Dựa theo Lão Cẩu tâm loạn nói bừa Tân Mai phát hiện ra một chuyện quan trọng. Tề Niệm làm được nữ chính là vì không tồn tại cô. Nhưng khi cô xuất hiện đã tạo thành hiệu ứng cánh bướm.
Nam chính, nam phụ, nam phản diện đều thích cô nên đây là hào quang chuyên dành cho nữ chính Mary sue?
Phốc! bản cô nương thăng cấp làm nữ chính.
Quang hoàn vai chính giả nha!
Vì để thí nghiệm định luật không chết của nữ chính Tân Mai đã dùng thân mình chứng minh sự thật.
Lúc chưa nhớ ra thì thấy khó chịu cùng cực, nhớ hết tất cả cô bỗng nhiên nhẹ nhõm bình tĩnh một cách lạ lùng. Cõi lòng nặng trịch như trút được gánh nặng. Lại tung tăng nhảy nhót.
Có lẽ trước đó phong ấn gây tác dụng phụ mà thôi.
Không hề nhìn ra cô có nửa điểm đau buồn, giống y như Tân Mai lúc từng tồn tại trong thân xác Bạch Hoả Diễm kia không liên quan gì với cô vậy.
Đúng là hợp thể với ai đó thì sẽ nhiễm tật xấu từ thân thể.
Chậc! Nguyên chủ Ninh Á Doanh này thuộc tính ương bướng cố chấp, yêu hận rõ ràng?
Không Không không! Đây mới là tính cách thật của cô, thông suốt điểm này xong Tân Mai tiếp tục nghiệm chứng.
Đây đã là ngày thứ ba kể từ hôm Tân Mai gieo mình nhảy xuống tường thành, à nhầm linh hoạt trèo xuống.
Mở ra hàng loạt hình thức trừng phạt Lão Cẩu, trên đường lén lút bỏ nhà đi bụi ở Mạt thế. Cô gặp vô số nguy hiểm trực chờ, giáp mặt xác sống tởm lợm.
Chẳng hạn như bây giờ.
"Grừ grừ" Có tên xác sống mất nửa bên mặt, tròng mắt lòng thòng lòi ra ngoài đang muốn tấn công cô.
Liên tiếp vài xác sống lặc lẹo thân hình thiếu tay thọt chân mò đến gần.
Lại tới một con xác sống ghê tởm hơn, mặt bị thối rửa khoé miệng rách toét tới mang tai, mồm toàn máu tươi, gầm lên một tiếng "grào!"
Đầu ngón tay phóng ra dị năng hệ kim bắn về phía cô.
Cô gặm gặm táo, tư thế thản nhiên đứng trên cây hoè cao nhìn xuống. vô số kim châm ánh vàng choé liên tục bay tới.
Tân Mai nhảy dựng lên lộn một vòng đẹp mắt đáp đất.
"Grặc" dị dạng xác sống kêu một tiếng, cô chú ý dưới chân đang đứng dẫm lưng nó.
Vừa vặn cây hoè cổ thụ trúng kim châm không chịu nổi công kích mà "rắc" một cái, cành cây rậm rạp rắn chắc có xu hướng phân bố gãy rơi xuống đất.
"Thật ngại quá." Tân Mai vội xin lỗi xác sống một tiếng, sau đó nhấc chân chạy nhanh.
Xác sống đang uốn éo chuẩn bị đứng lên lại bị táng cây xụp rớt trúng đầu nhào lội cổ trên đất, kim ghim não liền bất động, đã chết.
Tân Mai mau lẹ nhắm súng bắn ngay đầu những xác sống vây quanh cô.
"Đùng! Đùng!"
Một địch năm có xu hướng chiến bại.
Tấm tắc! Những xác sống bên ngoài thăng cấp số lượng còn tăng nhanh hơn cả dị năng giả.
Xác sống cấp khuôn mặt vàng trong đàn xác sống bám riết không tha liên tiếp nã kim tung toé.
Kẻ truy người trốn, Tân Mai chạy không kịp thở.
Lão Cẩu rối rít lên: "Đằng trước không đi được, nhanh chạy vào hẻm sau đi."
Lần thứ n trái nghịch hướng dẫn viên Lão Cẩu, cô chạy tới đầu đường, phía trước quả nhiên có nhà bị sập, cả con đường cái đều đầy xác sống đang ăn thịt vụn lượm lặt trên đất.
Đột nhiên ngõ tối đối diện vang lên từng tiếng vô cùng thảm thiết trong đêm tối kèm theo đó là vài phần thần bí và hoảng loạn của con người.
