-Còn lại 20 ngày.
“Ngày mai cô sẽ bắt đầu đi học lại à?”
“Tất nhiên!”
Tôi đã hết bệnh rồi. Giờ tôi còn thấy oải trong người vì ngủ nhiều quá này.
Tôi mà nghỉ tiếp nữa thì không hay lắm.
Nghe vậy, vị thần liền nhíu mày.
“…Thôi gặp họ luôn không được sao?”
“A ra, ông định độc chiếm tôi đấy à?”
Trong lúc đang nâng ly trà đặc biệt đã mang theo, tôi cong môi cười với ông thần. Thấy vậy, ông mạnh tay đặt ly trà xuống. Ây da… Nước trà đổ ra bàn mất rồi. Tất nhiên ở đây không có cô hầu nào cả. Trong khi tôi nghĩ sẽ mang khăn tay theo vào lần tới, tôi để ý người ông ấy đang run lên.
“Sao vậy? Ông cũng bị bệnh rồi à?”
“Không, thần không thể bị bệnh được. Cô không phải lo.”
“Phải ha. Ông lúc nào cũng khỏe mạnh. Ghen tị ghê!”
Ơ kìa.
Trái lại với tôi hầu như cười suốt cuộc trò chuyện, vị thần chỉ thở dài thườn thượt. Ông ấy thật sự rất đẹp, cứ như bước ra từ tranh vẽ. Nhưng tôi còn muốn nhìn thấy những điều khác ở ông. Nhắc mới nhớ, số lần tôi thấy ông ấy cười chắc đếm được trên một bàn tay.
Hừm… Làm sao để chọc ổng cười giờ?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, vị thần rót thêm trà và uống hết trong một ngụm.
“Cô không hiểu à! Chẳng phải ta nói rồi sao! Cô cứ chạy lông nhông như thế thì đến ta cũng không biết chuyện gì tới đâu! Cô bị sao vậy? Sao lại có cái quyết định hủy hôn ước? Cô còn chẳng ngó ngàng gì tên Nhị hoàng tử kia mà! Rốt cuộc là cô muốn làm gì? Cô đang muốn làm cái gì thế hả?!”
“Tôi vẫn chưa quyết định.”
Như ông ấy, tôi cũng uống hết trà của mình trong một lần, sau đó khẽ mỉm cười.
“Mọi thứ đều là chuẩn bị cho sự ra đi đẹp đẽ của tôi.”
-Còn lại 19 ngày.
Cuộc sống quả là không thể lường trước được.
“-Lelouche Elcage! Hãy kết hôn với ta!”
Chứ đố ai lường trước được Đệ nhất hoàng tử Sazanjill sẽ “chào hỏi” tôi như thế này vào đầu tuần đó. Tôi cũng vậy nốt.
Điện hạ tất nhiên đang mặc đồng phục. Còn bó hoa hồng đỏ trên tay của ngài thì không phải. Không hổ danh là Hoàng tử vàng. Cả dáng quỳ của Điện hạ cũng thật uy nghiêm làm tất cả mọi người dường như bị hút vào đó.
Nhưng khuôn mặt ngài ấy vẫn còn một số vết đen. Đã hơn một tuần rồi vẫn chưa lành, chắc lần đó cũng đau lắm.
Những trước hết, tôi đang ở học viện và đang ở ngay giữ đường chính, chỉ cách cổng trường có vài bước chân. Hơn nữa tiết chủ nhiệm sẽ sớm bắt đầu. Trong khi đó Điện hạ lại đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người cả trong và ngoài học viện. Nhưng dù gì đi nữa thì làm gì có ai lựa lúc này để cầu hôn chứ.
-Thôi không nghĩ thêm nữa.
Khi tôi bước qua ngài ấy, một cô gái đứng sau đó đang đợi tôi.
Thay vì cười ha hả khi thấy việc kia thì cô lại nhún gối chào và nở một điệu cười hoàn hảo.
Tôi cũng chào lại, không quên nỏ nụ cười với cô tiểu thư dễ thương với mái tóc suôn mượt màu san hô.
“Chào buổi sáng Lumiere. Hôm nay trời khá đẹp nhỉ.”
“Chảo buổi sáng, Tiểu thư Lelouche. Thật tốt khi thấy tiểu thư vẫn khỏe mạnh.”
“Cảm ơn vì đã thăm hỏi. Chúng ta đến lớp chứ?”
Trước lời mời với giọng điệu có phần khiêm tốn của tôi, đôi mắt cô ấy mở to trong một thoáng.
Nhìn chung thì động tác đã ổn. So với tôi, một học sinh thuộc lớp “Un” thì không quá kém cạnh. Lời khen của tôi hẳn đã tác động đến cô ấy để tướng đi dáng đứng trở nên xuất sắc như hôm nay.
…Nụ cười đó-
Chắc chắn nụ cười đó sẽ mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người trong tương lai.
“Tiểu thư nói thật sao! Cảm ơn đã đồng hành với tôi!”
“Phư phư, cô tiểu thư cường điệu này.”
Tôi đặt tay lên vai Lumiere. Cô ấy đang cách tôi nửa bước phía sau.
“-Lelouche ơi?”
Tôi để ngoài tai tiếng ai đó gọi tên tôi.
Với tôi thế này là thỏa mãn. Giờ tôi đã có thể đi học cùng với bạn rồi!
Tối hôm đó.
“Vậy ra cô thích người cùng giới tính!”
“Tôi không có tư tưởng kì thị. Nhưng về vấn đề đó thì tôi vẫn thích trai thẳng nhé.”
Hôm nay thì tôi mang theo loại trà thảo dược với hương vị có phần phức tạp hơn. Tôi chủ ý chọn trà có công dụng thư giãn.
Nhưng… ông thần đó lại không thư giãn được.
“Nếu vậy, lí do gì cô từ chối cả hai hoàng tử và làm bạn với một cô gái quý tộc?”
“Ơ. Thì trong lúc tôi vắng mặt, cô ấy đã học tập chăm chỉ và đã cho tôi thấy một hình tượng tốt hơn rồi. Vậy có lạ gì khi tôi đối xử với cô ấy tốt hơn chứ?”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng… từ giờ cô có dự định gì? Và còn cặp anh em kia nữa?”
“Ông chỉ cần đọc suy nghĩ của tôi là biết rõ rồi mà.”
Tôi nháy mắt để chọc ông thần.
“Cô nói không thích việc đó mà…”
“Tất nhiên. Do đó hãy từ từ xem đến đoạn kết nhé.”
Sau khi cười hơi nhiều, tôi nhấp một ít trà thảo mộc và hỏi.
“Cơ mà, không biết ông có đúng là giới tính nam không?”
“Cô có ý kiến gì sao?’
“Để cho chắc ăn, tôi nên thoát y cho ông để kiểm tra bên trong xem.”
“Đừng có mà làm thế! Tệ cũng vừa phải thôi!”
Tôi bật cười khi thấy ông thần lúng túng la lên. Không biết phần nào của ông ấy nam tính đây.
…A, thoải mái thật.
Có lẽ nhờ trà thảo mộc tôi đã mang theo, trong lồng ngực tôi giờ cảm thấy thật nhẹ nhàng.