Lúc cô trở về là đã gần nửa đêm.
Ôn Phỉ Quyền giúp cô mở cửa xe, ôn nhu vuốt tóc cô. Đặng Khả Nhi cảm thấy có chút không được tự nhiên với cử chỉ có vẻ thân mật này của hắn, khéo léo né tránh khiến tay hắn ngừng lại trên không trung.
"Cũng khuya rồi, anh về nghỉ ngơi sớm." Hướng hắn nở nụ cười, nhắc nhở hắn về sớm.
Ôn Phỉ Quyền thấy cô không muốn cùng hắn nói nữa, chỉ gật đầu dặn cô nghỉ ngơi thật tốt rồi lên xe quay trở về. Cô dõi theo hắn, đến khi chiếc xe biến mất hoàn toàn thì mới trở vào trong.
Vừa đặt chân bước vào, Đặng Khả Nhi giật mình khi bắt gặp Mạc Tử Đằng trên người chỉ quấn khăn tắm, thâm thúy nhìn cô. Đặng Khả Nhi nhìn hắn, hỏi:"Đã khuya rồi sao anh còn chưa ngủ?"
Mạc Tử Đằng không đáp, ra hiệu cho cô bước đến. Có chút không hiểu, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an, cô ngoan ngoãn đến gần liền bị hắn kéo xuống. Mất đà, cô ngã vào lòng hắn, thất thanh la "A" một tiếng.
Đặng Khả Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, dường như hôm nay hắn có điểm gì đó rất kì lạ. Mà kì lạ chỗ nào, cô chính là không biết:"Anh sao vậy?"
Hắn chậm rãi nâng tay vuốt mái tóc dài đen bóng của cô. Đặng Khả Nhi sở hữu mái tóc tự nhiên vô cùng đẹp, đen láy bóng mượt chưa từng dùng qua tạp chất. Hắn cứ như vậy lặp lại động tác tựa như đã được lập trình sẵn, sau đó cất giọng trầm trầm:"Mạc phu nhân của tôi, em vừa đi đâu trở về?"
Hắn nói nhẹ nhàng, tựa như đang nói về thời tiết. Chỉ là, ánh mắt hắn lại sâu thâm thẳm che giấu tia lãnh khốc khiến cho toàn thân cô không tự chủ run lên:"Em cùng một người bạn cũ đi dùng cơm."
Mạc Tử Đằng không nhìn cô nữa:"Sau đó thì sao?"
Cô nhìn hắn, dường như muốn biết được hắn đang nghĩ gì, hướng hắn nói:" Cùng nhau đi dạo phố đêm, rồi trở về."
A! Nữ nhân này lại thật vui vẻ cùng tên học trưởng gì đó tung tăng dạo phố, còn hắn như một người chồng bị ruồng bỏ, một mình chờ đợi cô trở về! Khuôn mặt tuấn mĩ âm u, vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng trắng nõn:" Em có biết mình là một thiếu nữ đã gả chồng, sao lại có thể cùng nam nhân xa lạ hẹn hò đây?"
Đặng Khả Nhi nghe xong lại phát hiện có chút vị chua, dở khóc dở cười hỏi hắn:" Anh là đang ghen sao?"
Mạc Tử Đằng đồng tử nhíu lại:" Tôi chỉ không muốn người ngoài nhìn vào mà đoán mò, tốt nhất em nên biết thân biết phận của mình." Hắn mà ghen vì nữ nhân này sao? Tuyệt không có khả năng!
Không biết nên vui hay buồn, hắn ta thật khó hiểu. Rõ ràng có thể đường đường chính chính cùng người phụ nữ khác tầm hoan tác nhạc nhưng lại ở đây nhắc nhở cô biết thân biết phận. Cô chỉ cùng Ôn Phỉ Quyền đi ăn một bữa cơm sau đó dạo quanh khu chợ đêm tại một thị trấn nhỏ mà thôi. Như thế nào mới là không quá phận đây? Ở nhà chờ đợi hắn về mỗi ngày, bất lực nhìn hắn âu yếm nữ nhân hay sao?