Sau ba tháng lăn lộn ở lâu đài, bé con đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn bé bằng bàn tay ngày nào bây giờ đã trở thành một đứa bé nhân loại tầm - tuổi.
Chẳng lẽ vì Huyết tộc bất tử nên trưởng thành vô thời hạn ?
Ba tháng mà đã từ sơ sinh thành đứa bé mười tuổi, Mạc Ảnh Quân hắn cũng phục thật.
Được rồi, quay lại chính sự, đừng ai nghĩ dơi nhỏ biến lớn bằng đứa bé mười tuổi nha, nhóc con % biến trở thành nhân loại a.
Đối với việc này, Mạc Ảnh Quân cũng không ngoài ý muốn, dù sao nam chủ cũng cần phải cai quản thế giới của hắn và yêu đương với nữ chủ đúng không? Làm gì có chuyện ở dạng lốt thú mãi được, chẳng qua thời gian trưởng thành rút ngắn như vậy hắn có chút giật mình.
Hắn tuyệt đối không nghĩ là nữ chủ khẩu vị nặng muốn làm một cuộc tình nhân thú đâu !
Nói mới nhớ, từ lúc hắn bước vào lâu đài này vẫn chưa thấy bóng dáng nữ nhân nào, chẳng lẽ thế giới này không có nữ chủ ?
Hệ thống cũng lặn mất rồi, hỏi cũng thèm đáp.
Chắc thế giới chỉ có nhiệm chính và phụ kia thôi, hắn cứ an an ổn ổn mà hoàn thành tốt chúng rồi cút sang thế giới khác là tốt rồi, nghĩ nhiều làm gì.
"Quân Quân ~"
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xoay người, tiếp nhận bé con từ xa nhào đến.
Ngày nào mở cửa phòng ra hắn cũng gặp kiểu này, chỉ nhào đến sớm hay muộn thôi, ta quen rồi.
Khẽ đầy người trong lòng ra, Mạc Ảnh Quân sờ sờ cái đầu tròn của nam hài, "Không được chạy nhanh như vậy."
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, được nắng nhẹ chiếu nghiêng xuống tựa như tiểu thiên thần lạc xuống phàm trần.
Bé con nheo mắt, cười ngây ngô, "Quân Quân, ta nhớ ngươi."
". . . . Ngày nào chả gặp."
"Một ngày không gặp Quân Quân như xa cách ba năm, huống chi ta còn yêu Quân Quân như vậy."
Nam hài ánh mắt thâm tình nóng nhiệt, hai tay ôm chặt lấy bàn tay Mạc Ảnh Quân.
Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy.
Nam chủ à, ngươi bây giờ mới là đứa bé mười tuổi thôi, không cần mở miệng là phun mấy câu ngôn tình sến súa đó đâu, để dành cho nữ chủ đi.
"Sir, đừng nháo."
Nam hài nghe vậy bĩu môi, nó chỉ muốn nhanh chóng cướp Quân Quân vào tay đề phòng bất trắc thôi mà.
Quân Quân không biết hắn ở trong thư viện tìm sách về việc tán tỉnh mất bao lâu đâu, theo đuổi lão bà thật khó a. T^T
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ sờ sờ cái đầu nhỏ của nam chủ, lớn rồi vẫn nghịch ngợm như vậy, bao giờ mới chính thức thành niên đây.
Hắn cũng không ngờ được rằng sau khi nam chủ trở thành nhân loại, câu đầu tiên nam chủ mở miệng lại là "Tên ta là Sir."
Tên 'tiểu Hắc' cũng hay lắm mà, vội vàng đổi tên như vậy làm gì không biết.
Đợi đến lúc ngồi xuống bàn ăn sáng đã là mười phút sau.
Nhìn nhìn đống thịt bò, lợn, gà, voi tùm lum các loại, Sir bé con có chút khó chịu.
Tại sao Quân Quân lại thích ăn thịt như vậy, nhìn thật ngứa mắt, nó muốn quẳng hết đống này ra ngoài, bất quá không thể làm vậy được, Quân Quân sẽ giận a. T^T
Sir cong cong mắt mèo, bỗng nhiên mở miệng, "Quân Quân, trên bàn có thịt bò, thịt heo với thịt dê, ngươi muốn ăn loại nào trước ?"
Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn hắn, ăn cái nào chả được.
"Thịt bò trước đi."
Sir tiến đến gần Mạc Ảnh Quân, thì thầm vào tai hắn, "Không phải Quân Quân nên cân nhắc về ta trước sao ?"
Thản nhiên đẩy khuôn mặt tuyệt mĩ ra xa, Mạc Ảnh Quân cầm nĩa lên bắt đầu ăn.
Ngày nào cũng bị ai đó mở miệng tán tỉnh, hắn 'chai' rồi.
Sir bĩu môi trở về chỗ ngồi.
Như mọi ngày, mỗi lần ăn sáng xong Mạc Ảnh Quân đều ra khỏi lâu đài bước về phía thị trấn.
Mục đích, đương nhiên là tìm kiếm thông tin về tam đại thần khí rồi.
Mặc dù hắn biết có một thần khí ở trong người nam chủ nhưng mà để chắc chắn vẫn nên tìm thêm một cái nữa đi, nhỡ lớn lên nam chủ đổi ý không cho hắn mượn thì sao ?
