Tuy nhiên, đuôi tóc của tôi bất thình lình bị nắm lại.
“Chờ đã Lelouche.”
Tôi đã rời khỏi dinh thự và đang ở trong sân đứng chờ xe ngựa của tôi đến đón.
Một người bạn cùng lớp trông giống vị hoàng tử ăn thử món bánh cay hồi nãy đến bắt lấy tay tôi.
“Có chuyện gì vậy, thưa Điện hạ Zafield?”
“…Không biết cô nghĩ thế nào, nhưng ở một mình chốn này không phải rất nguy hiểm sao?”
“Ổn mà. Có lính canh ở đây.”
Mặc dù đang là ban đêm, nhưng vẫn có sao và đèn từ dinh thự làm nguồn sáng. Tới chỗ đài phun nước vẫn còn nhìn được khá rõ. Không biết là có bao nhiêu, nhưng chắc chắn là có hiệp sĩ ở đây.
Không cần phải nói, hôm nay không phải là ngày tôi đăng xuất khỏi thế giới. Thành ra tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Điện hạ Zafield lại không buông tay.
Tôi miễng cưỡng nâng khóe miệng.
“Thưa Điện hạ, ngài có thấy màn thể hiện của tôi vữa nãy không? Tôi đã xuất sắc bảo vệ Lumiere. Tất cả cũng nhờ ngài đã hướng dẫn cho tôi đó!”
“…Vậy, ý cô là giờ cô muốn ngưng luyện tập vì những nổ lực đã được đền đáp rồi?”
“Tôi vẫn muốn được ngài chỉ dẫn thêm ít lâu nữa.”
Khi tôi cúi đầu, Điện hạ cuối cùng cũng buông tay tôi. Thay vào đó, ngài lại ôm đầu mình.
“Xin lỗi vì đã bác bỏ, nhưng cô có nhất thiết phải đi xa đến thế để bảo vệ cho anh trai ta không?”
“Tôi xin phép không trả lời.”
Mặc dù tôi học kiếm thuật là vì điều đó không còn cần thiết nữa.
Kể từ khi tôi nghe vị thần nói về tương lai của mình, tôi đã hành động có phần liều lĩnh. Nếu không nhận thức được khoảng thời gian đang ít dần của mình, có lẽ tôi đã không cải trang như ngày hôm nay. Nhưng rốt cuộc tôi cũng chỉ làm ô danh cái tên của gia tộc.
Dù gì đi nữa, nếu tin đồn về sự việc trong buổi tối hôm nay được lan rộng ra, sự điên rồ của bá tước Remel và con trai ông ấy, cùng với thái tử cũng theo đó mà lan rộng.
Tôi chỉ còn cách cầu cho bá tước và những người khác sẽ yếm chuyện này lại.
Tôi thấy có lỗi với Horus quá.
Mình có nên gửi cậu ấy danh sách những quý cô sáng giá không nhỉ?
Mà, để chuyện đó qua bên, Điện ạ đang liếc nhìn tôi đây. Nhưng khi nghịch chiếc áo khoác của mình, trông ngài ấy dường như có điều gì đó suy tư.
Gì vậy?
Cho đến lúc xe ngựa tới đón thì tôi được tự do. Nên là mình sẽ hỏi ngài ấy.
“Điện hạ định làm gì vậy?”
“…Nếu cô mặc váy thì ta sẽ đưa áo khoác của mình cho cô mà không nghĩ gì hết. Nhưng giờ ta không biết nên làm gì khi cô đang mặc như thế.”
…À, có lẽ ngài ấy thấy đồ của tôi bị ướt.
Ừ thì chắc chắn là có hơi lạnh rồi – nhưng chỉ ở phần bị ướt thôi. Như tôi nghĩ, chỉ có áo khoác ngoài là bị ướt thôi.
Do đó, tôi mỉm cười.
“Tôi không quan tâm đâu ạ.”
Điện hạ thở dài, chỉ tay vào băng ghế gần đó. Tôi không thể từ chối ngài ấy nên tôi ngồi xuống.
“Xin phép.”
Khi tôi vừa hạ người mình xuống, Điện hạ lại thở dài.
Do đó, tôi đề nghị với ngài ấy.
“Nếu ngài thấy rảnh thì chúng ta tập ở đây luôn chứ?”
“…Cô bị ngốc à?”
“Đừng nói tôi vậy với vẻ mặt nghiêm túc ạ. Có hơi đau đấy.”
Chỗ này là nhà của người khác, thế nên tôi không nghiêm túc về chuyện đó rồi. Tôi nghĩ ánh mắt cún con có thể hạ gục ngài ấy…
-Uôi, nhìn đây này…
Khi tôi giả khóc, Điện hạ liền thở dài ba lần.
…Có hơi quê đấy ạ?
Chúng tôi trò chuyện với nhau, vừa lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm.