"A Cứu mạng!" giọng nữ thét chói tai truyền từ phía hẻm đến.
Thanh âm nghe thấy có chút quen tai, Tân Mai xoay người sải bước vào hẻm nhỏ, trong ánh hoàng hôn cô nhìn đến khuôn mặt tái mét thảm thiết cầu sống của Tề Niệm giữa đàn xác sống.
WTF! Em trai cô ta đâu? Ai thả nữ chính đi lung tung làm mồi xác sống?
Tân Mai cũng không có thời gian suy nghĩ, bắn chết vài xác sống liền kéo Tề Niệm chạy một mạch đến chỗ tạm cho là an toàn.
"Nữ...Tề Niệm sao cô lại ở đây?"
Tề Niệm thở hồng hộc mặt mũi dính bẩn lắm lem, gạt sợi tóc rối tung, khuôn mặt sống sót sau tai nạn, cảm kích nói: "Ninh tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu tôi. Tề Mộ không đi chung với cô sao?"
"Đi cùng hắn làm quái gì?" Lão nương rãnh rỗi đến muốn bỏ nhà đi cùng tên khùng để bị hấp thịt hay sao?
Ngó sau lưng Tân Mai một vòng Tề Niệm thất vọng đã có đáp án.
"Một mình cô đi tìm hắn?" Tân Mai nhàn nhạt cười, đợi câu trả lời.
Tề Niệm im lặng một lúc sau mới nói: "Tề Mộ mất tích rồi. Không biết em ấy đi đâu nữa, tôi ở căn cứ hỏi thăm họ nói nó không hề bước ra ngoài căn cứ. Tôi đến chỗ Nam Phương tiên sinh cũng nghe nói cô mất tích, tôi nhân lúc quân đội ra ngoài tìm vật tư liền đi theo đến."
Mạt thế không có tình thân nhưng Tề Niệm chỉ còn đứa em trai là người thân duy nhất nương tựa nhau mà thôi, một mình lo lắng ở căn cứ chờ tin tức chẳng tích sự gì, cô ta mới đích thân liều mạng đi tìm. Nhưng khi lạc nhau với quân đội cô ta liền hối hận đã ra ngoài.
Thế giới ăn thịt người quá đáng sợ. Dù dị năng hệ thuỷ của cô ta có chút thuần thục nhưng lực công kích vẫn quá kém, ban nãy cứu vài người già trẻ em bảo họ đi trước để cô một mình ứng phó, khi súng hết đạn chỉ có thể chờ chết.
May mắn có Ninh Á Doanh xuất hiện đúng lúc.
"Nam Phương Vực đi chung chuyến với cô?"
"Không có" Tề Niệm lắc đầu nói tiếp: "Hình như lúc xuất phát là đến khu phố lân cận cũng đang đi tìm Ninh tiểu thư đấy!"
"Nam Phương tiên sinh rất lo lắng cho cô, dù gì căn cứ trưởng đã đồng ý để quân đội đi tìm chung với hắn." Nhớ đến bộ dáng hung thần lãnh khốc chạm vào nổ của Nam Phương Vực khi đó, Tề Niệm khó nén rùng mình.
Thấy Tân Mai bỏ đi Tề Niệm vội đuổi theo: "Ninh tiểu thư cô dọc đường không gặp em trai tôi sao?"
Tân Mai bước chân dừng một chút: " Có thể hắn chạy đến ổ zombie rồi đó, Cô trở về căn cứ đi. Hắn sống sẽ tự về bên cô thôi."
"Cô nói nhăng nói cụi, Tề Mộ chắc chắn là đi tìm cô mới mất tích, không lẽ cô không nên có một chút trách nhiệm nào với Tề Mộ sao?" Tề Niệm cho là Tân Mai độc mồm trù em trai nên nhăn mặt chất vấn.
"Ơ thế cơ! Hai người đúng là chị em ruột nha." Bà cứu hắn, hắn cũng bắt bà chịu trách nhiệm đã đành chị hắn cũng thế.
Tân Mai cong cong khoé miệng, liếc mắt Tề Niệm: "Tôi nói này, Tề Mộ lớn xác như thế mà vẫn cần bảo mẫu à?"
"Ninh tiểu thư tin rằng cô biết Tề Mộ ái mộ cô nhiều đến thế nào. Cô chà đạp tình cảm của nó có bao giờ nghĩ đến quả báo không?" Tề Niệm như bị tiêm thuốc kích thích, ưỡn ngực thái độ thấy chết không sờn, truy cứu trách nhiệm với Tân Mai.
