—Còn lại 31 ngày.
Những ngày nghỉ vui vẻ liên tiếp ngày mai là bắt đầu rồi!
Trong 4 ngày 3 đêm, tôi đã chuẩn bị để ở lại nhà nam tước Alban. Để chuẩn bị cho việc dạy cho một ai đó từ lúc cô ta thức dậy cho đến giờ đi ngủ, tôi đã ngừng những tiết dạy sau giờ học. Để cô ấy không bị chán, tôi còn giới thiệu hẳn 5 quyển sách.
Mà, gần đây, Lumiere cũng bớt bị ghét hơn rồi. Tôi liên tục nghe những câu như “Lumiere giờ đẹp hơn nhiều luôn” từ mọi người xung quanh. Tôi còn nghe đâu Sazanjill còn trực tiếp khen cổ nữa. Điểm số cũng tiến bộ vượt xa so với trước. Những thay đổi đó có lẽ gắn liền với mong ước của cô ấy.
Cũng mừng-
-Cứ đà này, cho dù sau này mình không còn nữa, mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi, đúng không?
Hôm nay, lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, tôi không có kế hoạch gì sau giờ học. Tôi không được luyện tập kiếm thuật trong 3 ngày tới, và vừa lúc tôi định về nhà vì nghĩ là tôi sẽ tự học một chút.
“Tiểu thư Lelouche.”
Lâu lắm rồi mới có người gọi tôi như thế.
Tôi có hơi ngạc nhiên.
Dù có hơi miễn cưỡng để nói, nhưng quả thật sự tồn tại của tôi gần đây đã nhạt nhòa đi dần. Người tôi giờ không chỉ dính đầy bùn đất, mà đồng phục còn rách bươm. Như đã đoán, mọi người bắt đầu nghĩ là tôi đang bị lạm dụng. Giờ tôi lại lo không biết có phải dính tới một cuộc “tám chuyện” không cần thiết nữa không đây.
“Tôi có nghe tin đồn.”
Người đang nói với tôi là Nữ công tước Lala Fable và Nữ bá tước Media Remel. Hai người không phải là chị em mà là bạn thân. Nhưng cả hai đều buộc tóc bằng hai sợi ruy băng giống nhau và kiểu tóc cũng giống nốt.
“Có phải cô sẽ dành kì nghỉ này với đứa con gái của nhà nam tước không? Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như cô ta ở lớp “Trois” nhỉ?”
“Cô ta dạo này còn có quan hệ tốt với Hoàng tử Sazanjill, đúng không?”
Ít nhất cũng nhớ tên đi chứ, nhớ lớp thôi vậy.
Và hai người làm kiểu gì mà không biết chuyện đó thế?
Tôi nheo mắt lại. Dù gì tôi cũng chẳng quan tâm mà nói rõ chuyện đó. Do đó, tôi đáp lại bằng một nụ cười.
“Chuyện đó, đúng thật là vậy. Tôi rất nóng lòng được ở lại chỗ cô ấy. Như thế thì tình bạn giữa chúng tôi như hai người con gái sẽ gắn kết hơn trong những ngày nghỉ sắp tới.”
Sau đó, Lala thì thầm “Ừm, xin thứ lỗi…”
Tôi đành phải lắng nghe.
“…Chúng ta làm chung được không?”
Sao cơ?
Khi tôi nhìn thẳng vào họ, đôi môi thắm son giật lên.
“…Cô làm một mình, chẳng phải sẽ rất cực sao? Những ngày nghỉ sắp tới, chúng tôi có thể giúp cô chuẩn bị hoa cho cô ấy không? Gần đây tôi có bắt mối với một thương nhân. Tôi có nghe loại hoa cúc trắng rất được ưa chuộng ở phương Đông. Nó còn được chọn làm biểu tượng cho sự kết thúc của cuộc đời nữa!”
“Không phải rất tuyệt sao?! Tôi tự hỏi đứa học sinh lớp “Trois” đó có biết những kiến thức này không? Và tôi có nên gửi cho cô ta một quyển sách về hoa không?”
À, ra vậy.
Hai người đó thật sự rất hào hứng, tới mức muốn bung lụa luôn rồi.
…Ngớ ngẩn.
