Anh và Bảo Vy quen nhau khi hai người lên năm đại học, trong một lần anh bị tai nạn may mà gặp Bảo Vy giúp đỡ nên hai người quen nhau.
Về sau anh mới biết hai người học cùng trường, cô ta thì học khoa thiết kế, còn anh học khoa quản trị doạh nghiệp.
Hai người dần dần cũng thân với nhau hơn, anh chính là Nam thần của trường đại học đó, lúc đó anh được rất nhiều người yêu thích.
Rồi một ngày bỗng cô ta nói thích anh sau đó theo đuổi anh mãnh liệt.
Lúc đó cô ta rất hồn nhiên, ngây thơ.
Bảo Vy rất kiên kì và cuối cùng cũng cưa đổ anh, thế là hai người trở thành người yêu.
Lúc đó anh cũng là vì thấy cô ta là một cô gái tốt bụng, hơn nữa ngày nào cũng đi theo anh tán tỉnh anh, anh cũng có chút rung động nên đã đồng ý.
Hai người họ yêu nhau cũng rất bình yên, anh cũng rất quan tâm cô ta, cũng vì cô ta trở thành bạn gái của Nam thần mà cũng khiến không ít cô gái khác ghen ghét tìm cách hãm hại.
Nhưng bạn gái của anh thì đâu dễ bị ức hiếp, cứ như ngôn tình vậy, cứ mỗi lần cô ta bị hại là anh liền có mặt giúp đỡ.
Chuyện tình của họ cũng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Họ cứ thế đến lúc cả hai ra trường, nhưng nếu cứ thế bình yên thì nói làm gì.
Gia đình anh đã sắp xếp cho anh sau khi học xong đại học sẽ đi du học để bồi dưỡng thêm.
Anh lúc đầu tất nhiên là không muốn đi rồi, vì anh không muốn xa cô bạn gái này.
Nhưng cuối cùng anh vẫn phải đi.
Tuy nhiên trước khi đi cả hai đã giao hẹn, cô ta sẽ chờ anh về.
Lúc Bảo Vy nói sẽ chờ anh, anh thật sự rất cảm động, không nghĩ cô lại đồng ý chờ anh, anh biết thanh xuân người con gái đâu có bao nhiêu thế mà cô ta đồng ý chờ anh, đúng là anh không nhìn lầm người, cô ấy thật sự rất yêu anh.
Vậy nên anh càng yêu thương cô ta nhiều hơn và quyết sẽ không phụ lòng cô ta.
Sau đó anh đi du học năm.
Hai năm đầu anh đều sẽ giành thời gian nghỉ về thăm gia đình và đặc biệt là Bảo Vy, cả hai đều vẫn rất vui vẻ, bình thường, mỗi ngày đều sẽ gọi cho nhau trước khi ngủ.
Nhưng hai năm cuối, anh cố gắng hoàn thành việc học để được về nước sớm hơn dự định.
Nên trong thời gian đó hai người ít liên lạc hơn.
Nhưng cũng không hẳn là do anh ít liên lạc mà anh cũng rất tranh thủ thời gian gọi điện thoại, chỉ là kì này cô ta rất ít nghe điện thoại của anh, có khi nghe cũng nói là bận.
Anh còn nghĩ cô ta giận dỗi anh kì này bỏ bê cô ấy nên anh cũng hay dỗ, anh không phát hiện ra sự bất thường này.
Anh đã rất nỗ lực để hoàn thành việc học sớm hơn dự định.
Cuối cùng không uổng công anh học ngày học đêm, cũng đã đến lúc anh nhận được chứng chỉ, anh mau chóng thu dọn đồ về nước để gặp cô ta.
Nhưng trước hôm lên máy bay thì cô ta lại nhắn cho anh một tin nhắn " Chúng ta chia tay đi ".
Anh rất bất ngờ, nhắn tin hỏi cô ta nhưng cô ta đã chặn anh, anh gọi điện cũng không được, anh rất lo lắng và đau lòng, thật sự lúc đó anh rất yêu Bảo Vy không muốn mất đi cô ấy.
Sau đó, không đợi được nữa anh liền mua vé máy bay về luôn trong ngày hôm đó.
