Ánh nắng vẫn triệu người thức dậy như mọi hôm, cô dụi mắt bên cạnh đã sớm không còn người nào.
Nghe nói anh trai cô bận đi thu xếp việc từ sớm rồi.
Đoàn người Nam Phương Vực dự tính khởi hành muốn đi đến căn cứ B quốc gia tìm người.
Nhận được tin báo lão nhân gia cùng Nam Phương Huyền với một số huynh đệ Hắc Ưng bang đang ở căn cứ chờ họ.
Cô ngáp ngắn ngáp dài sửa soạn đi theo họ.
Ba chiếc xe đơn độc phóng như bay trên con đường lớn dựa vào phong cảnh vinh quang còn sót lại kia, có thể phần nào biết được nó vốn rất đông đúc náo nhiệt trước khi bị mạt thế huỷ hoại.
Chiếc xe đang chở cô đột nhiên thắng phanh lại.
Xóc nảy làm Tân Mai choáng váng cả người mất trọng tâm hoàn toàn nhào về phía cửa kính bên trái.
Không có như trong tưởng tượng đau đớn.
Cô chớp chớp mắt thấy đầu mình còn cách cửa kính cm, quần áo chỗ eo tùng một chút, một bàn tay phản ứng mau lẹ kéo lấy cô.
Cô ngơ ngẩn được ôm ngồi vào lòng Nam Phương Vực. hơi thở người nam nhân lãnh khí tươi mát làm cô có chút thư thái. Hắn đôi con ngươi đen nhánh thẳng tấp nhìn cô. "Ngủ thiếu giấc sao?"
"Không sao, có thể buông em ra được rồi." ngồi trong lòng hắn cũng không khó chịu nhưng khá mất tự nhiên, đặc biệt nếu người ngoài nhìn vào.
Hắn vẫn siết cô không buông, ngẩng cằm hỏi tên ngồi ở ghế lái đằng trước: "Có chuyện gì?"
"Thiếu gia ở phía trước có một cái hố lớn con đường bị hỏng rất nghiêm trọng không phóng xe qua được." người tài xế bối rối quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của hắn dò hỏi: "Bây giờ nên đánh xe quay về đường vòng để đến căn cứ không thưa ngài?"
Nam Phương Vực nhíu lông mày, từ đằng xa hắn có thể nghe được thanh âm rít rít rất nhỏ. Dọc đường đi lại không thấy một con tang thi nào, sự yên tĩnh này rất đáng khả nghi.
"Em ngồi yên chờ tôi." hắn đặt cô sang một bên ghế rồi đứng dậy xuống xe.
Tân Mai nhìn theo dáng hắn đi xuống, ở phía xa nói gì đó với bọn người Vũ Lăng, cô chống cằm suy nghĩ.
Sao anh trai có thể đẹp trai vậy chứ? Dù đứng gốc độ ngược sáng hay chỉ bóng lưng đều toát khí chất cao cao tại thượng, lu mờ cảnh vật.
"Mai Mai...Mai nguồn năng lực cực thịnh này, khí vận sủng nhi đang ở gần đây đấy!'' giọng Lão Cẩu bỗng kích động lắp bắp nói đến độ cuống lên.
"Nữ chính à? Kệ cô ấy." Tề Niệm đến thì đến cũng chẳng có hại gì với cô.
Khi xe dừng là cô đã nghi rồi nếu đây là truyện tiểu thuyết chắc chắn đi đâu cũng đụng phải nữ chính vờn quanh vai phụ bọn họ để soát độ tồn tại.
Tân Mai vẫn thản nhiên ngắm nhìn dáng lưng trai đẹp.
"Nữ chính cái đầu cô, là Bạch Diệc Phi đấy!!!!!!!" Lão Cẩu lại một hồi kích động muốn tru lên.
"Nam chính thôi mà, ông kích động như thế làm gì?" Tân Mai moi ra túi hạt dưa ngồi chéo chân cắn cắn ăn.
Cô muốn xem thử dung mạo nam chính dù gì nữ chính. . .à hình như cô cũng chưa có gặp.
Nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ không đơn giản như cô mong muốn.
"Bạch Diệc Phi này khí tức từ xa đã không giống với nguyên bản của thế giới rồi." Lão Cẩu nhìn tư thế hóng kịch chướng mắt kia của cô, hận rèn sắc không thành thép nghiến răng nhắc lại nói. "Nhiệm vụ của cô là bảo vệ mạng sống của bản thân ngăn Nam Phương Vực hắc hoá biến thành kẻ nghịch thiên. Nhưng lúc cô đến thế giới này mượn ngôn ngữ của cô gọi là hiệu ứng cánh bướm đi. Tôi phát hiện thế giới này có sơ suất lỗ hỏng rất lớn theo điều tra thông tin vừa thu thập được Bạch Diệc Phi này mạnh hơn nguyên bản, thân phận có vấn đề."
Cô nghe Lão Cẩu trình báo khoé môi giật giật "Nói trọng điểm đi."
