Nếu hỏi tôi có nhớ hay không thì…
Mình từng làm ra một thứ như vậy á?
Không, cũng không thể phủ định được. Hồi đó hoàng hậu đã rất ngứa mắt với khả năng thêu thùa ở mức rồng bay phượng múa của tôi. Đến mức bà ấy còn nói, “Ngươi chưa đâm vào tay lần nào cũng gọi là kì tích rồi.” Không biết thêu thì tôi vẫn làm nữ hoàng được chứ bộ!
Cơ mà, tôi từng tặng thú bông cho Điện hạ sao?
Trong khi tôi suy nghĩ, ông thần thở dài.
“Lẽ nào cô thật sự không nhớ gì sao?”
“Hoàn toàn không.”
“Có thể do cô lúc đó chỉ muốn vứt nó đi thôi.”
Nghĩa là sao?
Ông thần trả lời khi thấy tôi tỏ vẻ thắc mắc.
“Hình như lúc cô năm tuổi thì phải. Lúc đó cô bảo tên thái tử đem vứt nó đi.”
“Với Điện hạ? Tôi nói vậy á-!?”
Đối phương là đương kim thái tử đó. Một đứa con gái nhà công tước như tôi lại cứng đầu như vậy…
“…Có lẽ là vậy thật.”
“Chắc chắn có. Cô còn giận dỗi nữa. Dễ thương đúng không?”
…Tôi lại không thể phủ nhận việc đó được, chỉ đành cười cho qua.
Hiện tại, tôi là một người điềm tĩnh. Hồi nhỏ có lẽ tôi đã từng làm như vậy thật. Nếu vậy thì hình ảnh cô bé lớn tiếng, “Hãy vứt nó đi-!” cũng không lạ gì cả.
“…’Một người điềm tĩnh’? Cô á?”
“Chơi đọc suy nghĩ là ăn gian.”
“Tại tự dưng khớp hoàn cảnh quá.”
Lẽ nào ông ta nghĩ ổng nắm được điểm yếu của tôi à? Nếu vậy thì tôi cũng có trò chứ.
“…Biến thái.”
“T, ta không có nhìn cô lúc khỏa thân đâu đó nhé!”
Khuôn mặt ông thần liền đỏ như gấc. Đòi bẫy tôi sao? Còn sớm 100 năm nhé.
Thôi, phạt ổng vậy là được rồi.
Giờ quay lại vấn đề chính.
“Nhưng lí do là gì? Lẽ ra tôi đã vứt đi rồi chứ.”
“Cô hỏi ta rồi ta hỏi ai? Cô hỏi thẳng hắn ta luôn cũng được mà?”
Và ông thì tự dưng quay mặt đi.
…Tôi không thích đang nói mà tự dưng im lặng.
“Đừng có hở ra giận lẫy chỉ vì tôi nhớ lại chuyện cũ được không?”
“Ta không có giận. Ta chỉ nghĩ từ giờ không nên chiều hư cô thôi.”
“Ố là la. Từ khi nào mà vị thần lại tuyệt vời như vậy ha?”
“Ta từ đầu đã vậy rồi – ta là thần mà!”
…Mà, thường thì khi nói chuyện thân quen rồi, chúng ta thường hay quên những điều đó.
Cho dù hành động của ông ấy có thế nào thì ổng vẫn là một vị thần-
-Mà chờ đã, việc đó bây giờ không quan trọng.
Trước khi bàn chuyện đó thì còn chuyện đau đầu hơn ở đây này.
Tôi nghịch con thú bông.
“Tôi nên có vứt nó đi không?”
“Ta còn nghĩ cô nên trân trọng nó mới phải.”
“Ông vẫn còn giận à?”
Tuy nhiên, lần này ông thần có vẻ nghiêm túc.
“Nghĩ đến việc cô sẽ chết sau vài này nữa, cô định sẽ không để lại hình ảnh của bản thân ở lại nữa, đúng không? Mà, con người vẫn thường nói như vậy…”
“Tôi chỉ muốn bỏ lại quá khứ xấu hổ thôi.”
“Thôi, sao cũng được.”
Sau đó, ông thần đứng dậy và nói, “Đến lúc rồi.”
Hôm nay đến vậy thôi.
Tôi còn việc phải làm ở thực tại nữa.
“Cố gắng hết mình nhé.”
“Tất nhiên!”
Ánh sáng dần bao trùm lấy không gian bạch sắc.
Có tiếng ai đó đang gọi tôi-
“-Lelouche! Lelouche!”
Bao nhiêu lần rồi ha…?
-Còn lại 5 ngày.
“Lelouche! Lelouche!”
Khi tôi lờ mờ mở mắt ra, ánh sáng tràn vào từ cánh cửa lẽ ra vẫn còn đóng chặt.
Vị ‘Kim Sắc Thái Tử’ mang theo hào quang sáng lóa của ánh mặt trời.
“A, chào buổi sáng, Điện hạ Sazanjill.”
“Đây không phải là lúc cô nói điều đó!”
“Phư phư, tại lời chào cao hơn mâm cỗ mà.”
Điện hạ Sazanjill đỡ lưng tôi dậy. Tôi liền chỉnh trang lại ngoại hình và mở lời.
“Cảm ơn ngài đã hỗ trợ. Bây giờ là buổi nào rồi? Quá giờ kiểm tra chưa vậy?”
“Vẫn còn thời gian nên giờ phải đưa cô đi khám đã.”
“Điện hạ chớ lo. Tôi chưa chết được đâu.”
“Đùa kiểu gì thế hả…?!”
Tôi có đùa đâu.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và cố gắng di chuyển. Vì ngủ ở trên nền vừa lạnh lại vừa cứng nên cơ thể tôi giờ khá nhức. Mặc dù tôi lại ngủ rất ngon và tâm trí lúc này rất sảng khoái.
“Vậy tôi sẽ đi ngay đây. Lát nữa tôi sẽ tạ ơn Điện hạ sau.”
Học đến mức này mà không thể làm bài kiểm được thì vô nghĩa cả thôi.
Tôi định nhanh chóng rời đi nhưng cánh tay tôi bị kéo lại.
“C, chờ đã. Tại sao Lelouche lại có thứ này?”
Điện hạ chỉ vào cậu bạn thỏ bông đã đồng hành cùng tôi tối qua. Con thỏ bông xấu xí chẳng ăn nhập gì với hình tượng của một vị thái tử, ấy nhưng Điện hạ vẫn ôm chặt lấy nó.
Tôi đành phải nhìn lại phía sau.
“Ngài đã bỏ quên hôm đến thăm tôi. Xin lỗi vì đã không trả lại ngay. Vậy, ngài có thể vứt nó đi không?”
“Không thể! Đó là nỗ lực của Lelouche mà!”
“Nhưng nó chỉ là thứ bỏ đi-”
“Đó là thứ quý giá nhất với ta! Bất kể Lelouche có nói gì, ta cũng sẽ không vứt nó!”
…Ngài ấy lớn tiếng vì cái gì vậy chứ?
Người tạo ra thì nói đó chỉ là rác. Do đó nó lẽ ra chỉ nên là rác.
Tiếng chuông vừa lúc reo lên. Tôi không thể đứng ở đây tiếp được.
Tôi buộc vội mái tóc đã xõa ra cả đêm qua.
“Nếu ngài đã nói vậy thì hãy làm theo ý ngài. Tôi phải đi ngay đây.”
“C, cố hết sức nhé.”
Khóe miệng tôi cong lên.
“Tôi sẽ không làm mất mặt Điện hạ đâu.”