Làm độc giả thâm niên tác phẩm cung đấu nhiều năm, Tân Mai linh tính báo nguy trụ ở phòng đôi khi còn hiểm tàn hơn bên ngoài, vì cô cảm nhận được một tầm mắt nóng rực dán ở phía sau ót cô.
Tiêu đời rồi, hắn ta tới khi nào? Cô la lên còn kịp không? Liệu có bị diệt khẩu không?
Ba hai kế tẩu vi thượng sách, Tân Mai vắt chân lên cổ tính toán vờ như không hay biết gì chạy ra khỏi phòng.
Nhưng đối phương dường như sớm có dự tính, hắn nhanh như tia chớp bắt lấy đôi tay đang đặt ở chốt cửa của cô, một luồng khí chuyển phong nhói cả họng, bỗng nhiên cô há miệng nói không nên lời cảm giác.
Đây là đi nhầm thế giới kiếm hiệp, còn bị phong bế huyệt câm?
Có lẽ trong mắt hắn, Tân Mai sức lực chỉ như con kiến tuỳ ý bóp chết. Nên tay chân cô vẫn có thể cử động nhảy nhót.
Cô cố gắng giãy khỏi khống chế của hắn muốn vọt tới cửa sổ, chỉ thiếu chút nữa thôi là phi thân ra ngoài rồi.
Người đàn ông áo đen hơi thở mang tính xâm lược kéo eo cô xoay người một vòng lại trở về vòng tay hắn, cô chống tay đẩy ngực hắn, đối diện người đàn ông không rõ lai lịch mục đích làm cô có chút run run không biết hắn muốn gì.
Cầu cứu Lão Cẩu thì không có tín hiệu.
Nam nhân cách một lớp mặt nạ sắt vẫn khiến người nhận thấy chủ sở hữu dung nhan là người vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, dáng người cao dài, quanh thân tản ra khí thế cao cao tại thượng mang cho người cảm giác thật lớn áp bức.
Nam nhân áo choàng đen, ánh mắt phóng trên người nàng càng lúc càng nóng, hắn hô hấp ngưng trọng, yết hầu khô khốc như đương nơi sa mạc. Mà thiếu nữ này giống một ốc đảo giải được cơn khát của hắn.
Hắn trầm thấp khẽ cười nâng cầm cô lên.
Tân Mai sống lưng đột nhiên vụt ra một cổ ác hàn.
Có cảm giác con mồi sắp bị ăn luôn...
Bị ăn luôn? Đây là hắn muốn... làm cô.
Hắn đầu ngón tay khảy trên váy cô nhẹ nhàng một chút, váy nháy mắt bị bậc lửa, u lam ánh lửa bốc lên, váy dài trong khoảnh khắc liền hóa thành tro tàn từ trên người cô chảy xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng mê người.
Tân Mai cả kinh, vừa rồi hỏa khí ở trên da thịt, không chỉ không nóng, mà như gió thổi man mát qua.
Thiếu nữ đường cong nóng bỏng mắt, dáng người yêu diễm cực điểm, phấn mịn tựa tuyết, khuôn mặt cân xứng như thiên thần tinh ngọc oánh châu, ngực phập phòng theo hơi thở tản mát hương khí ngọt dịu như nụ hoa e ấp, khiến hắn không dời được tầm mắt.
Tân Mai che ngực theo bản năng muốn ngăn tầm mắt hắn.
Hắn bàn tay thăm dò thân thể của cô ngón tay mang theo vết chai mỏng, khô ráo mà thô ráp, vuốt ve sống lưng cô lần lần đến phía trước đôi núi non kiều nhũ, Tân Mai trong thân thể nhấc lên một cổ hoảng sợ tê ngứa rùng mình.
Hắn nheo lại mắt.
Cuộc đời của hắn vốn dĩ chuyện ác làm nhiều vô kể, chính là không phải quân tử đi nữa hắn cũng chưa từng cưỡng bức nữ nhân.
Nhưng hôm nay là cái đầu tiên ngoại lệ. Nói ra vô cùng nực cười, hắn trúng phải dược do chính mình hạ chế, đối với quỷ hút máu Ảo ảnh hoa làm bọn họ mất lý trí nhưng không tác dụng với loài người, vì thế hắn quá chủ quan khinh suất, người tại bờ sông đi sẽ có lúc ướt giày.
Ảo ảnh hoa vào cơ thể hắn lại biến thành xuân dược, mà hắn càng không hiểu nổi bản thân vì sao muốn giải quyết vấn đề sinh lý ngay lúc này đầu óc mụ mị liền chỉ nghĩ đến tìm nữ hài mà hắn ngắm nhìn ngày ấy.
Có phải vì tức cảnh sinh tình hay không?
Là bởi vì bé con này cũng giống với em gái hắn?
Đúng vậy, hắn là một kẻ cuồng em gái, tự khi mạt thế buông xuống em gái hắn chết, hắn liền chấp nhất mà lưu lạc tới Huyết tộc nghĩ cách cứu sống con bé.
Nhưng hành trình trắc trở dày đặc, hắn lăn lê từng bước mãi cho đến bây giờ mới dần nắm giữ được thế cục.
Không sai, ở trước mạt thế tới, hắn chính là Nam Phương Vực thừa kế thế lực hắc bang phái nổi danh, muốn dũng có dũng, muốn mưu kế có mưu kế.
Tuy nhiên đến nơi này.
Không thể hiểu được chỗ nào toát ra tới bé con Bạch Hoả Diễm này, luôn làm hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Hắn càng là ganh ghét lại đố kỵ tình huynh muội giữa bé con này dành cho Bạch Diệc Phi.
Vì cái gì, em gái nhà hắn khi chết vẫn luôn hận hắn.