“Không đến chào hỏi anh trai ngài cũng được sao?”
“…Ta không đến để gặp anh ấy.”
“Vậy còn chúc mừng Horus? Ngài phớt lờ vậy thì tội nghiệp lắm. Dù gì cậu ấy cũng là người chủ trì bữa tiệc này kia mà.”
Tôi thấy có lỗi vì là nguyên nhân của sự ồn ào, nhưng tôi cũng sẽ làm gì đó sau.
Sau đó, Điện hạ tiếp lời.
“Ta cũng muốn gặp Lelouche.”
“Ây da, tôi khá nổi tiếng ha.”
Đáp lại lời nói nghiêm túc ấy, tôi thốt ra một câu đùa thường thấy.
Nhưng Điện hạ chẳng lấy làm hứng thú.
“Ta yêu Lelouche.”
…Ngài ấy cũng nói lời đó vào hôm trước.
Nhưng tôi vẫn là hôn thê của anh trai ngài ấy, Điện hạ Sazajill. Do đó, tôi giả vờ như không nghe và cũng không nhìn nhận thèo cách của ngài ấy.
Dù vậy, Điện hạ lại nắm lấy vai tôi và ép tôi nhìn thẳng vào ngài ấy.
“Ta nghiêm túc đó. Ta vẫn luôn yêu Lelouche.”
Điện hạ trông như sắp bật khóc.
“Nên là Lelouche, cưới ta nhé? Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa… ta cũng sẽ làm tất cả mọi thứ.”
“Ngài giỡn à.”
Tôi khịt mũi trước lời cầu hôn của ngài ấy. Và có vẻ phản ứng của tôi đã làm ngài ấy tức giận.
“Như đã nói, ta rất nghiêm túc! Giờ hãy nói chuyện anh trai ta trăng hoa với cha ta đi! Sau đó… ta có thể sẽ được quyền thừa kế ngai vàng. Nếu chuyện đó diễn ra, cô cũng không phải từ bỏ vị trí thái tử phi!”
“Ngài đùa khá vui đấy… Vậy, để tôi hỏi điều này. Nếu nội chiến diễn ra thì sao?”
Trong lúc lúc tôi vừa cười vừa đưa ra câu hỏi đó, Điện hạ chìm vào im lặng. Thoạt nhìn, không có ai ở gần đây cả. Xnug quanh chỉ có âm thanh từ đài phun nước thôi, nhưng trong trường hợp xấu thì những lời nói đáng ngờ đó không thể nào chấp nhận được.
-Bỗng dưng tôi nhớ lại lời khuyên của vị thần.
-Bên cạnh những nguyên tắc, tôi cũng nên chiều chuộng bản thân mình chăng?
Vấn đề đó chỉ khi nói với Quốc vương thôi.
Dù vậy, tôi cũng muốn thả lỏng mình với tư cách là “bạn bè” hoặc “anh rể” …
Mà, có thêm một cơ hội để bắt đầu mối quan hệ mới chỉ trong ba mươi ngày là không thể.
Chấp nhận lời đề nghị của ngài ấy xem chừng cũng không tệ.
Một thứ gì đó mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây. Cảm giác ngọt ngào mà những cô gái bình thường đều trải qua.
Cho dù tôi có quyết định tiến tới, cuối cùng cũng không ai trách tôi được cả…
…Nhưng mà, tôi-
“-Điện hạ Zafield.”
Đối diện với Điện hạ, đối diện với Lumiere.
-Và cũng với người mà tôi đã thân quen-
-Tôi muốn sống cho thật đẹp, đẹp không tì vết cho đến ngày cuối cùng.
“Ngài có nhận ra nét chữ này không?”
Tôi lấy ra lá thư đe dọa Lumiere. Chữ trong đó rất cứng, có thể là của một người đàn ông. Vì dù gì, họ cũng không luyện tập chữ viết như phụ nữ vì tính cách rắn rỏi của họ.
Điện hạ nhíu mắt lại một lúc sau đó khẽ lắc đầu.
“…Ta không có manh mối.”
“Vậy, một điều nữa – chuyện gì đã xảy ra với tôi lúc ở cầu thang vào bảy mươi hai ngày trước?”
“Ngày giờ cụ thể đó.”
Đúng vậy. Bởi vì tôi đã đếm từng ngày, từng buổi sáng, buổi tối và cả trước khi đi ngủ.
Tuy nhiên, Điện hạ chỉ lắc đầu.
“Xin lỗi, nhưng ta không nhớ.”
“Vậy à.”
Khi tôi cúi mặt xuống, tôi nghe thấy giọng của người quản gia gọi “Tiểu thư Elcage”
Xe ngựa của tôi đã đến rồi. Tôi đứng dậy và mỉm cười duyên dáng.
“Vậy, tôi xin phép đi trước… hẹn gặp ngài vào giờ nghỉ trưa ngày mai để cùng luyện tập.”