"Tôi chỉ muốn nhắc nhỡ thân thiện." Lão Cẩu cười mỉm bỏ lại một câu cuối cùng chuẩn bị bỏ của chạy lấy người. "Tôi rà không ra được thông tin gì của hắn nữa, cô hãy tự cầu phúc đi." giọng nói nhỏ xíu dần không cảm ứng được gì với Lão Cẩu nữa.
Tân Mai rốt cục cũng cảm thấy không ổn với sự yếu bóng vía của Lão Cẩu. Cô phun vỏ hạt dưa nhìn ra cửa sổ.
Lão Cẩu nói hắn đang ở gần đây. Bốn phía đều rất tĩnh lặng. Tới một ngọn gió cũng không hề thổi qua, cành cây đứng bóng dưới mặt trời vậy mà chẳng chút dao động gì.
Đột nhiên chiếc xe việt dã cô đang ngồi hẫng bay lên, phóng qua mấy cái hố to hơn con voi trông vết tích nơi đó như được tạo ra do trận chiến nổ bom gieo mìn tàn lưu vậy.
Lại tiếp thêm hai chiếc xe tiếp theo được nâng nhẹ nhàng bay lên chạm đất an toàn. Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn tên thiếu niên thi pháp bên ngoài kia.
Tề Mộ áo T-shift tối màu quần âu, giày thể thao nhẹ nhàng tinh tế, một bộ dáng ưu nhã, cảm nhận được ánh mắt cô, hắn nghiêng người mỉm cười.
Bên cạnh thiếu niên thiên thần kia có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn, tóc quăn gợn sóng màu đen đội mũ tròn vành nhỏ, mặc chiếc đầm liền thân hoa hèo dài.
Tề Niệm chị gái của hắn ta!
Tân Mai vừa nhìn đã đoán được cô gái này là nữ chính.
Nhìn Tề Mộ không gặp hai ngày mà thương thế hắn đã không hề ảnh hưởng di chuyển khó khăn như cô tưởng. Thực lực còn cao tới vậy, y như gặp được kỳ ngộ.
Thế giới này hình như không chỉ mỗi Nam Phương Vực là yêu quái mau hồi phục vết thương, mà cả tên nhóc Tề Mộ nữa.
Tân Mai nhấc chân xuống xe, đối thoại thấp thoáng đã truyền đến tai.
"Nam Phương tiên sinh đi hướng này có phải là đi đến căn cứ B không?"
Nam Phương Vực "ừ" một tiếng lạnh nhạt nhìn Tề Mộ cũng chẳng cảm ơn công lao Tề Mộ giữa đường lao ra gặp chuyện bất bình rút dị năng tương trợ.
Phảng phất giống như Tề Mộ đã làm chuyện dư thừa.
"Hai người quen biết nhau sao?" Tề Niệm hỏi Tề Mộ.
"Có quen" Tề Mộ cười cười nhìn về hướng Tân Mai.
"Thật trùng hợp tôi cùng em trai đang muốn đến căn cứ, tiên sinh có thể cho chúng tôi quá gian đi cùng được không?" Tề Niệm tiếp lời nhìn Nam Phương Vực khẩn thiết tỏ ý muốn đi cùng. "Tề Mộ có dị năng có thể hỗ trợ trên đường đi. Thời loạn thế này mong tiên sinh giúp đỡ".
Họ mà đi bộ đến căn cứ thật sự không biết là đi mất bao lâu nữa, phương tiện xe đổi mấy lần rồi nhưng lại mau hết xăng, còn gặp zombie truy kích thật mệt muốn mạng.
Có vẻ người đàn ông trước mắt này có năng lực nếu họ đi theo sẽ đỡ phải lo nghĩ hơn, dù sao Tề Mộ cũng là sức người có hạn còn phải bảo vệ Tề Niệm xưa nay có câu hai tay không địch lại bốn nắm, Vì thế nhân cơ hội họ vừa ra tay tương trợ này muốn kết đồng minh.
"Anh trai."
Nam Phương Vực im lặng không nói quay đầu hướng về phía cô nhóc nghịch ngợm không nghe lời đang chạy lon ton tới.
"Anh cho họ đi cùng đi, giằng co lâu vậy rất mất thời gian." cô nhìn tên nhãi Tề Mộ hất cằm.
Dị năng Thổ của Mạch Tử Tích và hệ mộc của Vũ Lăng nhờ dọc đường thu tinh hạch đã lên cấp có thể đủ sức mau chóng lấp lỗ hỏng nặng trên đường này. Nam Phương Vực khi nãy đang thương lượng lấp nó cũng coi như vá đường người muốn chạy đến căn cứ cũng sẽ được hưởng ké phúc lợi.
Giờ tên nhóc này chạy đến tranh công rồi, hắn cũng chẳng dư hơi làm việc phím. Nhưng Nam Phương Vực xưa nay phân minh không thích nợ người khác tuy không muốn nhận cũng đã nhận.
Dưới cặp mắt chờ mong của đôi chị em này hắn ban ân chỉ tay về chiếc xe của đám đàn em "Được, Coi như không nợ." Hắn ôm hông Tân Mai kéo cô chuẩn bị quay lại xe.
