ thực khổ sở từng bước đều không lộ tâm cơ, dễ dàng nhận được sự đồng tình vì vẻ ngoài tương đồng. Không bao lâu cô lắp khoảng trống thay thế vị trí chị gái quá cố trong mắt tất cả mọi người bao gồm tiếp cận được Hạ Dĩ Dạ.
Cộc hôn ước với Hạ Dĩ Dạ cũng vừa vặn rơi xuống trên người cô.
Cô biết một phần là vì có nét giống chị gái, dù anh ta có lãng quên đau khổ bằng cách xem cô như thế thân của chị gái.
Cô cũng vui vẻ hưởng thụ thiên địa phần ân sủng này.
Vốn nghĩ rằng sau này tương lai chính mình là nhân sinh người thắng là lúc thử thách sóng gió xuất hiện.
Không, nên gọi là quả báo bắt đầu.
Cận kề bờ hạnh phúc lại bất ngờ nhảy ra một nhóm người bắt cóc, huỷ hoại danh tiết còn chưa đủ, họ quay clip tống tiền, khống chế Mộng Na phải làm việc.
Sau lần đó cô khốn khổ mà kể lể với Hạ Dĩ Dạ, anh ta không trách cô. Còn tự mình đi giải quyết êm xuôi.
Chuyện này liền được giấu nhẹm.
Cô cùng vị hôn phu vẫn là đôi tiên đồng ngọc nữ nhận vô vàn lời chúc phúc, sắp kết hôn thì việc hung ồ ạc kéo đến.
Tư gia nhận lại đứa con trai thất lạc, còn Tư Hân Hân bất ngờ tự sát, chẳng những vậy còn sinh ra một đứa bé trai con ruột của Hạ Dĩ Dạ.
Tưởng Mộng Na biết nếu Tư Hân làm trận làm thượng có khả năng Tư gia sẽ nhúng tay ra sức ép mà giúp cô ta chiếm được Hạ Dĩ Dạ.
Nhưng Tư Hân Hân lại bi quan lựa chọn cái chết sau khi âm thầm sinh con.
Chẳng lẽ trầm cảm sau sinh?
Ngày hôn lễ diễn ra với Hạ Dĩ Dạ không hề êm đẹp có người đăng clip nóng của cô lên lễ đường, thậm chí các trang mạng đều đưa tin về cảnh nóng tiểu thư nhà họ Tưởng, trong clip cô như thật sung sướng không nhìn ra chỗ nào giống bị cưỡng gian.
Tan vỡ hình tượng cao khiết hiền lành.
Càng làm mọi người ùa nhau chỉ trích.
Danh tiếng huỷ hoại không còn một mảnh, lẫn việc cô mới là người bỏ thuốc Hạ Dĩ Dạ, Thậm chí việc hãm hại chị gái cũng bại lộ, nhà nhà người người biết đến đều nói cô không bằng súc sinh bị ném đá kịch liệt.
Đối phương giống như dự mưu tỉ mỉ từ trước sưu tầm đầy đủ tất cả bằng chứng phạm tội mà ném ra ánh sáng.
Hạ Dĩ Dạ thất vọng rời khỏi hôn lễ, Tưởng gia không chấp nhận nổi việc nuôi ra loại người ác độc hơn lang sói như vậy, tuy không báo án bắt cô đền mạng cho chị gái nhưng vẫn đánh đuổi cô ra khỏi nhà.
Tưởng Mộng Na lang thang đến con mèo con chó qua đường đều có thể tuỳ ý khinh bạc cô.
Một tháng sau cô lang thang đau khổ phát điên lúc nhìn thấy xe của Hạ Dĩ Dạ đã đuổi theo, không ngờ bị xe vận tải đâm chết.
Một đời nữ phụ phản diện ác không đúng cách đã ngã xuống.
Ai, tự làm bậy không thể sống.
Tân Mai cảm thán mức độ não phẳng của nguyên chủ khẽ lắc đầu.
Bệnh thần kinh!!!
Không thể thương hại nổi loại mạch não này.
Hiện tại cô xuyên đến là đang cao trào cốt truyện, nguyên chủ tối qua vừa hạ thuốc Hạ Dĩ Dạ.
Bây giờ Lão Cẩu cũng không bắt buộc cô ấn kịch bản đi xuống tiếp tục hại chị gái mà vội cho phép cô xuống sàn lại làm Tân Mai có cái mạnh dạn phỏng đoán.
Sau khi góp phần làm Tư Hân với Hạ Dĩ Dạ lăn giường hình như nguyên thân đã không cần thiết phát huy tác dụng nữa.
Cho nên những cốt truyện phía sau đều là phụ. Có thể có, có thể không.
Chỉ cần giúp họ tạo người xong, cô chết sẽ auto nhảy đến năm sau.
Mấu chốt là đứa trẻ a.
Tân Mai mắt loé qua một tia sáng vuốt cằm chợt hỏi: "Cho nên Tưởng Mộng Na chẳng qua chỉ là nho nhỏ nhân vật, góp một phần khai mở tạo nên mảnh đời bất hạnh cho tiểu nam chính?"