Điều tệ hơn là họ không dùng những từ mang nghĩa tiêu cực như “bắt nạt” hay “quấy rối”.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tôi, thái tử phi tương lai sẽ mắc nợ họ một lần.
Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bị đổ lỗi à? Sau cùng thì họ chỉ lên kế hoạch để áp đặt mọi thứ lên tôi thôi.
Nghe tiện quả nhỉ.
Nhưng đáng tiếc.
Tôi không phải là kiểu người sẽ dùng một món đồ nào đó mà không biết lúc nào nó sẽ hỏng. Tôi sắp đi đến cuối con đường của mình rồi – nên một mình tôi là đủ.
“Xin thứ lỗi, tôi đang có việc gấp. Xin phép.”
Dù váy tôi có nhăn hơn họ, tôi vẫn “chào” một cách hoàn hảo.
…Cơ mà tôi vừa nghe một chuyện thú vị . Một loài hoa tượng trưng cho điểm kết thúc của cuộc đời à?
Có lẽ tôi cũng nên nghĩ đến lúc ấy, và-
“-Tin đồn, hửm?”
Gần đây tôi còn chẳng quan tâm gì đến tin đồn nữa. Bữa nay không có kế hoạch gì, vừa hay có thời gian để đi tìm hiểu.
◇◇◇
“Thế, kết quả điều tra sao rồi?”
Sau khi điều tra, tối có cảm giác như muốn báo cáo lại với ai đó.
Thế là ông thần lại hợp lí để làm phiền.
“Ừ thì, tiếp nhận chuyện này làm tôi thấy đau dạ dày quá.”
Nếu phải liệt kê thì sẽ có tầm này:
. Tôi đốt tập sách của Lumiere.
. Tôi chỉ sai phạm vi bài kiểm tra cho Lumiere.
. Tôi bỏ côn trùng vào bữa trưa của Lumiere.
. Tôi dùng sách đánh vào đầu Lumiere.
. Tôi ngày nào cũng chọc phá Lumiere đến khi cô ấy khóc.
. Tôi ngó lơ lời chào của Lumiere…
Chỗ đó chỉ là mấy hình thức quấy rối cỏn con thôi. Hơn nữa đó cũng là lễ nghi của hoàng gia khi chỉ nói chuyện nếu đó là người có địa vị cao. Rất ít người trong trường để ý đến điều đó. Mà hơn nữa, tôi khá ấn tượng với kế hoạch này – Một vài chỗ tưởng như đã thật sự diễn ra.
Tôi buông ra một tiếng thở dài.
“Mệt cái mình… Tôi còn nghe là vì quá tức giận nên tôi đã lên kế hoạch để ám sát Lumiere. Mọi người còn truyền tai nhau là hôm trước tôi đã bỏ độc vào bữa trưa của Lumiere nên cô ấy mới phải chạy vào nhà vệ sinh vào giữa giờ học.”
“…Vậy ta hỏi cô thế này, cô nhớ mình từng làm những chuyện đó không?”
“Tất nhiên là tôi không làm rồi. Giờ nghỉ trưa nào tôi chẳng phải luyện kiếm với Điện hạ Zafield.”
Mặt khác, buổi sáng thì tôi bị Điện hạ Sazanjill chặn đường, còn sau giờ học lại đi với Lumiere. Chẳng những không có thời gian cho những chuyện tầm phào đó mà tôi còn có chứng cứ ngoại phạm vững chắc.
Với biểu cảm không đổi, vị thần tiếp tục.
“Còn sức khỏe Lumiere?”
“Tôi nghĩ chắc là do tiêu hóa không khỏe thôi. Sau khi tống hết ra ngoài chắc cũng tốt hơn rồi.”
“…Sao cô biết được?”
“Vì tôi còn nhớ lúc gặp cô ấy vào bữa trước. Bụng dưới có nhỏ hơn đôi chút.”
“Cô có hơi thô lỗ đó.”
Bất lịch sự chưa kìa.
Việc quản lí hình thể của Lumiere cũng nằm trong chương trình giáo dục đó. Với tôi thì có hơi phiền.
Khi tôi quay mặt đi, vị thần nói “Cô thích việc đó mà, không phải sao?”