"A~Tiên sinh đợi đã, suýt quên giới thiệu với tiên sinh tôi tên Tề Niệm, tuổi, hân hạnh làm quen" Tề Niệm vội nói đi tới gần họ, đôi mắt sáng lên ngắm Nam Phương Vực đến không chớp mắt. "Cô gái này là em gái của tiên sinh sao?" Tề Niệm ánh mắt đảo qua quan sát cô.
Tề Niệm vươn tay với Tân Mai ý muốn bắt tay làm thân.
Nữ chính này không lẽ đã nhất kiến chung tình với vẻ ngoài của anh trai nên đang đánh giá xem cô có phải thật là tình địch của cô ta không.
Tân Mai không biết tại sao khi nhìn cặp mắt si mê của Tề Niệm như muốn nuốt luôn Nam Phương Vực kia trong lòng một trận thoáng khó chịu không hiểu.
Nghĩ tới cốt truyện bản thân còn phải tròn vai nữ phụ ăn bám hắn, cô khẽ cười chống nạnh một bộ em gái ngang ngược nhếch môi: "Ninh Á Doanh, là bảo bối của anh ấy."
Của anh?
Nam Phương Vực bị khẩu khí của con mèo nhỏ nhà hắn lấy lòng, nhịn không được càng đắc ý ôm eo cô chặt hơn, thật mềm mại thoải mái lại thít chặt tí nữa.
"Hoá ra cô là người Tề Mộ nhắc đến. rất vui khi gặp cô Ninh." Tề Niệm vui vẻ nhìn Tề Mộ tỏ ý 'chị hiểu rồi'.
Cô Ninh? Nghe già vậy.
Tân Mai bỏ qua tên nhãi Tề Mộ bắt trọng điểm, chống nạnh lườm tên anh trai đang chiếm tiện nghi lợi dụng ôm ấp kia, ý bảo 'ôm nhẹ chút'.
"Chị gái này, tôi chưa vị thành niên đấy! còn nữa tôi nhỏ hơn chị đừng gọi tôi kiểu đấy." nghe như bà cô già thêm tuổi vậy.
Tề Niệm ớ họng nhìn cô em chanh chua bộ dáng tiểu thư nhà giàu, cô nhóc người mảnh mai tuy mặc chiếc đầm xoè nhưng không giấu được đường cong nóng bỏng mắt kia, khuôn mặt quả thực rất học sinh nhu thuận nhưng lời nói lại bắt bẻ như thiên kim đanh đá không dễ chọc.
Đừng tưởng nữ chính nghĩ gì cô không biết, mặt viết rõ thế cơ mà.
Thôi cùng là nữ nhân không làm khó nhau làm gì. Cô kéo Nam Phương Vực "Anh, mình về xe thôi."
Đàm đàn em chui đầu ra mở cửa xe cho chị em họ Tề, lễ độ nói: "Mời hai vị."
Xe Tân Mai ngồi vẫn còn ghế trống nhưng Nam Phương Vực không thích ai chen chúc vào thế giới của cô và hắn.
Tân Mai ngáp ngáp được Nam Phương Vực kéo vào lòng đưa hộp sữa đút cô uống.
Cô định nói không uống đâu nhưng sữa đã đưa tới họng, cô cảm thấy thôi nghe lời hắn vậy, uống sữa rất có dinh dưỡng cho nhan sắc và tuổi trẻ.
Nhìn cô uống ngon lành, khoé môi bẹp bẹp trông căng mọng như trái cây. Hắn trong lòng một trận miệng đắng lưỡi khô.
cô uống xong đưa vỏ hộp cho hắn, khoé môi còn vươn một ít sữa cô liếm liếm môi, nhìn cái lưỡi đỏ đỏ phấn nộn nhỏ nhắn, ma xui quỷ khiến hắn lại tiến đến gần cánh môi cô bất ngờ cắn một cái.
Tân Mai: "..."
Hắn:...............
Hắn định tách ra thực nhanh nhưng lại lưu luyến hương vị ngọt ngào nào đó, bèn dưới đôi mắt hạnh trợn trắng của cô. Lại gặm nhẹ đôi môi mềm mại thêm vài cái mới lưu luyến mà rời khỏi.
"Vừa nãy anh trai chỉ giúp bảo bối lau miệng." tai hắn hồng hồng không nhìn cô giải thích nói.
Tân Mai vừa bị hôn mặt ngẩn ra nhìn hắn.
"..." kỹ thuật hôn vụn về như bị chó cắn này của hắn, em gái hắn có biết không?
Cô "nga" một tiếng cười lạnh với thằng nhãi đang lừa gạt trẻ vị thành niên.
Hừ, tưởng cô là con nít ba tuổi dễ bị lừa à?
Tai hắn đỏ hồng vẫn luôn đỏ tới cổ, quay đầu không nói nữa giống như vừa rồi người mới chiếm được tiện nghi là cô.
Bộ dáng này, hắn thẹn thùng cái gì?
Bà còn chưa mắng hắn, thôi bỏ đi bà không tính toán chi li với đùi to.