Từ giờ các bạn sẽ được tìm hiểu sâu hơn về Lumiere và ít chap nữa sẽ là Sazanjill. Mong các bạn sẽ có những cái nhìn tích cực và bình tĩnh khi đọc những chap này.
_________________________
◇
Lumiere Alban ◇
Tôi, Lumiere Alban, cực kì ghét học.
Cha tôi là một trợ lí giảng viên ở lớp học thuật, nên tôi cũng được trông đợi là sẽ có chút thông thái cũng như trí tuệ. Tôi thấy khá sảng khoái khi đọc quyển lịch sử về hội họa của cha tôi.
“Lumiere là con gái mà, không cần phải cố gắng quá đâu.”
“Nhìn nè, Lumiere rất giỏi may vá đó. Mình tin là cậu sẽ làm một cô dâu tuyệt vời luôn.”
Mỗi khi nghe thấy những lời ấy, tôi lại thấy thương cho chính mình.
Tôi không muốn giời thiệu mình là con gái của một học giả, là cha tôi. Do đó, tôi chọn giữ khoảng cách với các mối quan hệ ngoài xã hội. Dần dần, tôi cảm thấy sợ việc học.
Tuy nhiên, thông qua mối quan hệ giữa cha tôi và các đồng nghiệp, tôi được nhập học vào học viện quý tộc. Tôi được dạy là “Dù sau này có kết hôn thì con cũng không phải chịu thiệt thòi vì đã được giáo dục.”
Dù có nhiều mối quan hệ tới đâu, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một nam tước. Tôi không phải là một nữ quý tộc lộng lẫy, cũng chẳng rực rỡ như người trong lời đồn. Rất nhanh, tôi đã bị bắt nạt, phần nhiều là vì tôi kì quặc.
Tôi bế tắc rồi. Tôi không muốn đến trường nữa. Tuy nhiên, chuyện chẳng thể nào đến được tai cha tôi cả.
Và khi mọi thứ đã trở nên vô vọng – tôi đã gặp ngài ấy.
“Ngài làm rơi vật này ạ?”
Lần gặp đầu tiên, tôi có ấn tượng rằng ngài ấy không phải là một quý tộc. Vì vật mà ngài ấy làm rơi là một con thỏ bông màu hồng đào. Hơn nữa, nó còn rất xấu. Chắc ngài ấy nhận được từ anh chị em hay gì đó…
…Sau đó, người con trai với mái tóc vàng ấy đáp lại.
“À, cảm ơn…”
C, cái sự đẹp trai gì thế nàyyyy?!
Tôi chỉ mới thấy được vẻ đẹp ấy qua các bức tranh và tượng thôi.
…Một hoàng tử?
Mang một thứ như vậy bên người thì cũng không hợp… nhưng ngài ấy thật sự rất rực rỡ. Tôi liền đưa lại món đồ cho ngài ấy. Nhưng tôi lại lỡ tay làm rách nó.
“A.”
Cổ con thỏ rời ra… Chỗ này hẳn đã bị sờn từ trước. Đường chỉ cũng đã mục đi. Con búp bê cũ lắm rồi. Cả người giống hoàng tử kia cũng nhận ra.
“À… không sao, đồ cũng cũ rồi nên… bị sờn đi nhiều…”
S, sao nhìn ngài giống như sắp khóc tới nơi vậy chứ?!
Đúng rồi! Đó là một tai nạn thôi! Không thể trách được! Có thể không phải là hoàng tử đi nữa thì ngài ấy cũng là một quý tộc mà! Muốn mua bao nhiêu món thế này chả được! Hoặc là… món đó rất hiếm?! Có khi nào đó là một món bảo vật quốc gia được may bởi người thợ nổi tiếng nhưng đã mất…
Trong lúc tâm trí vẫn đang rối bời vì chẳng hiểu bản thân đang lo lắng điều gì, tôi bất giác lên tiếng—
“—N, ngài có cần tôi sửa nó không…?”
“Được không?”
“Tôi may vá cũng khá tốt, nên là…”
Vì không muốn học nên tôi thường may vá thêu thùa các thứ. Mẹ tôi thường khổ tâm rằng, “Ngay cả một đứa dân thường cũng không làm nhiều như thế này!”
Đôi mắt màu xanh sapphire của hoàng tử(?) bỗng chốc trở nên lấp lánh.
“Xin cô, nếu muốn – à không, nếu không phiền, cô có thể dạy ta may vá không?”
“Hả?!”
Đó là cách mà chuỗi kiếp nạn của tôi với ngài ấy bắt đầu - Ấy chết, nếu nói thế thì Lelouche sẽ mắng tôi mất… Nhưng chắc chắn, đó là bước ngoặc của đời tôi.
Sau đó, những ngày tháng dạy ngài ấy may vá bắt đầu. Trong thời gian ấy, chúng tôi thường ngồi cạnh bồn hoa ở một góc sân trong khi ngài ấy cố hết sức để học hỏi.