Hắn không biết vì sao lại muốn huỷ hoại tình cảm huynh muội của họ, đặc biệt hiện tại càng muốn huỷ hoại thân thể của bé con này.
Thiếu nữ cả người trần trụi hiện ra ở hắn trước mắt. Thần kinh hắn căng chặt, cường thế bế cô lên trên giường.
bé con bị quăng, mảnh mai vô lực mà cuộn tròn ở trên giường, trắng như phấn da thịt kiều nộn, một đôi núi non nhấp nhô, hạt châu đỏ bừng mê người hái, đùi đẹp thon dài, thậm chí giữa hai chân mật cốc như ẩn như hiện, hình ảnh hoạt sắc sinh hương đánh sâu vào thị giác của hắn.
Mắt thấy quỷ dữ đến gần thiếu nữ liều chết giãy giụa, nếu ánh mắt cô có thể giết người, hắn khẳng định đã bị chọc thủng vô số lỗ trên người.
Nam Phương Vực thân hình tráng kiện đôi mắt đã nhiễm đầy tình dục áp lên người nữ hài.
Tân Mai nhận thấy hơi thở nguy hiểm từ hắn, hoảng loạn vùng vẫy, sắt bén móng tay bật lên cố sức cào cấu lung tung vào người hắn, cơ thể hắn cứng rắn cực kỳ mặc cho Tân Mai dùng lực lớn bao nhiêu trên cánh tay hắn chỉ lưu vài đạo vết cào nhỏ.
Căn bản đối hắn không tạo ra chút uy hiếp nào ngược lại cô phản kháng càng làm tăng thú vị của hắn.
Đối với lực công kích như mèo cào của bản thân làm Tân Mai cũng sửng sốt, biết bản thân vô dụng vẫn hy vọng thực hiện được ý đồ trốn thoát, nàng liều mạng gập gối hất tung hắn ra, Tân Mai loạng choạng bò khỏi giường, cổ chân lại bị hắn bắt lấy, tiếng cười khàn khàn trầm thấp vang lên làm người nghe liền dựng tóc gáy.
Tân Mai một chân nhanh nhẹn xoay người định thúc đá vào tiểu huynh đệ nhà hắn.
Nhanh, gọn, chuẩn đạp mạnh một phát lại phát giác bàn chân đạp vào một lòng bàn tay khớp xương có lực, bàn chân cô bị người chộp ở trên tay kéo lùi về giường trong, hai chân bị khống chế bắt giữ hắn vuốt ve tận tình thưởng thức.
Tân Mai giật giật chân cố thoát kiềm chế lại bị hắn không chút khách khí kéo mạnh cổ chân, thậm chí có thể nghe rõ ràng xương chân nàng răng rắc tiếng vang.
Người nàng bị hắn ném thật mạnh vào tường, đầu bị va đập đến sưng tấy một cục sau ót, cơ thể nhỏ bé co quắp ở chỗ đó.
Hắn không chút thương hoa tiếc ngọc nhìn nàng gắng gượng phảng kháng, đáy mắt bốc lên một cổ tàn nhẫn hắc ám.
Giờ phút này cái loại bất công mà ông trời ban cho toàn thể nam nhân hiện thị rõ ràng ở trên giường, hắn so Tân Mai sức mạnh cường đại, tứ chi bị chế trụ làm nàng không chỗ trốn, một tay mơn trơn phấn mịn da thịt nàng, theo cẳng chân sờ đến bên trong phần đùi chậm rãi hướng dần lên trên, vuốt ve thẹn thùng nhụy hoa cảm giác dưới thân Tân Mai mềm mại run rẩy lên, hắn nhấp môi, tiếp tục tìm chỗ sâu trong thăm dò, đem một ngón tay cắm đi vào, cảm giác được ngón tay truyền đến huyệt thịt hút khẩn, không khỏi nghĩ đến nhanh chóng mang phân thân tiến vào mật cốc hưởng thụ mất hồn tư vị này.
Nàng nước mắt không biết vì đau vẫn là vì sợ hãi, lấp bấp ức thanh muốn cầu xin. Nàng há mồm lại không có lời nói.
Không được chạm vào! Buông ra, Buông tha cho ta!
Lời cự tuyệt biến thành một tiếng nức nở, cổ họng không thể phát ra tiếng nói làm lòng ngực cô tức đến nghẹn thở từng hồi.
Bên ngoài sắc trời đen nhánh một mảnh, trong phòng nam nhân hung tàn ấn lấy thân thể nữ hài từng trận đòi lấy, tham lam bám riết không bỏ, nhu nhược cơ thể ở bên dưới thân hắn dần dần vô lực xụi lơ.
Lần đầu tiên của nàng cứ thể bị người lấy đi một cách ác liệt.
Lúc lâu sau.
Hắn phóng thích bên trong cơ thể nàng.
Ở dưới thân nam nhân Tân Mai tê mỏi cảm xúc, nàng từ bỏ, không hề phản kháng, giống như rối gỗ mất hồn, tùy ý hắn ở nàng đường đi ra ra vào vào.
Nam Phương Vực từng kích thoả mãn cảm thụ âm đạo nàng mang đến khó có thể miêu tả mất hồn.
Hắn thực tuỷ biết vị () cảm thấy chưa đủ đang muốn tiếp tục đại chiến lăn lộn thiếu nữ, lại nghe dị động thanh âm từ xa.
Lý trí cố gắng đàn áp thân dưới xuống.
Nhanh chóng rời khỏi mê người thân thể, hắn nghiêng đầu quét mắt nhìn nữ hài trên giường.
Vô ảnh vô tung dần dần ẩn mình trong bóng tối, trước khi đi lưu lại một câu: "Đợi ta, sẽ nhanh thôi chúng ta lại gặp mặt."