Cũng như thường ngày, mỗi lần Mạc Ảnh Quân vừa bước ra khỏi lâu đài là cơ thể có chút nặng.
Hắn cũng từng hỏi nam chủ và mấy vị quản gia xem có phải có lời nguyền hay gì gì đó không, nhưng đều nhận lại câu trả lời nhất trí là 'không có'.
Nhưng mà ngày nào ra khỏi lâu đài cũng cảm giác được cơ thể nặng xuống là sao ?
Hắn đã thử cởi bớt quần áo ngoài và bỏ những vật dụng không cần thiết ra, cơ thể lại trở về như cũ, nhưng chỉ cần chân hắn tiếp tục bước là cơ thể lại nặng, như có thứ gì đó trong suốt bao trùm lấy người hắn vậy.
Mạc Ảnh Quân buồn rầu tiến về thư viện lớn nhất trong thị trấn.
Thế giới này thật đáng sợ, ra ngoài đường thôi cũng tùy tiện gặp phải yêu ma quỷ quái bám thân.
Hôm qua hắn vừa tìm được một cuốn sách cổ, nhưng chưa kịp đọc đã bị đuổi về vì đến thời gian đóng thư viện, bây giờ nhất định phải giải quyết nó.
Bất quá, đời không như mơ.
Mỗi lần ta cảm nhận được chút hạnh phúc, vận xui sẽ đến bên cạnh chúng ta.
Một chân Mạc Ảnh Quân vừa bước vào thư viện, đằng sau đã truyền đến tiếng la chói tai.
"Mạc Ảnh Quân, đứng lại !"
Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng hùng hổ tiến đến, đằng sau là mấy vị Huyết tộc thành niên.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ bước nốt chân còn lại ở bên ngoài vào trong thư viện.
Hắn chỉ là có ý đứng nghiêm chỉnh nói chuyện, nhưng mà đám người này lại không nghĩ thế.
"Mạc Ảnh Quân, ngươi còn dám bước tiếp ?!"
Chân của ta, ta bước kệ ta.
"Mạc Ảnh Quân, ngươi khinh thường chúng ta sao, có biết chúng ta là ai không ?!"
Đương nhiên là không.
"Mạc Ảnh Quân, ngươi có biết vì chuyện hôm qua mà chúng ta tổn hại như thế nào không ?!"
A? Chuyện gì vậy ?
"Mẹ kiếp tên tiểu bạch kiểm này, còn không mau báo ra chỗ của cô gái đó !"
Ngươi mới là tiểu bạch kiểm, cẩn thận ta bảo nam chủ đánh ngươi đến mức cha mẹ ngươi cũng không nhận ra.
"Mạc Ảnh Quân, ngươi có nghe ta nói gì không, miệng ngươi bị câm phải không ?!"
Các ngươi có để ta nói đâu -.-
"Mạc Ảnh Quân. . . . ."
Trong lúc đám người kia nói chuyện, Mạc Ảnh Quân đã tranh thủ kiếm được một cái ghế ngồi xuống cầm quyển sách lên đọc.
Đợi mấy người chửi loạn xong mới phát hiện ra nhân vật chính đã ngồi nhàn nhã ở bên kia, một tay cầm quyển sách một tay cầm tách trà, điển hình một bộ dáng công tử như ngọc thanh nhã như lan.
Thiếu nữ đứng đầu vô cùng phẫn nộ, tiến lên trước đưa tay ra muốn hất đổ tách trà y đang cầm nhưng còn chưa chạm đến đã bị một lực khác mạnh mẽ hất ra.
Đám lâu nhâu còn lại trợn tròn mắt nhìn thiếu nữ bị hất bay ra ngoài, có chút run sợ nhìn Mạc Ảnh Quân.
Theo thông tin bọn họ điều tra được là tên này chỉ là một nhân loại tiểu bạch kiểm trong lâu đài được Vương yêu thích, ai ngờ được lại có sức mạnh như vậy.
Có vài tên hung hăng không chấp nhận được sự thật, giơ đủ loại vũ khí nhào về phía Mạc Ảnh Quân muốn tấn công hắn.
Đương nhiên không ngoại lệ, tất cả đều bị bật trở lại.
Một lớp màng mỏng trong suốt bao bọc lấy người Mạc Ảnh Quân, kín kẽ không chỗ hở.
Về phần nhân vật chính của vụ bạo loạn ----- Mạc Ảnh Quân, vẫn thản nhiên ngồi đọc sách uống trà, không hề hay biết đến những việc xảy ra xung quanh.
Nội tâm Mạc Ảnh Quân lúc này còn đang loạn nhảy, hắn không thể tin được, không ngờ cuốn sách cổ này lại lưu giữ thông tin về tam đại thần khí, dù rất ít nhưng còn hơn là không có.
Đợi đến khi thoát khỏi thế giới của bản thân, Mạc Ảnh Quân quay ra liền thấy một đống rác nằm đối diện, à không, là một đám người nằm chồng chất lên nhau, trông như một ngọn núi nhỏ.
Một giọng nói trẻ con nhưng có chút âm trầm vang lên.
"Đừng động vào người của bổn Vương."
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, sao nam chủ lại ở đây ?
Quan trọng hơn là, bóng ma luôn đè nặng lưng hắn biến mất rồi ?!
Nam chủ thật tốt, giúp đỡ hắn đuổi con ma vô hình này đi.