Tôi giả vờ nhưng không nghe thấy, giống ông ta mấy hôm trước vậy.
Vị thần nhún vai, hỏi tiếp.
“Nhưng tại sao họ lại làm vậy? Đâu có ai nhìn thấy chứ?”
“Nhưng chứng cứ vẫn sẽ ở đó thôi.”
“Chứng cứ?”
Việc đem được thứ này vào hay không là một ván cược. Nhưng hóa ra chỉ cần để nó ở gần bên người là có thể đem vào giấc mơ. Nếu vậy, bữa sau tôi sẽ mang theo một bộ ấm trà lúc ngủ. Nói chuyện mà không có trà chén gì thì cũng chán.
Trong lúc suy nghĩ về điều đó, tôi đưa ông ấy một lá thư đính kèm một bông hoa. Những nét chữ xem chừng được viết bởi một tiểu thư, nội dung như sau-
“-Một mối quan hệ thân thiện, cũng chẳng cần giải thích gì nhiều.”
Cuối cùng là tên và họ viết tắt của tôi được để vào.
Vị thần nhìn qua nhìn lại giữa tôi và lá thư và nói.
“Chữ viết tay của cô à?”
“Sai bét. Luyên thuyên những chuyện vô ích như thế không phải sở thích của tôi.”
Sau này tôi sẽ phải viết một số lượng không ít thư có đóng dấu của hoàng gia, do đó tôi phải tập trung vào chữ viết của mình. Tôi đã tu luyện đến cảnh giới nhắm mắt mà chữ vẫn ngay hàng thẳng lối như trong sách giáo khoa.
Nhưng dù là như thế.
“…Miễn là bối cảnh “một người phụ nữ ghen tuông vì hôn phu của cô ta bị cướp đi mất” vẫn còn, chừng này chứng cứ vẫn đủ để buộc tội tôi.”
“Mặc dù sự thật là cô đang dạy cho con mèo vụng trộm ấy mặc cho khả năng cô sẽ mất hôn phu của mình vào tay nó.”
“Ara! Ông nói được câu chí lí thật!”
Tôi khen ông ấy làm ổng có hơi ngập ngừng. “Cuối cùng ta cũng được đối xử như một vị thần rồi à?”
Sau cùng thì, chuyện này nói ra cũng không thể trách được, đúng không?
“Nói thật thì, ông – không giống một vị thần lắm.”
“Thế bất nào?! Ta xuất hiện ở trong giấc mơ cô thế này vẫn chưa đủ uy tín sao?!”
“thì việc đó là việc đó. Nhưng nếu ông là một vị thần thì ông đã thừa biết kết quả của cuộc điều tra rồi chứ?”
Vì ông ấy là người biết được vận mệnh của tôi mà.
Vị thần lại do dự.
“…Ta chỉ nghĩ là cô muốn ta hỏi thôi.”
“Tôi không nhớ đã từng nhờ ông việc đó?”
“Nhưng lúc đó cô nói “Ông biết không, có chuyện thú vị lắm luôn á?!” với đôi mắt sáng trưng lên. Ta không hỏi lại thành bất lịch sự à?!”
“Ara, ông bắt chước giọng tôi đỉnh ghê!”
“Nghe ta nói một lần đi!”
Hì hì, thì ý là – như vậy xấu hổ lắm, không phải sao?
Tôi nói nhiều đến vậy à?
Đúng thật là hôm nay tôi rất vui vì được nói chuyện với ông ấy nhiều vậy. Đặc biệt là mấy hôm trước chúng tôi “chiến tranh” với nhau… Dù vậy, tôi vẫn nhớ những lần cãi nhau đó.
Nhưng, tôi không nên nói với ông ấy đâu, ít nhất là chưa. Tôi khẽ cười, nụ cười với rất nhiều hàm ý, còn vị thần chỉ thở dài. Lúc này, tôi rất vui vì được trò chuyện cùng ông ấy.
Vị thần liền đổi chủ đề.
“-Giờ ta hỏi thật này.”
“Hỏi gì?”
“Làm cách nào mà cô có thể biết được mọi thứ chỉ với ít thời gian sau giờ học như thế?”
“Đó là chuyện của một quý cô.”
Tối nay tôi lại cười nhiều rồi.