"Tôi bắt hắn thích tôi à? Mạt thế mạng còn khó giữ thì lấy đâu thời gian nói chuyện yêu đương, em trai cô ăn no dửng mỡ liên quan gì tới tôi." Tân Mai mất kiên nhẫn với đề tài Tề cầm thú.
"Còn nữa tôi cũng không phải vú em trông trẻ, cô tự lo thân đi." Nói xong Tân Mai nhảy lên cây chuẩn bị trèo lên nóc nhà lại bị Tề Niệm giữ chặt chân cô không bỏ.
"Cô không thể đi được...Tôi một mình rất..." nguy hiểm hai chữ Tề Niệm ngậm lại không thốt ra.
Cô ta nghĩ kỹ rồi bây giờ chọc giận Ninh Á Doanh sẽ không có trái ngọt để ăn nên nhúng nhường xuống: "Xin lỗi vì tôi quá lo cho em trai nên ăn nói năng không chừng mực...Ninh tiểu thư đại lượng đừng để bụng."
"Nếu tôi để bụng thì sao?" thanh âm trong trẻo hỏi cô ta.
Tề Niệm sửng sốt một chút sau đó bổ cứu: "Nam Phương tiên sinh cũng là tấm lòng huynh trưởng sót em gái. Ở căn cứ người nhà cô đang rất ưu sầu nhớ thương cô, cô nên về nhìn họ một chút, lưu lạc nơi đây không có gì tốt."
Lão Cẩu chõ mồm khuyên bảo: "Mai Mai cục vàng thấy chưa, rất có đạo lý đó. Cô quay về trả thù hành hạ Nam Phương Vực kiểu không phải ngon hơn là tự lăn lộn đày đoạ bản thân không?
Ôi chao! Nhìn sắc mặt gầy đi thiếu dinh dưỡng này thật đau lòng không nỡ nhìn."
Tân Mai làm lơ Lão nói với Tề Niệm: "Buông ra."
"Xin cô đấy!" Tề Niệm xanh mặt, mắt thấy xác sống lác đác tiến đến gần.
...
Suốt một đêm đến ngày hôm sau, Tân Mai bị ngắt quảng tìm đường chết còn phải không có ý vẫn phải cứu Tề Niệm mấy lần bị nhòi nhét đạo lý khiến cô làm người tốt đến vô cùng bức bối.
Lão Cẩu âm thầm vui mừng nhảy nhót chỉ cần cô không đi chết, Lão liền không phải ngủ đông đau khổ sắp hiến thân vì tai nạn nghề nghiệp.
Bảo toàn bản thân đã mệt còn mang theo con chồng trước Tề Niệm chạy, Tân Mai tỏ vẻ bất mãn, nhan sắc sẽ xuống cấp mất! cô còn muốn làm màu mà!
"Quân đội phía trước chắc cô không cần tôi dắt tay gửi gắm đâu ha." Tân Mai hất cằm về phía bãi đậu xe khu cao tầng. Cô nhìn rõ ý đồ Tề Niệm cô ta miệng luyên thuyên thực tế vì muốn được hộ tống tới nơi an toàn mà thôi. Tân Mai không ghét Tề Niệm, có chút lòng đồng cảm nữ nhân nên không tính toán.
"Cô không đi sao? Dù cô có đủ trang bị nhưng đi một mình bên ngoài rất nguy hiểm." Tề Niệm nhìn cô gái trước mặt tuy mạnh miệng nhưng không hề ác ý, không hiểu sao có chút không rõ cô ấy nghĩ gì.
Tân Mai mà biết cô ta nghĩ gì chắc chắn sẽ phun ra hai chữ 'thiết lập'.
"Xe quân dụng đỗ ở đó sắp đi rồi đấy! Đừng lề mề nữa."Tân Mai vỗ vai Tề Niệm nhìn về phía trước thúc giục.
"Cảm ơn Ninh tiểu thư."
Đột nhiên Tề Niệm không dấu hiệu lảo đảo vài bước, bật té ngửa trên đất, khuôn mặt đau đớn tái nhợt nằm co rúm.
Tân Mai ngẩn người lúc phản ứng muốn đến gần đỡ dậy Tề Niệm liền nghe tiếng bước chân chạy vọt tới.
Cô trợn tròn mắt đối diện tầm mắt phẫn nộ của nam nhân quen mắt, khí thế trên người lại có phần xa lạ.