“Giờ hãy luồng sợi chỉ qua lỗ kim—”
“—Cây kim này mòn rồi. Có bị lỗi gì không thế?”
“Không phải đâu, tại senpai vụng về quá thôi.”
Tôi lại cắt tiếp sợi chỉ và đưa cho ngài ấy.
Ư… Thà tự làm còn nhanh hơn nhiều… Tới bao giờ ngài ấy mới xỏ qua được đây?
Cũng có thể là do ngài ấy hơi ngại vì đang học từ tôi mà chúng tôi thường gặp nhau vào sáng sớm. Tôi không giỏi lắm, nên tôi thích sau giờ học hơn… Nhưng có vẻ ngài ấy khá bận, nên tôi đã nài nỉ ngài ấy để tới đó khoảng 10 đến 20 phút trước giờ học. Làm sao tôi có thể từ chối một anh chàng đẹp trai đang cúi đầu được chứ…
…Ừ thì, cứ nghĩ những ngày này là để luyện tập sự kiên nhẫn đi…
Tuy nhiên, đã 3 ngày trôi qua. Ngài ấy tập xỏ chỉ đã được 3 ngày rồi. Sau đó chúng tôi đành phải nghỉ vì tuần sau có trận bóng. Sau khoảng thời gian đó, ngài ấy lại trở về con số 0. Thành ra chúng tôi lại dành tiếp 2 ngày nữa để học xỏ chỉ… Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi đã trở thành bạn bè.
Nhưng vì lí do nào đó mà ngài ấy lại khẳng định tôi chẳng làm gì cả! Tôi còn chẳng thể giúp ngài ấy xỏ chỉ qua được nữa là! Để cho tôi làm lại còn nhanh hơn nhiều. Nếu chỉ cỡ mấy món đồ chơi này thì tôi vừa ngồi trong lớp vừa nhắm mắt mà làm cũng được nữa!
Dù có là yêu cầu của hoàng tử, tôi cũng chán lắm rồi. Thành ra tôi mới đề nghị ngài ấy làm lại nó–
—Nhưng ngài lắc đầu với một biểu cảm như sắp khóc.
“Ta không thể. Đây là thứ… Lelouche đã tặng ta. Ta muốn tự tay sửa lại.”
Lelouche…? Có cảm giác như tôi đã nghe cái tên này rồi. Ai vậy kìa?
À…
Ngài ấy có bạn gái à?... Mà, cũng không bất ngờ lắm. Dù gì ngài ấy cũng đẹp trai cỡ này. Ngài ấy mà không có một hai cô mới lạ đó…
Trong khi tôi có chút mất lòng với sự thật, ngài ấy hỏi.
“Mà này, sao hôm nay cô không mang giày da thế?”
“Ớ?!”
Tôi bất giác kêu lên.
Giày… giày…
Trong lúc tôi đang thay giày thể thao cho tiết thế dục ngày hôm qua, đôi giày da của tôi đã bị dấu đi mất. Tôi không thể tìm được. Phải cần chút thời gian để có đôi mới vì là đồ tự làm. Nếu nói chuyện này với cha mẹ tôi thì sẽ nhanh hơn, nhưng tôi đã chọn không nói với họ chuyện bị bắt nạt. Thành ra tôi không còn lựa chọn nào ngoài mang đôi này đến trường.
Tôi bật cười như một con ngốc.
“Haha~ Chắc là tôi bị mất rồi á…”
“…Đó không phải là một món đồ mà cô sẽ dễ làm mất đến thế đúng không?”
“Đúng vậy nhỉ? Tôi ngốc thật đó!”
Điểm số của tôi tệ lắm. Tôi dở khoảng học cực kì. Sự thật thì tôi là một con ngốc, dù là con gái của một học giả. Cũng không lạ gì nếu tôi bị bắt nạt.
Tôi định cười rồi nhún vai bỏ qua, nhưng vì điều gì đó mà hoàng từ lại gật gù.
“Được rồi.”
“Ngài hiểu cách làm rồi sao?”
“Không, ta sẽ cố ở gần cô nhiều nhất có thể.”
“Sao cơ?!”
N, nhưng mà tại sao?! Sao ngài lại làm vậy chứ?!
Trong lúc tôi vẫn đang lúng túng, tiếng chuông vang lên. Thời gian này sẽ có rất nhiều học sinh rời khỏi học viện. Do đó, chúng tôi sẽ tạm biệt ở đây. Nhưng ngài ấy lại không đứng dậy.
“…Chẳng phải ngài nên về lớp sao?”
“Ta sẽ ở lại chờ Lumiere chút nữa. Tình hình sẽ bớt khó chịu đi đôi chút.”
“…Tôi nói cho ngài biết tên chưa?”
“Ta thường xem xét tên của những ai giúp đỡ ta. Rất xin lỗi vì trước giờ ta không gọi tên cô.”
Nói rồi, ngài ấy đứng dậy và chìa tay ra cùng một nụ cười rạng rỡ.
“Ta tên là Sazanjill Lukino Lapisenta. Một lần nữa, mong cô hãy giúp đỡ.”