Hy vọng nhỏ nhoi đó bị hắn lạnh lùng vụt tắt đi như thế, cô cũng không còn trông mong gì thêm nữa.
Mạc Tử Đằng xem Mạc thị chính là ngôi nhà thứ hai của mình, ăn ngủ đều ở công ty. Hắn không biết tại sao mình không muốn về nhà, hay là đang muốn tránh mặt người ở trong ngôi nhà đó.
Kể từ khi Mộc Dao xuất hiện, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cố nhân.
Mạc Tử Đằng không rõ cảm giác của mình đối với Đặng Khả Nhi là gì. Là vợ chồng nhưng không hề yêu nhau, là bạn bè thì cũng không phải. Hắn chỉ biết rõ một điều, hắn không chán ghét cô mà xem cô như một đứa em gái của mình. Thứ cảm giác đó hoàn toàn không phải là yêu!
"Cộc cộc cộc"
Tiếng gõ cửa đánh tan suy nghĩ của hắn, ánh mắt vốn mông lung trong nháy mắt lại thâm trầm kiên định:"Mời vào!"
Sau câu nói của hắn, cánh cửa bật lớn, còn chưa kịp đóng thì người kia đã lao, hai tay mạnh mẽ như cột thép chống lên bàn làm việc của Mạc Tử Đằng, sợ hãi nói:"Mạc, cậu có thể không tin được đâu... Mình vừa gặp một người y đúc bác sĩ Mộc."
Khuôn mặt Nhiễu Hành Thiên lúc này như là vừa gặp quỷ!
"Có phải cô gái đó có nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt không?" Mạc Tử Đằng một chút cũng không bất ngờ, hỏi ngược lại hắn.
"Nốt ruồi lệ... A đúng đúng! Cô ấy có một nốt ruồi lệ như cậu nói đó. Mà mình chắc với cậu, cô ta mười phần giống Mộc Liễu Kỳ nha!" Mộc Dao trong miệng hắn miêu tả kia, Mạc Tử Đằng đã sớm biết rõ.
Nhiễu Hành Thiên thấy hắn không chút phản ứng, còn tưởng hắn trong lòng đang vui vẻ. Mạc Tử Đằng thản nhiên nói:"Cô ta là Mộc Dao."
"Phải phải phải, là Mộc.... Khoan, cậu biết cô ta à?"Nhiễu Hành Thiên kinh ngạc, thì ra tên này đã biết trước hắn nên mới bình tĩnh như vậy.
"Gặp qua."Nói ít hiểu nhiều, Mạc Tử Đằng tiếp tục bù đầu vào đống sổ sách.
"Vậy cậu dự tính làm sao?"Nhiễu Hành Thiên hỏi hắn, xuất hiện thêm một Mộc Dao y đúc cố nhân kia. Hắn không tin họ Mạc không lay động.
"Làm sao là làm sao?"Hắn hỏi ngược lại
"Khả Nhi... biết không?" Nhiễu Hành Thiên có chút lo lắng. Tuy là chuyện riêng của hắn và Đặng Khả Nhi, nhưng trên cương vị là anh em xương máu, cũng bất an thay cô.
"Mình đã nói sẽ cho Khả Nhi một cơ hội." Mạc Tử Đằng đối với câu trước của bạn mình hoàn toàn không có tính liên kết.
Nhiễu Hành Thiên không phải người ngu, nghe hắn nói như thế cũng khá hài lòng. Mạc Tử Đằng đã nói cho Đặng Khả Nhi một cơ hội, nhất định sẽ không phụ lòng của cô.
Nhất định như thế... Phải không?
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đặng Khả Nhi vừa làm xong bữa tối, vừa hay hắn trở về. Đối với việc hắn tránh mặt nhiều ngày, bỗng dưng lại xuất hiện cũng không khiến cô kinh hỉ, nét mặt điềm tĩnh không một tia cảm xúc.
"Anh có đói không, qua đây ăn cơm cùng đi?"
Mạc Tử Đằng nghe theo, nhanh chóng cùng cô an vị trên bàn ăn.
Không khí suốt bữa ăn luôn trầm mặc đến ngượng ngùng. Mạc Tử Đằng vừa ăn vừa quan sát biểu hiện trên nét mặt cô. Nhưng mà, Đặng Khả Nhi một chút cũng không nhìn đến hắn.
Đặng Khả Nhi lạnh lùng như thế hắn có chút không quen, một chút mất mát dâng lên từ đáy lòng.
"Khả Nhi, em giận anh à?" Hiếm khi thấy hắn nói như thế, thành công thu hút ánh mắt Đặng Khả Nhi.
"Tử Đằng ca, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện đi." Đặng Khả Nhi buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong một khắc, Mạc Tử Đằng thấy cô như vậy vô cùng tao nhã quý phái, vẻ đẹp thành thục khiến hắn không thể dời mắt.