-Còn lại 11 ngày.
Gia tộc Elcage, một gia tộc đi lên từ quyền lực lại có danh tiếng không quá tốt đẹp. Một phần là vì thân mẫu của tôi là một người ngoại quốc. Thật ra chẳng ai quan tâm đến vấn đề ngoại giao cả. Cho nên đó không phải lí do cả hai không giao lưu với bên ngoài. Chỉ là tính họ như vậy thôi.
Và hiện tại, Nhà Elcage không có người kế vị chính thức. Cơ hội để đẩy Nhà tôi xuống đã có. Do đó, học sinh lớp “Un” bắt đầu gây áp lực lên tôi. Có lẽ họ đang điều tra về công việc của cha tôi, nhưng tôi không nghe bất kì thông tin nào về chuyện đó. Nhưng lúc này tôi không muốn làm gia đình phải lo. Cho nên, vì lợi ích trong tương lai, tôi phải cố làm thân được với mọi người.
Nhưng xui cái là ngày mai được nghỉ.
Rồi cuối tuần còn phải làm bài kiểm tra. Cho nên để tránh để lộ điểm yếu, tôi phải cố gắng hết mình.
“Cô muốn được thưởng gì không?”
“Vâng?”
“Cô đã cố gắng nhiều rồi. Ta muốn thưởng gì đó cho cô.”
Điện hạ Sazanjill (không mời mà đến) hỏi trong khi đang chấm bài của tôi.
“Ờ ha, ta nên tặng cô thứ gì đây?”
Điện hạ Zafield (không mời mà đến) nghiêng người vào từ phía bên kia. Mà Điện hạ Zazanjill ơi, tôi không quan tâm ngài trừng mắt nhìn em trai ngài đâu, nhưng đừng lôi tôi vào nha.
Sau đó, Lumiere (người duy nhất tôi mời) ở sau lưng tôi cố gắng hết sức để đọc bầu không khí. “…Mình có nên về không?”
“Không, cô không nên đâu.” Tôi mặc kệ hai người kia và đứng dậy.
Tôi đi đến mở tủ quần ảo của mình.
“Cô cứ chọn bộ cô thích, cái nào cũng được.”
“Fuehh?!”
Tôi muốn cốc nhẹ cô ấy một cái vì âm thanh kì lạ kia… Nhưng cũng không phải là không hiểu được.
Bên trong này đều là váy vóc của tôi. Cỡ khoảng mười bộ để mặc thường ngày…
…À, chắc cô ấy muốn mấy món tốt hơn chỗ này.
“Váy dạ hội thì chúng ta phải qua phòng khác. Đi xem luôn đi.”
“Không được, không được, không được! Mình không thể nhận món đồ tốt như vậy được! Mình đến đây để lấy vài bộ cũ thôi mà! Còn nữa, đây là một bộ đồng phục mà?!”
Như cô ấy nói, tôi có một bộ đồng phục cũ. Nói là cũ chứ tôi cũng chỉ mặc được một hai tháng thôi. Giờ tôi không muốn mặc nữa.
Mấy lần tôi nói chuyện với Lumiere, tôi thắc mắc không biết cổ có đồ dự phòng không. Từ lúc nhập học đến giờ, Lumiere đã sụt cân đáng kể. Cô ấy nói do bị áp lực từ việc bị bắt nạt. Tuy nhiên, khi bắt đầu dạy cho cô ấy, người Lumiere còn ốm hơn. Cho nên bây giờ đồng phục của cô ấy trở nên rộng ra. Thay vì mua hẳn một bộ mới, tôi bảo cô ấy lấy bộ cũ của tôi. Vì tôi cao hơn nên có lẽ bộ đồ sẽ hơi dài, nhưng không phải là vấn đề to tát.
Bộ đồng phục hiện tại của tôi đã bạc màu do việc tập luyện, thế mà bộ cũ hiện giờ vẫn khá đẹp. Mà tôi có mua bộ mới cũng mặc không được quá mười lần nữa. Đưa cho Lumiere sẽ có ý nghĩa hơn, vì cô ấy vẫn tiếp tục tận hưởng cuộc sống học đường.
Mấy bộ váy này có khi là thừa nếu muốn để làm kỉ vật ấy chứ.
Mà chẳng phải là rất có ích cho cô ấy khi tập khiêu vũ sao?
Vậy thì phải làm đàng hoàng mới được.
“Nhìn này, cô thấy sao? Cái này tôi thích lắm đó.”
Thật sự tôi cực kì ưng bộ này. Bộ váy vô cùng sang trọng với những đường thêu bằng chỉ vàng trên nền màu xanh đậm.
“Chắc là phải sửa lại kích cỡ đôi chút vì cũng được may từ lâu rồi, nhưng để mặc hằng ngày thì cũng ổn.”
“Cái đó!?”
Điện hạ Sazanjill đứng phắt dậy.