Vừa xuống máy bay anh liền chạy đến nhà cô ta, nhưng lại không có ai, hỏi người hàng xóm kế bên thì họ kẻu cô ta ra nước ngoài rồi thì phải, họ cũng không biết gì thêm.
Lúc đó anh như phát điên vậy, điên cuồng tìm kiếm cô ta nhưng cũng không thấy.
Do cô ta cũng chẳng còn ai thân thích, bạn bè cũng không có nhiều nên anh chẳng thể hỏi được ai.
Anh không tìm thấy cô ta liền lao đầu vào rượu để quen đi sầu muộn.
Ba mẹ anh thấy con như thế thì cũng lo lắng, mẹ anh mới gặng hỏi:
- Dạo này con sao thế? Tỉnh táo lại xem, suốt ngày uống đến say mèm.
- Con không sao?
Anh lảo đảo đi về phòng.
Bỗng mẹ anh lên tiếng:
- Là vì cô gái kia sao?
- Mẹ biết cô ấy.
Nghe mẹ hỏi đến Bảo Vy anh liền quay lại, nghi ngờ hỏi, không lẽ chuyện cô ấy chia tay với anh có liên quan tới mẹ.
- Đúng vậy, mẹ có gặp cô ta một lần, con vì cô gái đó mà ra nỗng nỗi này thì chẳng đáng chút nào.
- Mẹ đã nói gì với cô ấy.
Anh bắt đầu tức giận, thì ra là vì mẹ Bảo Vy mới chia tay với anh, không phải anh đã làm theo ý ba mẹ đi du học rồi sao, sao họ còn muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của anh nữa, thật quá đáng.
- Mẹ chỉ nói những gì nên nói thôi, con không cần phải lớn tiếng với mẹ.
Cô ta không xứng với con, mẹ đã tìm được người phù hợp với con rồi.
- Sao mẹ lại làm thế.
Anh gằn lên nói.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con, rồi sau này con sẽ hiểu.
Thứ bảy tuần sau con sắp xếp thời gian đi cùng với mẹ gặp một người.
Sau chuyện ngày hôm đó anh càng dằn vặt đau khổ, tự trách, vẫn tìm kiếm cô ta, nhưng cũng không còn say bí tỉ tỉ nữa.
Anh vừa trách mình, trách mẹ vừa trách cô ta sao lại không nói cô anh biết mọi việc mà tự ý quyết định rời bỏ anh.
Họ đã đợi nhau năm, chỉ còn một chút nữa tại sao lại buông tay.
Rồi sau đó anh gặp được Gia Hân, cô chính là người mẹ đã chọn cho anh.
Lúc đầu anh vẫn kịch liệt phản đối nhưng sau cùng vẫn chấp nhận kết hôn cùng cô, anh đã không còn tin vào tình yêu nữa, yêu nhau năm mà nói chia tay là chia tay, anh cũng chẳng còn tin mình có thể yêu ai nữa.
Thế nên kết hôn với ai cũng chẳng khác gì nhau, anh cũng chẳng muốn quan tâm.
Một năm sau kết hôn, cuộc sống của anh và vợ tuy không được gọi là hạnh phúc nhưng cũng không quá tệ.
Chính lúc cuộc sống của anh đang bình yên thì cô ta trở về.
Khi nghe tin đó anh lại thấy trái tim mình có cái gì đó bóp chặt.
Anh luôn nhận định rằng anh vẫn còn yêu cô ta, trước nay chưa từng thay đổi, anh cũng tự trách năm đó anh đã bắt cô chờ anh tận năm nhưng mẹ anh lại khiến cô bỏ đi, anh luôn nghĩ cô ta đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi, lần này anh quyết định sẽ bù đắp cho cô ta.
Thế nên trước tiên điều anh làm là ly hôn với cô, anh không muốn cô ta hiểu lầm anh.
Anh không muốn cô ta bị tổn thương, nhưng anh lại làm tổn thương một cô gái khác, một cô gái đã hết lòng vì anh.
Anh luôn cho rằng cô ta là kẻ đáng thương.
Nhưng nguyên nhân năm đó lý do cô ta chia tay anh có phải là vì mẹ anh, hay còn một lý do nào khác mà anh chưa biết.
Trước mặt anh cô ta luôn là cô gái thánh thiện vậy còn sau lưng anh cô ta là người thế nào ngay cả anh cũng chẳng biết..