Có lẽ ngài ấy vẫn còn nhớ. Đây chính là bộ váy ngài ấy đã tặng tôi nhân ngày tôi ra mắt giới quý tộc.
Tôi tập trung vào chuyện với Lumiere.
“Tôi thật lòng muốn cô mặc nó, vì từ giờ tôi không thể mặc được nữa.”
Sau khi tôi dứt lời, Điện hạ Sazanjill lập tức chạy ra khỏi phòng. Có vẻ ngài ấy kéo tay Điện hạ Zafield đi cùng. “Không phải vậy đâu!” Điện hạ Zafield lẩm bẩm trong khi chạy theo sau anh mình. Chỉ có Lumiere không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng tôi sẽ không nói với cô ấy. Nếu để cô ấy biết, chắc chắn cô sẽ từ chối nhận bộ váy.
Tôi mỉm cười.
“Bộ váy này đẹp nhất là khi khiêu vũ. Nhớ giữ gìn cẩn thận.”
“Có vẻ cô muốn cố hết sức nhỉ…”
“Đó giờ tôi mới thấy biết ơn ông đến vậy luôn á!”
Ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn học hết mình.
Ở đây tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi thích. Chẳng phải rất tuyệt sao. Thế mà bình thường tôi chỉ nói chuyện mới ông Thần, hết. Thiết nghĩ, chẳng phải chỗ này có thể được dùng một cách ý nghĩa hơn sao? Nhưng với khoảng thời gian ít ỏi còn lại, tôi thấy hơi tiếc.
“Sao giờ ta cảm thấy mình đang bị xem như một tên ngốc vậy?”
“Tin không chuẩn, tui yêu ông mà.”
“Tin này rất đáng ngờ. Đúng như ta nghĩ, cô đang xem ta như trò hề.”
“Ư, đau quá. Người thương không tin mình rồi.”
Giả vờ khóc vậy chứ tôi cũng không rời mắt khỏi cuốn sách tham khảo.
Hừm… tôi không giỏi tính toán lắm.
Đủ điểm qua môn trong bài kiểm tra tới thì được, nhưng… Xem qua một số câu Điện hạ soạn cho, có vẻ sẽ có vài câu khó xơi. Để giải thì tôi có thể dùng một số công thức của năm ba, nhưng vẫn khá khó.
Tôi hướng mắt lên vị Thần đang rót trà. Cả hai đang ngồi đối diện với nhau.
“Thần này, ông học giỏi không?”
“Nếu là kết quả thì ta có thể cho cô biết. Nhưng quá trình và cách tư duy rất quan trọng phải không? Khi cô bỏ qua quá trình và ra thẳng kết quả, ta nghĩ sẽ còn khó hiểu hơn rất nhiều.”
“…Tức là ngay cả ngay cả thiên tài cũng không hiểu nổi nếu được dạy theo cách như vậy?”
“Ta không muốn khiến cô như một đứa ngốc, nhưng đại khái là vậy.”
Tôi đọc cuốn sách tham khảo lần nữa.
…Hỏng rồi.
Tôi có nên hỏi giáo viên không? Nhưng như vậy thì không ổn. Lỡ đâu sau khi tôi hỏi, giáo viên sẽ đổi câu hỏi khó hơn thì sao? Nếu giáo viên sẽ báo lại với cha tôi thì sao? Cha tôi mà biết tôi phải kiểm tra bổ túc thì…
Trong lúc tôi mãi lạc trôi, vị Thần lên tiếng.
“Sao cô không hỏi thái tử? Cách dạy của hắn ta rất dễ hiểu mà?”
Điện hạ Sazanjill rất giỏi. Nhưng cái giỏi của ngài ấy không chỉ từ những điều có sẵn. Lí do Điện hạ giảng bài dễ hiểu vì ngài đã nỗ lực rất nhiều. Nỗ lực cũng là một tài năng. Hơn nữa, tôi nghĩ đó là tài năng quan trọng nhất của một người.
Nhưng… đó cũng là lí do tôi từ chối đề nghị của vị Thần.
Tôi đã trao món quà mà ngài ấy đã tặng tôi với rất nhiều tình yêu cho một người con gái khác.
“Có lẽ hiện giờ, ngài ấy chẳng còn quan tâm đến tôi nữa.”
“Cô có muốn cược không?”
“Ể?”
Vị Thần nói trong khi nâng ly trà lên.
“Ta cược ngày mai, hai anh em hoàng tử vẫn đợi cô với cả núi ghi chép bài học. Cô sẽ thua thứ gì nếu ta thắng?”
“Hừm, tôi sẽ liếm chân ông?”
“Ai mượn cô làm đến đó?!”
Làm gì có cách để tôi thắng được ông ấy.
Do đó, tôi chỉ lặng lẽ nhìn vào quyển sách tham khảo thôi.